Người Mẹ Vị Thành Niên

Chương 45: Mỗi ngày đều là ngày cá tháng tư




Từng bị ăn một quả lừa, Lâm Duyệt sẽ không tùy tiện tin tưởng lời của cô ta, uốn éo cái đầu, không để ý tới tắt đèn bàn làm việc của mình nhường chỗ cho cô ta chơi.

Vương Ức Linh không nghĩ tới uy tín của bản thân đã bị hạ thấp tới mức này, hướng bóng dáng của nàng oa oa kêu lên: “Lâm Duyệt, tôi thề, tôi nói đều là thật sự! Không tin cô hỏi Bạch quản lí.” Đừng a, đừng có trách tội cô không báo cho đấy nha.

“Là thật, Diệp tổng giống như tìm cô có việc rất gấp.” Một vị đồng nghiệp bên cạnh phụ họa nói, thoạt nhìn một chút cũng không giống đang đùa giỡn.

Lâm Duyệt tuy là trong lòng sinh nghi, nhưng cũng không dám không đi, xoay người lại, nhìn Vương Ức Linh cảnh cáo, liếc mắt một cái: “Nếu dám gạt tôi, hừ hừ. . . .”

Hướng văn phòng Diệp tổng đi đến, trong lòng vẫn nghi hoặc, Diệp tổng tìm cô rốt cục là có chuyện gì, chẳng lẽ là vì muốn trách móc nàng đã gây ra sự tình hôm nay sao? Không phải đã qúa muộn rồi sao?

Công việc của nàng cũng chỉ là tạp vụ mà thôi, cùng với Diệp Tường Phi căn bản là không có liên hệ gì nha, công việc cấp trên càng không có khả năng a, chẳng lẽ lại bị mấy tên kia lừa sao?

Người ta một năm bị lừa một lần ngày cá tháng tư, thế nào nàng cảm giác bản thân mỗi ngày đều đang ở trong ngày cá tháng tư a! Ai. . . !

Đứng im trước cửa văn phòng chủ tịch, Lâm Duyệt hít sâu một cái, dè dặt cẩn trọng đẩy ra cánh cửa khép hờ, chiu cái đầu nhỏ vào. Đã bị quấy rầy Diệp Tường Phi ngẩng đầu, tầm mắt thẳng tắp bắn lại đây, đối diện cặp mắt dè dặt cẩn trọng của Lâm Duyệt, mắt to linh hoạt tò mò.

Ngay sau đó, ánh mắt khẽ rùng mình, một tia không vui biểu hiện trên khuôn mặt khí suất! Lâm Duyệt bị sự lạnh lùng trong mắt hắn làm hoảng sợ, ‘Phanh’ một tiếng, ngay sau đó một tiếng rống thống khổ như sói tru phát ra từ miệng nàng .

Giờ phút này chỉ có một cảm giác, là rất đau! Bị cánh của đập vào đầu đau đến hai mắt nàng hoa cả lên, cắn răng cắn lợi đứng lên!

Trong lòng Diệp Tường Phi khẽ cười một cái, vốn là hắn đã mở miệng nói gì đâu, làm sao nàng lại căng thẳng đến mức đem chính đầu mình đập vào vách cửa chứ?

Trong lòng có chút lo lắng, chẳng lẽ bản thân mình ngay cả mặt mũi của một cấp dưới thế nào cũng không quan tâm sao?

Lâm Duyệt một bên xoa chỗ đầu bị đụng đau, một bên mang theo tiếng khóc nức nở hỏi: “Diệp tổng, ngài tìm tôi sao?” Nếu không phải! Nàng thề nàng sẽ tuyệt giao với bang phá phách kia!

“Vào đi!” Diệp Tường Phi thấy nàng còn sống rất tốt, tâm trạng khó hiểu mới buông xuống, khôi phục lại vẻ lãnh đạm đến ngỡ ngàng trên mặt.

Lâm Duyệt do dự rồi đi vào, nguyên lai bang hỗn đản kia cũng không có lừa nàng, cảm thấy bắt đầu khó chịu tìm lý do vì sao hắn gọi mình tới. Ngoan ngoãn đứng ở trước mặt Diệp Tường Phi, chờ hắn mở miệng.

Diệp Tường Phi nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt sắc bén như bả đao chiếu vào hai mắt của nàng, nghiêm chỉnh tìm tòi nghiên cứu. Tựa hồ muốn dùng hai mắt nhìn thấu nội tâm của nàng, Lâm Duyệt vô ý thức lui về phía sau một bước nhỏ, loại ánh mắt này, luôn luôn sẽ xuất hiện trên người Mạc Lặc Nghị Phàm. Đáng sợ, làm cho người hít thở không thông, thực đáng sợ!