Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 234: Bức hôn




Ánh mắt sáng long lanh trên một khuôn mặt rạng rỡ nhìn người đang ngồi tê đít bên cạnh nôi, cô nhóc chợt quơ quơ hai cánh tay mập mạp như hai khúc ngó sen non y y nha nha nở một nụ cười . . . . ."Tĩnh, tiểu nha đầu thích cái tên này! Nó đang cười sao?" Đáy lòng Hoan Nhan cũng nhũn thành một vũng, chỉ duỗi cánh tay ra, muốn ôm thân thể nhỏ bé thơm mềm vào lòng mình.
"Tớ chưa từng gặp qua một đứa bé nào vừa sinh ra đã biết cười, thật là một ngôi sao nhỏ!" Văn Tĩnh vui vô cùng, trơ mắt nhìn Tăng Á Hi đem thiên sứ nhỏ đặt trong tay Hứa Hoan Nhan, cô kéo Kaka qua, hai người vây quanh Hứa Hoan Nhan thì thầm nói chuyện không ngừng, thỉnh thoảng còn cười lên thành tiếng , Tăng Á Hi yên lặng rời khỏi phòng bệnh, đóng kỹ cửa phòng, ngồi xuống băng ghế trên hành lang, hai tay anh đan trước ngực, làm như có chút lo lắng, mi tâm nhíu chặt, càng thêm một mảng lớn u sầu không tan đi được.
Một đêm kia, cuộc đối thoại còn sở sờ ở trước mắt, cũng chính là từ bắt đầu một khắc kia, anh vứt bỏ tất cả, quyết định làm chỗ dựa cho mẹ con các cô, anh biết con đường phía trước rất gian nan, chướng ngại chỗ nào cũng có, nhưng anh lại không nghĩ tới, anh lại vấp phải những trắc trở khắp nơi như vậy, thậm chí ở một thành phố to như nơi này, ngay cả một công việc đơn giản cũng không tìm được.
Không tìm được việc làm, làm thế nào để chăm sóc Hoan Nhan và Thiên Tình? Chẳng lẽ, còn phải dựa vào số tiền mà Văn Tĩnh cho mẹ con cô để nuôi mình sao?
Tăng Á Hi lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số mà anh đã nhớ kỹ trong lòng, nhưng anh vẫn bồi hồi hồi lâu, vẫn chậm chạp không chịu ấn nút gọi, nếu anh thỏa hiệp với điều kiện là rời khỏi Hoan Nhan, nếu anh đã không làm được, thì đi cầu khẩn có ích lợi gì?
Vì cô, anh cam nguyện bị bạn bè xa lánh, cam nguyện đè nén tất cả sự nhục nhã xuống đáy lòng, cũng cam nguyện buông tha tất cả những thứ anh từng có, dựa vào hai bàn tay của chính mình, tạo dựng cho cô một mảnh trời yên ắng bao la.
Tăng Á Hi cầm điện thoại lên, lấy thẻ sim ra, không một chút chậm trễ, ngón tay buông lỏng, liền ném vào trong thùng rác, anh thở một hơi dài nhẹ nhõm, nếu bọn họ muốn anh cùng đường, rồi không thể không thỏa hiệp, vậy anh liền học bộ dạng của Hoan Nhan, từ tầng thấp nhất đi lên.
Anh cũng không tin, một người đàn ông tứ chi đầy đủ như anh, thực sự sẽ chết đói sao?
Ý định đã rõ ràng, anh chậm rãi thở dài một cái, mi tâm nhíu chặt vẫn chưa thể giãn ra, ở trong lòng quanh quẩn hồi lâu, anh mới lặng lẽ quyết định đánh một chủ ý, chỉ là hiện tại, anh đã chuyển ra ở tại sát vách với nhà Hoan Nhan, nhất cử nhất động, tất nhiên là muốn giấu giếm cô mới được.
Văn Tĩnh và Kaka cũng không thể ở lại lâu, ngày đó liền trở về, không sai biệt lắm ba ngày sau, Hoan Nhan sẽ ra viện, bởi vì là sinh tự nhiên, bảo bảo lại ra đời rất thuận lợi, nên cô không phải chịu nhiều khổ sở.
******************************************
Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã qua nửa năm, tính tình nha đầu Thiên Tình này thế nhưng một chút cũng không giống cô, lúc nào cũng tinh linh cổ quái, những đứa trẻ lớn bằng cô bé vào thời điểm này vẫn chỉ là khóc náo, nhưng Thiên Tình lại có thể thỉnh thoảng phát ra đơn âm, mẹ, mẹ. . . . . . Bọn họ thuê một căn phòng khác, lại vẫn là hàng xóm láng giềng, Hoan Nhan bởi vì phải chăm sóc bảo bảo không thể đi đi làm, thật may là có số tiền Văn Tĩnh cho cô, nên tạm thời chẳng có gì phải buồn phiền mà cứ ở nhà chăm con.
Chỉ là Á Hi vẫn như cũ đi sớm về trễ, mỗi ngày khi trở về đều mệt giống như sắp sụp đổ đến nơi, Hoan Nhan cảm thấy rất buồn bực, một nhân viên kỹ thuật làm việc ở nhà máy hóa chất sẽ mệt mỏi đến như vậy sao?
Đến đầu tháng mười một, Văn Tĩnh và Kaka chợt tới, vốn dĩ đã nói là đến thời điểm sinh nhật của Hứa Hoan Nhan bọn họ mới tới được, không biết tại sao đột nhiên lại đến trước.
Á Hi không có ở nhà, Hoan Nhan đang ôm Thiên Tình phơi nắng dưới hiên, Văn Tĩnh đến gần thấy một màn như vậy, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, tiến lên, ôm Thiên Tình qua, trước tiên ở trên khuôn mặt mũm mĩm dùng sức hôn hai cái, mới cười rồi kêu la: "Noãn Noãn, con có nhớ mẹ nuôi không?"
Noãn Noãn là nhũ danh Hoan Nhan đặt cho tiểu nha đầu này, dễ nghe cực kỳ.
Noãn Noãn y y nha nha kêu hai tiếng, cái mông nhỏ vểnh lên liền nằm trước ngực Văn Tĩnh, cái miệng nhỏ xinh tiến tới gặm lấy cổ áo của cô, làm cho áo trước ngực dúm hết lại, Văn Tĩnh dở khóc dở cười, tựa hồ cảm thấy tâm tình không tốt lúc tới đã biến mất không chút tăm hơi.
"Tĩnh. . . . . ." Hứa Hoan Nhan nhẹ nhàng kéo tay áo của Văn Tĩnh, khe khẽ thở dài một hơi.
Hoan Nhan lập tức nhận thấy có gì đó bất thường, không khỏi hồ nghi nhìn Văn Tĩnh: "Tĩnh, có phải xảy ra chuyện gì hay không?"
Văn Tĩnh đang dỗ Noãn Noãn, ánh mắt cũng ảm đạm xuống, cô chần chờ trong chốc lát, nhẹ nhàng mở miệng: "Nhan nhi, tổng bộ của Thân thị chuẩn bị chuyển đến Singapore rồi."
Hoan Nhan sửng sốt, tựa như không có phản ứng gì, trên mặt vẫn là mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn lại cô ấy: "Nói cái này làm cái gì?"
Văn Tĩnh dứt khoát ngẩng đầu lên, bất cứ giá nào cũng liên tiếp mở miệng: "Một nhà Thân Tống Hạo đều sẽ cùng đi, có lẽ sẽ định cư luôn bên Singapore, Kỳ Chấn cũng muốn qua đó, còn có. . ."
Cô làm như muốn nói nhưng lại thôi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Hứa Hoan Nhan thì cuối cùng vẫn nói ra khỏi miệng: "Thân thị là công ty của gia tộc, những nguyên lão là đổng sự đều cùng Thân gia có mối quan hệ rất rắc rối, đặc biệt là chú họ của Thân thiếu Thân Tử Khóa, ông ta lại càng là đại cổ đông của Thân thị, những năm này ông ta luôn giữ chức vụ quản lý những chi nhánh tại nước ngoài, hiện tại vừa mới trở lại, bởi vì, bởi vì Thân thiếu vẫn còn độc thân chưa kết hôn, cũng không có con, nên Thân Tử Khóa đã bắt đầu gây áp lực đối với Hội Đồng Quản Trị, để cho con trai của ông ta là Thân Tống Trạch cũng chính thức bắt đầu gia nhập Hội Đồng Quản Trị của Thân thị."
Nói đến như vậy, Hoan Nhan đã mơ hồ nghe được một ít gì đó, cô cười cười, cứng ngắc ngẩng đầu lên, nhìn ánh mặt trời đang từ từ lặn xuống, đưa tay uể oải ôm lấy Thiên Tình, cô nhìn vào khuôn mặt con gái, cô bé vẫn thản nhiên, chỉ nhẹ nhàng vung vẩy cánh tay trước ngực mình.