Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 248: Tâm hôn đã ly hôn: Chợt là thiên đường, chợt là địa ngục




Tô Lai cô, sẽ canh chừng chắc chắn vị trí này, cho dù cô có chết đi, cũng sẽ không buông tay ra. Tuyệt đối sẽ không buông tay ra.
Ngay cả khi ngủ, trên mặt tựa hồ cũng mang theo nụ cười đắc ý khi thực hiện được ý đồ, từ ngày cô bị anh đuổi đi, ai có thể nghĩ tới cô còn có thể quay trở về, hơn nữa còn là lấy thân phận là Thân thiếu phu nhân nữa chứ?
Hứa Hoan Nhan, có lẽ khi cô ta thấy tin tức này trên báo thì trong lòng còn có thể dễ chịu không? Đó chính là cảm xúc của cô khi xưa, là mùi vị khi cô nhìn thấy cô ta đường đường chính chính gả cho A Hạo, có lẽ giờ phút này trong lòng cô ta sợ rằng cũng giống với cô khi xưa thôi.
Sinh được một đứa con thì làm sao? Đó chỉ là một đứa con hoang cả đời không ngóc đầu lên được, lại phải trải qua những ngày tháng với cuộc sống bần hàn, đứa bé đó đi theo cô ta cũng chỉ là đang cùng cô ta chịu tội, Hứa Hoan Nhan, cô ta thực sự là quá ngu xuẩn, thế nhưng lại lựa chọn buông tay ly hôn, nếu cô mà là cô ta, muốn cô buông tha tất cả dễ như trở bàn tay, trừ phi cô chết.
Cả đêm dài chìm trong những giấc mộng miên man, giống như cuộc sống hào môn mong mỏi bấy lâu đã thực sự mở ra, trong mộng cô thấy mình ăn mặc giống như một nữ vương, được anh khoác tay, nghênh đón vô số ánh mắt hâm mộ hay là ghen tỵ của mọi người. . . . . . Sáng sớm khi tỉnh dậy, có một hương thơm thoang thoảng, trên ban công màn tơ bay nhẹ, hai mắt buồn ngủ của Tô Lai khẽ mở ra, đập vào mắt là những thứ trang sức hào hoa và tinh xảo, chỉ cần với tay là có thể chạm tới, ngay cả tơ lụa mềm mại trên giường cũng là đồ tốt nhất từ Ai Cập nhập về, chiếc áo ngủ tơ tằm mềm mại phủ lấy thân hình, cô cảm thấy tinh thần rất sảng khoái chuẩn bị rời giường. . . . . . Mà ở lúc này, cửa phòng ngủ đột ngột bị đẩy ra, nữ quản gia của biệt thự mang theo một nhóm người giúp việc nối đuôi nhau vào, chỉ là sắc mặt người nào người nấy lạnh lùng và mang theo vài tia giễu cợt nhìn cô: "Tô tiểu thư, thiếu gia ở phòng khách chờ cô lâu rồi, mời cô nhanh xuống lầu."
"Bà là cái thá gì?" Tô Lai từ từ vuốt mái tóc dài của mình, con ngươi xinh đẹp nghiêng qua nhìn mấy người giúp việc, không khỏi cười lạnh lên tiếng; "Không lịch sự chút nào, lại còn chưa được tôi cho phép đã dám tự mình xông vào phòng ngủ của tôi và A Hạo, còn không mau cút ra ngoài cho tôi!"
Tô Lai ưu nhã dạo bước đến trước bàn trang điểm, sau khi vén mái tóc dài gọn gàng lên, lấy ra một hộp trang sức được điêu khắc tinh mỹ, lúc đang muốn sờ lên những thứ châu báu quý giá kia, nữ quản gia đã nhanh chóng tiến lên một bước, đem hộp trang sức đoạt lại, lạnh lùng đáp: "Tô tiểu thư, thiếu gia đã căn dặn, tất cả những đồ trang sức và quần áo trong căn phòng này đều không cho phép Tô tiểu thư động vào, tất cả những thứ đó đều là chuẩn bị cho Thân thiếu phu nhân tương lai."
"Đồ khốn kiếp!" Tô Lai đột nhiên đứng lên, giơ tay lên, một cái tát liền vang lên, cô tức giận đến nỗi phát run cả người, nhưng vẫn bày ra bộ dáng cường đại, gia thế: "Ngày hôm qua tôi mới kết hôn với A Hạo, hôm nay các người đã dám mặt nặng mày nhẹ với tôi, có phải các người vẫn cho tôi là kẻ đáng thương bị đuổi đi năm đó? Thân gia thiếu phu nhân chính là thân phận của Tô Lai tôi, chẳng lẽ mắt chó của các người mù hết rồi sao!"
Tô Lai dứt lời, nhìn khuôn mặt nữ quản gia kia không hề có sự né tránh, chỉ là cứng rắn chịu đựng một cái tát của cô, không khỏi cười lạnh, nếu cô không lấy một chút quyền chủ mẫu trong nhà ra, chỉ sợ những người này còn tưởng là thật sự không đem cô để ở trong mắt!
"Đưa đây!" Tô Lai đưa tay ra trước mặt nữ quản gia, cao ngạo hất cằm mở miệng.
Nhưng nữ quản gia chỉ khẽ mỉm cười, quay người lại liền đưa hộp đựng đồ trang sức kia cho một người làm sau lưng: "Cầm lấy, cất đi giúp thiếu phu nhân, đừng có để cho mấy người kiến thức hạn hẹp động vào."
"Bà . . . . ." Tô Lai tức giận sắc mặt trắng bệch, đưa tay lên, định tát thêm một cái nữa, nhưng nữ quản gia đã phản ứng kịp thời, khoát tay một cái hất bàn tay của cô ra, "Tô tiểu thư, bây giờ cô nên nhanh chóng rửa mặt rồi xuống lầu đi, nếu để cho thiếu gia đợi lâu thì không xong với cậu ấy đâu."
Lời nói vừa ra, bà trực tiếp dẫn theo nhóm người làm nữ nghênh ngang rời đi.
Tô Lai kinh ngạc ngẩn người tại chỗ, đợi đến khi cô phản ứng kịp vừa muốn mắng to, thì quản gia đã đi đến cửa chợt quay đầu lại lại nói thêm một câu: "Còn nữa, Tô tiểu thư, nếu cô có tắm rửa, thì hãy mặc những bộ quần áo mà hôm qua chúng tôi đã chuẩn bị cho cô là được rồi, những bộ y phục trong tủ quần áo, cô đừng nên đụng tới, nếu không thiếu gia sẽ tức giận ."
Phịch một tiếng, bình hoa bị ném vào cánh cửa vừa nhẹ nhàng khép lại, Tô Lai có cảm giác mình bị tức đến mức sắp bất tỉnh, cô đã trở thành Thân thiếu phu nhân chính thống, thế mà những người làm hạ tiện kia dám làm cho cô mất mặt như vậy!
Tô Lai hận nghiến răng, chỉ tắm rửa qua loa, quả nhiên cô nhìn thấy chiếc tủ trong phòng tắm treo mấy bộ trang phục đơn giản, đều là những bộ quần áo có chất lượng bình thường nhất, mà ngay cả thời điểm cô nghèo túng nhất cũng không thèm liếc mắt nhìn tới!
Cô quyết định trực tiếp mặc áo lót rồi bọc khăn tắm đi ra ngoài phòng tắm, đi tới chỗ chiếc tủ quần áo to chiếm cả mặt tường, tiện tay mở ra, ánh mắt Tô Lai lập tức dán chặt vào những bộ y phục được để trong đó, những bộ lễ phục được xếp đầy trong tủ, tất cả đều những bộ quần áo có một không hai hoặc là những bộ với số lượng có hạn, cô bị những bộ quần áo xinh đẹp này hấp dẫn, đem những lời quản gia vừa nhắc quên không còn một mống, đưa tay lấy ra một bộ áo bo ngực kết hợp với quần cộc, cô không khỏi cởi khăn tắm ra, liền đem bộ quần áo mặc lên người . . . . . Có chút chật, mà hình như lại hơi ngắn, Tô Lai không khỏi cau mày một cái, làm sao cô ở chung với anh lâu như vậy, mà A Hạo nhớ nhầm cả size quần áo của cô, nhưng cuối cùng cô vẫn cố mặc rồi đi ra ngoài, chỉ cần không ra khỏi cửa, ở nhà ăn mặc hấp dẫn một chút, không có gì chuyện gì lớn đi.
Cô lại đi tới chỗ tủ giày chọn một đôi giày cao gót màu xanh nhạt, kích thước giày thật không sai, Tô Lai soi gương quay một vòng, lại kiểm tra một chút mái tóc của mình mới hài lòng kéo cửa phòng ra, đi xuống lầu.