Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 283: Chính văn: là con gái của anh




Noãn Noãn nghe xong lời này lập tức sửng sốt một chút tiếp rồi lại oa một tiếng khóc:
“Làm sao, tại sao lại khóc?”
Thân Tống Hạo bị tiếng khóc của cô bé kinh động lập tức tay chân luống cuống, mà lúc này trên cầu thang lại truyền tới nườm nượp tiếng bước chân hốt hoảng của Hoan Nhan, cô cũng luống cuống, nức nở nghẹn ngào:
“Noãn Noãn, Noãn Noãn, con làm sao vậy? Làm sao khóc thành ra như vậy rồi hả?”
Vốn dĩ Noãn Noãn còn bị ôm bởi Thân Tống Hạo giờ càng liều mạng giằng co:
“Mẹ, mẹ con muốn mẹ!”
“Anh muốn làm gì? Thân Tống Hạo, anh ngay cả một đứa bé cũng không bỏ qua sao? Anh đã làm gì Noãn Noãn?”
Hoan Nhan liếc thấy Noãn Noãn bị anh gắt gao ôm vào trong ngực, cô cảm thấy tay chân mình lạnh toát, vừa rồi cô chỉ mới về phòng ngủ để tắm rửa, thay quần áo, thế nhưng lại không thấy Noãn Noãn đâu, không biết con bé đã len lén chạy ra ngoài từ lúc nào. Đợi đến khi cô từ phòng tắm ra ngoài thì liền nghe thấy tiếng con gái khóc lớn, giờ phút này cô gấp gáp đến mức chỉ mặc áo choàng tắm liền vọt ra, mái tóc ướt nhẹp rũ xuống trên vai, sau khi cô tắm xong khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo và sữa tắm mùi thơm ngát lượn lờ ở trong phòng khách khiến Thân Tống Hạo không khỏi mất hồn, mà trong lúc anh sững sờ, trong nháy mắt Hoan Nhan đã chộp tới kéo Noãn Noãn lại.
Cô gắt gao ôm Noãn Noãn, ghé sát vào khuôn mặt đầy nước mắt của con gái nhẹ nhàng dụ dỗ:
“Bảo bối đừng khóc, con sợ vậy sao? Không sợ, không sợ, mẹ đây rồi.”
“Mẹ, hức…, mẹ, Noãn Noãn, hức…, Noãn Noãn thật là sợ chú kia, thật là dọa người, hức…, hức… ô ô.”
Noãn Noãn vừa khóc vừa lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn đang sưng đỏ vì khóc nằm trên đầu vai Hoan Nhan không chịu ngẩng mặt lên.
Hoan Nhan nhìn bộ dạng này của Noãn Noãn không khỏi tức giận, cô chỉ hận không thể đem người đàn ông trước mặt người kia chửi mắng một trận!
“Thân Tống Hạo, anh đã làm cái gì? Anh đem Noãn Noãn biến thành như vậy, anh có còn là người nữa không?”
Hoan Nhan toàn thân phát run, liều mạng đè nén thanh âm của mình cùng lửa giận nếu không phải bận tâm con gái ở đây thì có lẽ cô đã không nhịn được mà gào thét một trận.
“Anh, anh cái gì cũng không làm, cũng không biết tại sao Noãn Noãn lại khóc.”
Mắt Thân Tống Hạo hết nhìn cô rồi lại nhìn con gái, muốn kéo cô bé lại để dỗ dành nhưng lại không dám, anh sợ con bé sẽ khóc không ngừng, rồi sẽ bị đau họng, lại sợ Hoan Nhan hiểu lầm ý nghĩ của anh. Khuôn mặt anh tuấn đầy nóng nảy, không nhịn được mà nhíu lông mày lại, anh cảm thấy mình sắp bị ép điên rồi !
“Nếu anh thật sự không làm gì thì Noãn Noãn làm sao lại khóc thành như vậy?”
Hoan Nhan nhìn con gái đang trong ngực mình khóc run cầm cập. Cô không khỏi đau lòng, cúi xuống nhìn con gái, làm sao con bé lại đáng thương như vậy chứ? Vừa sinh ra đã không có ba.
Thân Tống Hạo đứng đối mặt với hai người đang lệ tràn khóe mi, anh muốn tiến lên nói với cô, Nhan Nhan, em đừng khóc, nhưng anh lại không dám. Anh nhìn hai người phụ nữ nhỏ trước mặt mà lòng đau như cắt, anh muốn đem họ ôm trong ngực, nhưng anh cũng sợ Noãn Noãn sẽ ghét anh, anh rất sợ, nhưng anh cũng muốn được gần gũi với con gái mình. Sự mâu thuẫn rối rắm khiến anh cảm thấy mình thật bất lực, chưa bao giờ anh cảm thấy mình loạn như lúc này!
Hai mắt Hoan Nhan sưng đỏ, cô đưa tay đẩy Thân Tống Hạo một cái, bởi vì cô liều mạng đẩy anh, nên thân thể cao lớn hơi lảo đảo, thế nhưng anh cũng không né tránh, cũng không níu cô lại, anh chỉ chăm chú nhìn hai người bọn họ. Anh sợ Hoan Nhan không cẩn thận sẽ làm đau Noãn Noãn:
“Nhan Nhan, em đi chậm thôi, em định ôm Noãn Noãn đi đâu?”
Thân Tống Hạo đưa tay ra đỡ sau lưng Noãn Noãn, anh nhìn Hoan Nhan chỉ dùng một tay để bế Noãn Noãn lên, làm cho váy ngủ của cô bé cũng bị cuốn lên lộ ra hai chân mập mạp, khiến anh không khỏi muốn đưa tay ra ôm con gái một cái.
“Tôi không muốn anh lại xuất hiện trước mặt Noãn Noãn nữa, cũng không cho phép chọc cho Noãn Noãn khóc!”
Hoan Nhan nhìn vẻ mặt cẩn thận cùng khẩn trương của anh, cô không khỏi cũng cảm thấy căng thẳng theo.
“Noãn Noãn là con gái của anh có đúng hay không!”
Cô muốn đẩy anh ra một lần nữa nhưng lần này anh vẫn đứng bất động, anh đưa tay ra bắt lấy cổ tay cô nhỏ giọng chất vấn.
“Không phải chính là không phải!”
Hoan Nhan liều mạng đẩy anh lần nữa, nhưng không biết tại sao lại đụng phải Noãn Noãn, làm cô bé lại bụm mặt khóc òa lên, tiếng khóc khàn khàn, không còn to như vừa rồi, nhưng lại nức nở, khiến Thân Tống Hạo đau lòng muốn chết. Đứa bé này là máu mủ của anh, lần đầu tiên anh nhìn thấy con bé anh cũng không biết bé gái xinh đẹp, thông minh này lại là con gái mình!
“Nhan Nhan, em không cần đẩy anh nữa, anh sẽ đi, nhưng em hãy đặt Noãn Noãn xuống đã, em làm đau con bé rồi.”
Anh muốn đưa tay lên đỡ con gái, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt đề phòng của Hoan Nhan nên cánh tay đang đưa lên lại buông thõng xuống.
Tầm mắt Hoan Nhan nhìn con gái đang lớn, quả nhiên trên trán đã nổi lên một cục màu đỏ, khiến cô vừa đau lòng, lại tự trách mình là một người mẹ, nhưng lại không thể để cho con gái được cảm nhận tình thương của người cha .
“Nhan Nhan, Noãn Noãn nói với anh, con bé đã năm tuổi tính cả tuổi mụ rồi.”
Ánh mắt Thân Tống Hạo cũng nhìn tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Noãn Noãn, ánh mắt tràn đầy áy náy và yêu thương. Hoan Nhan vừa ngẩng đầu lên đúng lúc chạm vào ánh mắt anh đang si ngốc nhìn Noãn Noãn, khiến mắt cô cũng cảm thấy đau xót, thiếu chút nữa cô đã muốn thốt lên rằng con bé chính là con gái của anh, chính là một đứa bé đáng thương vì cho tới bây giờ ba nó vẫn không biết đến sự tồn tại của nó.
“Nhan Nhan, em nói cho anh biết Noãn Noãn có phải là con gái của anh hay không?”
Anh cúi nửa người xuống nhìn sự đề phòng của con gái cùng ánh mắt tìm kiếm tò mò đang len lén nhìn anh. Hốc mắt anh một hồi đau xót, thiếu chút nữa thì không nhịn được mà nghẹn ngào. Hoan Nhan không nói lời nào, cô cắn môi không dám nhìn anh cũng không dám nhìn ánh mắt tìm tòi của Noãn Noãn. Cô không phải là một người mẹ tốt, vì cô đã quá hà khắc với Noãn Noãn, cô quá ích kỷ.
“Nhan Nhan, dựa vào những điều lúc trước em nói với anh, anh có thể chắc chắn Noãn Noãn là con gái anh mà không phải là của Tằng Á Hi.”
Thân Tống Hạo nhẹ nhàng lắc lắc bả vai Hoan Nhan, thanh âm anh càng ngày càng không kiên nhẫn.
“Con không phải là con gái của ba Á Hi, hức…., mẹ nói ba ruột con đã đi đến một nơi rất xa rồi, hức…., ba không quan tâm tới hai mẹ con nữa…….”
Vốn dĩ đang tựa trong ngực Hoan Nhan thút thít, bỗng nhiên Noãn Noãn lại ngoài ý muốn mở miệng. Đôi mắt ướt nhẹp của cô bé nhìm chằm chằm Thân Tống Hạo trước mặt;
“Chú chính là người đã không quan tâm tới mẹ sao?”