Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 312: Ước mơ không thể thực hiện: Cái chết!




Tống Gia Minh nhìn bóng cô không chút do dự rời đi, đôi mắt sau cặp kính tồi dần lại. Quanh đi quẩn lại cô và Thân Tống Hạo kết hôn rồi ly hôn, bây giờ lại đang ở cùng với nhau.
Mà anh thì sao, ban đầu chia tay cô, ở cùng một chổ với Lâm Thiến cũng bởi vì cô ta xinh đẹp.
Nhưng khi Lâm Thiến nhìn thấy Thân Tống Hạo liền lập tức bỏ rơi anh, thêm nữa khi nhà họ Tống Bị phá sản, những cô bạn gái mà anh quen sau này cũng đều lần lượt chia tay, anh thật sự không chịu nổi, lúc đó anh mới biết chỉ có Hoan Nhan là tốt thôi.
Nếu lúc đầu không chia tay, ít nhất anh cũng sẽ không hai bàn tay trắng.
Lăn lộn thời gian năm năm mới làm chính mình hơi vững vàng một chút, trong tay cũng có một công ty kinh doanh không lớn không nhỏ, tốt xấu gì không cần vì kiếm sống mà lo lắng. Thời gian đã mài mòn những đau khổ và bồng bột của tuổi trẻ. Những lúc rảnh rỗi anh phát hiện mình nghĩ nhiều về Hoan Nhan hơn. Không dự định gặp lại, hay đi tìm, lần này chỉ đơn giản là tình cờ chạm mặt, tuy nhiên lại khiến cho cuộc sống vốn bình lặng của anh lại gợn sóng.
Nhìn bóng dáng cô xa dần phía ngoài khách sạn, anh mới bước vào thang máy. Vách tường trong thang máy bóng loáng như gương, soi rõ lên gương mặt mập mạp, thân hình hơi thay đổi, vòng bụng cũng bắt đầu chảy xệ. Khi xưa lúc hai mươi tuổi, thời điểm anh đắc ý nhất, lại bỏ rơi không thèm đếm xỉa đến người phụ nữ kia. Mấy năm trước anh đã từng có tuổi trẻ, đẹp trai, thậm chí có hôn nhân hạnh phúc. Bây giờ nhìn lại, anh ngay cả muốn tìm một người thật lòng yêu nhau cũng không có. Cuộc sống thật đúng là trò đùa của ông trời, hôm nay anh cười nhạo người ta, nói không chừng ngày mai họ lại chế giễu anh.
Hoan Nhan bước ra khỏi khách sạn, tiện tay đem tờ danh thiếp đang cầm trong tay ném vào thùng rác, Vừa rồi hỏi thăm nhân viên phục vụ nơi nào có tiệm cháo Trung Quốc, cô đi ra đường phía đối diện bắt xe đi tới tiệm ăn kia.
“Lấy một phần trứng muối, cháo đậu xanh, thêm mấy món ăn thanh đạm ngon miệng nữa.” Sau khi mua xong, Hoan Nhan vội vàng bắt xe trở lại khách sạn, Nếu ở trong nước thì tốt rồi, cô có thể tự tay nấu đủ loại cháo, món nào cũng nấu được.
Quẹt thẻ mở cửa phòng, vừa mới đẩy ra một chút, liền bị kéo vào, trong phòng người kia như bị kích động, mạnh mẽ ôm cô vào lòng.
Hoan Nhan giơ hai tay lên cao, chỉ sợ hộp cháo cô cực khổ mới mua về lại bị rơi xuống thì hỏng: “Thân Tống Hạo, anh điên rồi sao?”
“Em biết không, vừa tỉnh lại nhìn thấy tờ giấy em lưu lại, trong lòng anh sợ hãi biết chừng nào. Còn tưởng rằng em muốn chia tay anh, tưởng là lại mất em, nghĩ em vĩnh viễn không muốn ở lại bên cạnh anh nữa.”
“Đáng chết!” Hứa Hoan Nhan nói, “muốn em phạt anh thế nào đây, em tốt bụng đi ra ngoài mua cháo, anh ở đây lại nghĩ ngợi lung tung!” Hoan Nhan bất mãn nói, lại tránh anh: “Mau buông ra, cháo nguội hết rồi. Xem ra anh không sao rồi, vẫn còn sức nói to vậy.”
Hoan Nhan cười nói, mở nắp hộp giữ nhiệt, bày ra bàn cháo và các món ăn: “Mau ăn đi.”
“Chúng ta cùng nhau ăn.” Anh kéo cô lại ngồi kế bên mình, đem một phần cháo để trước mặt cô: “em cũng gầy quá, nhìn thấy mà đau lòng!” Anh cúi đầu húp cháo, đã quen cùng cô khi ăn trò chuyện đôi câu.
“Không phải trào lưu bây giờ thịnh hành thân hình gầy sao, xem trên ti vi những ngôi sao và người mẫu đều gầy như vậy, muốn em ăn nhiều cho mập làm sao mà gả cho người ta được?”
Hoan Nhan vừa mới dứt lời, hơi ngẩn người, trong nháy mắt sắc mặt đỏ bừng lên. Quả nhiên Thân Tống Hạo lập tức ngẩng đầu lên, khóe môi vẽ ra ý cười, mập mờ nhìn cô: “Em là phụ nữ có chồng rồi, chẳng lẽ còn muốn lập gia đình?”
“Phì, em ly hôn với anh lâu rồi!” Hoan Nhan thổi thổi chén cháo, quay mặt đi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên vì xấu hổ.
“Nhan Nhan, chúng ta kết hôn lại đi!” Anh từ sau lưng ôm lấy cô, tha thiết nói.
Tuy Hoan Nhan đã làm mẹ mấy lần nhưng vẫn còn thẹn thùng mắc cỡ: “Đều đã là cha là mẹ rồi, còn kết hôn chi nữa, làm trò cười cho người ta thôi!”
“Không lẽ để cho anh không danh không phận đi theo em sao?” Thân Tống Hạo mặt dày cúi đầu thổi một hơi bên tai cô: “Vợ ơi, em đồng ý đi mà.”
Hoan Nhan bị anh thổi vào tai ngứa ngáy, cuống quít từ trong ngực anh né tránh, giận dữ liếc anh một cái: “Ăn cháo trước, chuyện đó sau này hãy nói!”
“Khi về nước, anh sẽ nói với ba mẹ, sáu năm trước lúc chúng ta kết hôn, hôn lễ cử hành không được hoàn hảo lắm, bây giờ anh phải đền bù cho em một đám cưới thật hoàn mỹ.”
“Anh biết em không quan tâm đến hôn lễ, chỉ cần có thể sống chung với anh là em vui rồi.” Hoan Nhan khép mi xuống, hơi ngượng ngùng, cô không để ý đến hình thức, cũng không cần nghĩ quá trình ra sao, chỉ cần muốn cùng anh sống cùng một nhà, không chia cách nữa.
“Nhưng anh quan tâm, anh muốn cho em mọi thứ tốt nhất, không muốn em phải chịu uất ức dù chỉ là một chút.” Anh hôn cô, hai người chỉ trò chuyện tâm tình, tuy vậy cũng cảm thấy tuyệt vời.
“em không uất ức, Hạo, chúng ta lại sinh thêm một baby nữa đi, cho Noãn Noãn có em, dù sao nhà họ Thân cũng chỉ có mỗi mình anh.” Hoan Nhan nói lời này không biết phải cần bao nhiêu can đảm, dứt lời cả khuôn mặt nóng bừng, đỏ hồng.
Thân Tống Hạo vốn đang ôm cô, cả người thoáng khựng lại, mất tự nhiên, khẽ ho nhẹ hai tiếng, nghiêng mặt không dám nhìn Hoan Nhan, thật tình anh sao có thể nói cho cô biết là cô không thể nào mang thai được nữa.
“Anh làm sao vậy, Hạo?” Hoan Nhan thấy anh không trả lời, cảm thấy tức giận, chẳng lẽ anh lại đùa giỡn, căn bản không muốn cô sinh một đứa con cho anh sao?
“Không có gì, Nhan Nhan, em vừa mới khỏe lên, chuyện sinh con chúng ta sau này mới tính!”
Anh cố gắng trưng ra vẻ mặt bình thường, không có nét gì khác lạ, nhưng không ngờ Hoan Nhan nhạy cảm thấy được trong đáy mắt anh hiện lên tia lo lắng.