Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 386




Mẫu Đan gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tên chỉ là danh hiệu mà thôi, không có quan hệ. Đúng rồi, em có muốn chơi bóng chuyền cùng chúng tôi không? Tôi còn mấy người bạn nữa, mấy người đó nếu thấy em chắc sẽ rất thích...”

Hoan Nhan hơi ngạc nhiên đứng lên: “Bạn của anh giống như anh đều lấy hoa làm tên à?”

“Không phải, anh bạn người Indonesia của tôi thì gọi là a Tam, anh bạn người Pháp thì gọi là chiếc đũa...” Còn chưa nghe hết, Hoan Nhan đã gập người cười đến nổi đứng thẳng lên cũng không được. Người nào đó cũng thật vui tính quá chứ, là ai cố ý trêu đùa, khôi hài chỉnh lại tên của bạn anh ta như vậy. Bất quá hắn cũng không đồng thích gọi anh bạn người Ấn Độ là a Tam , hắn vốn không có ấn tượng tốt đối với người Ấn Độ.

Nhìn cô cười run rẩy hết cả người, bạn học Mẫu Đan cũng nở nụ cười theo: “Em làm sao vậy?” Anh ta giơ tay ra muốn vỗ vào vai cô, nhưng không ngờ thình lình có một bàn tay vươn ra cản lại động tác của anh ta...

“Thật xin lỗi, tôi muốn đưa vợ tôi về.” Nét mặt Thân Tống Hạo hơi lạnh lùng, đề phòng người ngoại quốc anh tuấn trước mặt. Sau khi đẩy tay hắn ra, anh nhẹ nhàng ôm lấy Hoan Nhan.

Mới chớp mắt, cái người này vậy mà muốn phát triển tình cảm lưu luyến rồi sao?

“Bạn nhỏ Trung Quốc, em kết hôn rồi sao?” Mẫu Đan không che giấu nổi thất vọng của mình, trong đôi mắt xanh thẳm có một chút buồn bã. Hoan Nhan càng cảm thấy buồn cười, đàn ông ngoại quốc thật đúng là quá nhiệt tình.

“Đây là chồng của tôi.” Hoan Nhan cười giới thiệu , cô dựa sát vào ngực Thân Tống Hạo vẫy tay tạm biệt Mẫu Đan.

Đi cách xa một quãng rồi, bạn học Mẫu Đan còn vẫy tay: “Bạn nhỏ Trung Quốc, nếu như em ly hôn hãy đến nước Mỹ tìm tôi nhé...”

Hoan Nhan bật cười lần nữa, còn sắc mặt Thân Tống Hạo càng lúc càng đen hơn, cánh tay đang ôm cô chợt xiết chặt: “Em còn dám ra ngoài gây chuyện nữa, anh sẽ bỏ mặc em ở lại đây.”

Hoan Nhan đắc ý dương dương nhìn anh: “Ha ha ha, anh sợ rồi sao? Anh có cô em gái Trung Quốc xinh đẹp vây quanh, em cũng có người bạn ngoại quốc, haiz... dáng vẻ cũng đẹp mắt như vậy. Ôi chao, thật ra thì gả cho người ngoại quốc cũng không tồi, sau đó sinh một đứa con lai, thật xinh đẹp biết bao....”

“Hứa Hoan Nhan!” Thân Tống Hạo hét to lên một tiếng, cắt đứt dòng liên tưởng của người nào đó. Hoan Nhan lập tức ra vẻ đáng thương nhìn anh: “Ông xã, em sai rồi, em chỉ mơ mộng một chút thôi. Thật ra, so với người bạn ngoại quốc Mẫu Đan thì anh đẹp trai hơn, mà gien cũng cường đại hơn nhiều, anh xem Noãn Noãn của chúng ta...”

Nhìn dáng vẻ cô giờ phút này bỗng nhiên gợi lên ý xấu trong anh, tức thì ôm ngang eo cô anh day nhẹ vành tai cô thì thầm: “Anh cũng không tin chúng ta không thể có thêm em bé, bác sĩ chẩn đoán bệnh cho em, đơn giản đều nói lời vô nghĩa! Anh hôm nay... không thể tin tưởng.”

Nét mặt Hoan Nhan chợt lóe lên, cắn môi dưới nhìn lại anh, có phần tội nghiệp: “Tuy là anh rất cố gắng, nhưng em mãi vẫn không có động tĩnh....”

Nghe cô nói vậy, làm anh thật vui thích. Không hề e ngại bên cạnh có nhiều người lui tới, lập tức cúi xuống hôn cô, mãi cho đến khi hai người thở hồng hộc, anh mới hài lòng nói: “Anh thật sự vô cùng lợi hại?”

Hoan Nhan trừng anh, đôi môi sưng phồng nhìn hấp dẫn: “Chính anh còn không rõ ràng sao?” Cô quay mặt, xoay xoay vặn vặn người không thèm để ý đến anh.

“Chúng ta quay về khách sạn nhé em?” Anh không kềm nén nổi, sống

nhau lâu rồi, nhưng nhìn thấy mặt cô thẹn thùng ửng hồng, anh vẫn cảm thấy mất khống chế.

"Không được, em muốn đi bơi, em muốn học bơi. Giảm bớt cho anh lúc nào bên người cũng có một đống oanh oanh yến yến, còn em chỉ có thể giương nhìn nhìn." Hoan Nhan tránh anh, hướng bờ biển chạy đi.

"Vậy còn em, anh mới rời đi không bao lâu em đã cùng một người ngoại quốc anh anh em em. Hứa Hoan Nhan, em thật sự có năng lực ghê.

Anh cười, chỉ hai ba bước đã đuổi kịp cô, hai người sánh vai nhau đi ra phía bờ biển. Hoan Nhan cảm nhận được những ánh mắt hâm mộ của phụ nữ chung quanh, không khỏi thầm đắc ý. Nhìn đi, người đàn ông tốt như vậy, hoàn mỹ như vậy, anh tuấn như vậy, đã kêt hôn rồi nhé...Đó là chồng của tôi đấy!

"Chỉ là người bạn ngoại quốc mà thôi, đương nhiên muốn cho họ cảm nhận được khí phách mênh mông của Trung Quốc chúng ta. Nếu chào hỏi cũng không đáp lại, đó là tác phong không phóng khoáng của người Hàn Quốc."

Năm phút sau, Hoan Nhan thay một bộ bikini cột dây màu vàng nhạt, ngượng ngùng bước ra ngoài. Cô nhớ, mình mới mặc đồ bơi có một lần. Chính là khi hai người bọn họ mới quen chưa được bao lâu, chỗ biệt thự có hồ bơi của anh.

Nhưng lần kia chỉ có hai người họ thôi, hiện tại trên bãi cát rất nhiều người...

May mắn duy nhất, cô vẫn không có quá mập mạp không cần lo lắng người đàn ông xấu xa trước mặt bị mất thể diện.

Bị anh lôi vào ấn vào trong nước, không có chuẩn bị trước cô bị uống hai ngụm nước biển, Hoan Nhan tức giận trừng anh: "Anh làm gì thế, định khi dễ em hả?"

"Muốn học bơi, trước tiên phải bị uống nước biển hai lần, uống rồi bị sặc sẽ không còn sợ nước. Tốt lắm, bây giờ bắt đầu."

Không chút khách khí anh ôm cô hướng tới chỗ sâu nhất đi tới, Hoan Nhan cảm thấy nước biển đang từ từ dâng lên tới ngực cô, gương mặt trắng bệch vì sợ hãi, cô oa oa kêu lên: "Tại sao người ta đều có phao bơi mà em thì không có?"

Hoan Nhan chỉ vào mấy đứa bé có phao đang tung tăng bơi lội trong nước, uất ước nói.

"Có phai bơi thì còn học cái gì nữa, đừng sợ, có anh ở đây rồi sẽ không để em gặp chuyện gì đâu." Anh vừa nói xong, chợt có một con sóng nhỏ ụp tới. Bất ngờ không đề phòng, Hoan Nhan lập tức bị va đập vào, "nước chảy bèo trôi", vài giây sau Thân Tống Hạo mới chộp được Hoan Nhan, cô bị dọa cho sợ đến choáng váng...

Kế hoạch bơi lội bị phá sản, cô bước đi không nổi hai chân cứ như nhũn ra, anh đành ôm cô quay lại khách sạn. Hoan Nhan thề, cả đời này nhất quyết không học bơi lội nữa.

Về đến khách sạn, vừa vào phòng anh liền ôm cô nhào xuống giường, ánh mặt trời vàng rực như được rây qua cửa kính xuyên vào trong phòng. Dây lưng bikini trên người cô bị anh tháo ra, một nụ hôn rớt xuống cơ thể cô. Thậm chí Hoan Nhan còn nghe được hơi thở dồn dập, lồng ngực nóng bỏng gào thét của anh. Tại Hải Nam dưới ánh nắng nóng bỏng, không người quấy rầy, xa thành phố ồn ào rốt cuộc anh và cô không còn bị ai hay bất cứ chuyện gì có thể ngăn trở nữa.

"Chúng ta không quay về nữa, mua nhà ở lại đây thôi..." Anh vừa hôn lên thân thể cô, vừa thì thầm nói. Anh thích Hoan Nhan như vậy, thoải mái tự do vui vẻ, Hoan Nhan hạnh phúc, đây mới thật sự là cô, khiến anh càng mê luyến hơn..

"Biệt thự nhìn ra cảnh biển ở đây rất đắt..." Tuy bị anh hôn đến ý loạn tình mê, nhưng cô vẫn tỉnh táo có trách nhiệm tính toán tỉ mỉ.

"Em yên tâm, tiền của chồng em không phải để trong ngân hàng cho mốc meo. Nếu em hay Noãn Noãn thích xé chơi cũng được."

"Cũng may không đưa con gái đi theo chúng ta, nếu không bị anh chiều hư thành phụ nữ hám tiền thì thế nào? Dạy Noãn Noãn thành như vậy, đứa bé này có thể không được người yêu thích rồi."

"Nuôi con trai phải nghèo, nuôi con gái phải giàu. Có như thế tương lai mới không bị hoa hoa công tử, người có tiền lừa gạt..."

"Con gái chúng ta đã bị một bé trai quyến rũ rồi..."

"Con bé còn nhỏ, biết cái gì, đừng bảo là con gái..."

Cô ngốc nghếch một hồi bừng tỉnh ngộ, mới hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, gương mặt đỏ bừng lên: "Thân Tống Hạo, anh không biết xấu hổ.."

Anh thấp giọng bật cười, cúi đầu hôn vào gương mặt nhỏ nhắn đang ngượng ngùng của cô: "Đàn ông không hư, phụ nữ không yêu..."

"Ai thèm yêu anh, lưu manh, a..." Hoan Nhan đang định mắng anh, không ngờ lại sa vào bẫy của anh, nhìn anh thực hiện được ý đồ: "Em đừng ngại, vợ chồng cũng đã già..."

Qủa thật Hoan Nhan cảm giác mình đánh không lại anh, đến cuối cùng cô cũng ngây ngốc mặc anh định đoạt. Từ trước đến giờ cô cũng không phải loại người phóng túng, ai mà biết được, bây giờ vậy mà đảo khách thành chủ, sau cùng lại chủ động trước. Suy nghĩ lại mới vừa rồi dáng vẻ bám lấy anh sống chết không buông, cô cảm thấy thật mất mặt. Qủa là đã bị anh dạy hư mất rồi.