Người Quan Tài

Chương 91-92: 91: Kí ức bị thay đổi - 92: Mỹ Nữ Cô Có Quen Trương Kiện Không




91: Kí ức bị thay đổi


Tiếng nói quen thuộc truyền ra từ phía sau lưng ta, là tiếng của Bác Hoàng bảo vệ

Tiếng nói của bác ấy yếu ớt, trong giọng nói mang theo hương vị uy hϊếp, những lời này hiển nhiên là nói cho thanh niên tóc ngắn nghe

Chỉ là, sao bác Hoàng lại có thể xuất hiện ở đây?

Ta vô thức muốn quay người lại nhìn, nhưng mà không biết vì sao, hiện giờ cơ thể của ta dường như không thể động đậy

" tích tắc tích tắc..."

Tiếng kim đồng hồ càng trở lên rõ ràng, khiến cho ý thức của ta có chút hốt hoảng, đồng thời cũng khiến cho trong lòng ta dâng lên một cảm giấc rất cổ quái, loại sát ý tức giận lúc trước cũng nhanh chóng biến mất

" Chắc chắn sẽ đi, nhưng mà nơi mà tôi muốn đến không phải là tầng bảy, mà là tầng chín, tôi càng tò mò với những thứ có ở đó..."

Tiếng nói của thanh niên tóc ngắn trở lên bay bổng, có cảm giác rất không chân thật, giống như nói với ta, lại giống như nói với bác Hoàng sau lưng ta:" Sẽ không lâu lắm đâu... đêm nay đành chỉ như thế này vậy!"

Theo tiếng nói của hắn ta kết thúc, tiếng kim đồng hồ chuyển động càng trở lên vội vã, ý thức của ta cũng mãnh liệt lay động

Mà khi ta lại một lần nữa tỉnh táo lại thì trong căn phòng xa hoa này đã không còn bóng dáng của người thanh niên tóc ngắn, những chuỗi đồng tiền trói buộc tiểu nha đầu cũng đã biến mất, tất cả những gì liên quan đến thanh niên tóc ngắn đó đã biến mất như chưa từng xuất hiện vậy

Chiếc mặt nạ cổ quái trong tay ta cũng đã biến mất, cơ thể cũng đã phục hồi, quay đầu lại nhìn, đằng sau chẳng có gì cả, không nhìn thấy bóng hình của bác bảo vệ già họ Hoàng

Vừa rồi đã sảy ra chuyện gì vậy?

" Bác Hoàng đâu rồi?" tiếng nói của ta có chút khàn khàn hỏi Đường Lưu đang đứng bên cạnh

Đường Lưu hoang mang nhìn ta, nói:" Bác Hoàng nào cơ? Em họ, em đang nói gì vậy, sao anh nghe mà chẳng hiểu gì thế?"

Thần sắc hoang mang của Đường Lưu khiến ta ngẩn ra, anh ấy không giống như là đang nói dối

Tiểu nha đầu bị nhốt lúc trước, hiện giờ cũng xuất hiện bên cạnh ta, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy góc áo của ta, khuôn mặt hưng phấn nhìn bọn người Lý đại thiếu gia đang hôn mê ở một góc phòng, có chút chờ mong nói với ta:" Anh ơi, em có thể..."

" Không được!"

Nó còn chưa nói hết câu đã bị ta ngắt ngang, rất dứt khoát nói:" Những người này còn có ích, nếu như tiểu nha đầu muốn có đồ chơi, lúc khác anh bảo anh Béo mua cho em, em đừng có chú ý vào những người này nữa...Đúng rồi, lúc nãy em không bị thương chứ? Có nhìn thấy bác Hoàng bảo vệ của chung cư chúng ta không?"

Lúc mới bắt đầu nghe thấy ta không cho nó đem mấy người đang ngất trong phòng ra chơi, tiểu nha đầu bĩu môi rất là không vui vẻ, nhưng sau khi nghe xong những lời sau đó của ta, thì nó lộ ra biểu tình hoang không khác gì so với Đường Lưu lúc trước

Nó lắc đầu, dứt khoát nói:" Đối phó với những người này sao lại làm em bị thương được? Vẫn là anh giỏi, trực tiếp đánh cho tên đó quỳ ra đất, còn khâu miệng hắn lại... Bác Hoàng đến đây lúc nào ạ? Em không nhìn thấy!"

Đường Lưu có lẽ còn có thể nói dối nhưng tiểu nha đầu chắc là sẽ không lừa ta đâu!

Theo Đường Lưu và tiểu nha đầu nhìn thấy thì là ta đánh ngã mấy người trong phòng, là ta khâu miệng người anh em song sinh của lão già lưng gù vào...

Bọn họ không nhớ gì về người thanh niên tóc ngắn và việc Bác Hoàng vừa mới xuất hiện

Cảm giác đó, giống như là kí ức của bọn họ bị trộm mất mấy giây hơn nữa còn bị thay đổi vậy!

Sao lại sảy ra loại chuyện kỳ quái này?

Lẽ nào là vì tiếng tích tắc kỳ quái đó?

Đầu ta có chút đau, suy nghĩ hỗn loạn

Mà Đường Lưu thì kiểm tra tình hình của bọn người Lý đại thiếu, không biết là vô ý hay cố ý mà giẫm một cái vào hạ bộ của Lý đại thiếu, Lý đại thiếu đang hôn mê cả người run rẩy một cái, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ, cũng không biết sau khi tỉnh lại liệu có để lại di chứng gì không nữa
Người phụ nữ mặc váy đỏ ngồi trên sô pha, hiện giờ vẫn giữ nguyên trạng thái nâng tách cà phê, nhưng cả người cô ta giống như một pho tượng điêu khắc, ánh mắt tăm tối vô thần. Lão già nằm trên mặt đất, ánh mắt cũng tăm tối vô thần, ngơ ngơ ngác ngác giống như biến thành người thực vật vậy

" Em họ, em đã làm gì bọn họ vậy?"

Đường Lưu nhìn về phía người phụ nữ váy đỏ và lão già bị khâu miệng, sắc mặt có chút cổ quái hỏi:" Bọn họ dường như là bị biến thành kẻ ngốc rồi, dường như đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì đó rất nghiêm trọng vậy... Có phải em dùng hình với bọn họ không? Đặc biệt là lão già đó, sao em lại khâu miệng người ta lại như vậy?"

Trong lòng ta hiện giờ có chút rối loạn, không muốn nói nhiều với Đường Lưu, bảo anh ấy đi tìm bọn người Vương Đức Phát đến xử lý những chuyện ở nơi này
Những việc phát sinh ở khách sạn tối nay, nếu không xử lý tốt, ngày mai chắc chắn sẽ thành chủ đề nóng trên báo, dù sao cũng có không ít người chết, chỉ là không biết bọn người Vương Đức Phát có bản lĩnh để ép chuyện này xuống hay không

Ta không hỏi về những việc tiếp theo, tìm một gian phòng trong khách sạn, châm một điếu thuốc, nhìn tiểu nha đầu đang ở bên cạnh

Tiểu nha đầu dường như hiểu lầm, nghĩ rằng ta muốn trách nó về việc coi người sống là đồ chơi, sợ sệt bất an nhìn ta

Sau khi hút xong một điếu thuốc, ta nhẹ giọng nói:" Tiểu nha đầu, những sự việc từ khi chúng ta bước vào căn phòng xa hoa đó em còn nhớ chút nào không?"

Nghe ta nói như vậy, tiểu nha đầu ngẩn ra, suy nghĩ một lúc, chớp mắt nói:" Sau khi bước vào căn phòng đó, anh liền trực tiếp ra tay, đánh cho những người đó ngã xuống đất! em định giúp đỡ, anh còn không đồng ý, em chỉ có thể đứng ở bên cạnh nhìn..."
Nói đến đây, nó dừng lại một chút, nhăn mi vỗ vỗ đầu, có chút nghi hoặc nói:" Những việc sau đó em không nhớ nữa, hình như anh uy hϊếp người phụ nữ đó, người phụ nữ đó ngồi trên sô pha không dám động đậy. Sau đó, anh liền đánh gãy toàn bộ xương cốt trên người ông lão đó, còn khâu miệng ông ta lại... ý, đoạn trí nhớ này có chút mơ hồ!"

Nghe xong những lời tiểu nha đầu nói, ta không cắt ngang, đợi sau khi nó nói xong, ta nhẹ giọng nói:" Em thật sự không nhìn thấy bác Hoàng bảo vệ của chung cư chúng ta vừa xuất hiện trong căn phòng đó sao?"

Nghe xong, tiểu nha đầu rất dứt khoát lắc đầu, dùng ngữ khí khẳng định nói:" Không mà, bác ấy làm sao có thể xuất hiện ở đây? Sao anh lại hỏi như vậy?"

Nghe nó nói như vậy, ta không tiếp tục hỏi nữa

Trí nhớ trong mấy giây này của tiểu nha đầu và Đường Lưu dường như đã bị thay đổi, hoàn toàn không nhớ chút nào về bác Hoàng và người thanh niên tóc ngắn, con mẹ nó đây là loại thủ đoạn quỷ quái gì!
Ta và tiểu nha đầu không ở trong đó lâu lắm, Đường Lưu đi qua hỏi, sắc mặt cổ quái hỏi:" Bọn Vương Đức Phát bọn họ bị dọa sợ, bọn Lý đại thiếu gia cũng đã bị gọi tỉnh lại rồi, không biết là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì, khóc kêu cha gọi mẹ kể hết chuyện cấu kết với đám người bên Thượng Kinh ra rồi..."

" Những việc còn lại Vương Đức Phát sẽ xử lý, chúng ta có thể đi rồi, bọn họ bảo đảm những chuyện tối nay sẽ không truyền ra ngoài. Mấy người đi cùng Vương Đức Phát và Từ Vi bị dọa không nhẹ, có lẽ đêm nay họ chắc sẽ không ngủ được..."


92: Mỹ Nữ Cô Có Quen Trương Kiện Không


Chúng ta đi thang máy xuống bãi đậu xe, ngồi xe rời khỏi khách sạn Danh Tước, quay về cuối đường Hướng Dương
Lúc đi đến chòi bảo vệ của chung cư, ta bảo tiểu nha đầu và Đường Lưu vào chung cư trước, mà ta thì trực tiếp đi vào trong chòi bảo vệ
Trong chòi bảo vệ, bác Hoàng đeo một đôi kính lão đang chăm chỉ sửa một cái đồng hồ hoen rỉ dưới ánh đèn mờ mờ, bên cạnh còn đặt một cái máy ghi âm cũ, trong máy thu âm đang phát ra một điệu hí khúc có giai điệu quái lạ, Bác Hoàng vừa sửa đồng hồ, vừa hát theo bài hát phát ra từ trong máy thu âm, bộ dạng vô cùng tự tại nhàn nhã.

Sau khi ta đi vào trong chòi bảo vệ, đi đến máy lọc nước rót một cốc nước, sau khi uống xong, đứng sau lưng bác Hoàng xem bác ấy sửa chữa lại cái đồng hồ hoen rỉ
" Đã cũ nát đến như vậy rồi, kim đồng hồ cũng không quay nữa, bác còn muốn sửa nữa sao?"
Nghe ta nói như vậy, Bác Hoàng lay lay cái kính lão trên sống mũi, không quay đầu lại nhẹ giọng nói:" Thế mới nói là cháu còn trẻ! Đồ vật càng cũ kĩ càng có giá trị đó! Cái thứ này trước đây bán đắt lắm đó, nếu mà có thể sửa được, rồi mông má đóng gói xịn chút, thì chắc sẽ bán được giá tốt đó!"
Ta trực tiếp đưa tay ra, làm bộ như muốn cầm lấy chiếc đồng hồ hoen rỉ đó, nói:" Nếu như bác tính bán chiếc đồng hồ này, thì bán cho cháu luôn đi, bác ra giá đi!"
Tay của ta còn chưa chạm vào cái đồng hồ cũ đó, liền trực tiếp bị đôi tay gầy gò của bác Hoàng đẩy ra một bên, bác Hoàng vẫn không quay đầu, không vui nói:" Vật tốt như thế, bác còn muốn sau này nhờ vào tiền bán nó để dưỡng già đó, chút ít tiền của cháu vốn dĩ không đủ! mau về ngủ đi, đừng có làm loạn ở đây nữa!"
Ta không tiếp tục cố lấy cái đồng hồ đó, đứng một bên nhìn bác Hoàng, sau khi do dự một lát, cắn răng một cái, biến bàn tay thành đao chặt mạnh vào sau gáy bác Hoàng
Ta không dùng toàn lực, chỉ dùng khoảng năm phần sức lực, chỉ là dựa vào sự tăng nhanh thể chất cơ thể của ta trong thời gian vừa qua, cho dù chỉ dùng năm phần lực, cũng có thể khiến cho một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh lập tức hôn mê, chứ đừng nói đến là một ông lão bày tám mươi tuổi.


Cái vỗ này, đánh thực mạnh vào sau gáy của bác Hoàng
Kết quả, khiến cho ta thấy rất nghi hoặc!
Theo lý mà nói, bác Hoàng nhẽ ra phải tránh được sự tấn công của ta mới phải, cho dù không tránh được, lực của cái tát này đối với bác ấy mà nói cũng chỉ như gãy ngứa mà thôi mới đúng?
Dù sao, bác Hoàng trước mặt này, không phải là người bình thường!
Nhưng mà, bác ấy lại bị ta đánh cho hôn mê nằm bò trên bàn
Nhìn bác Hoàng đang hôn mê, ta ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn lại bàn tay của mình, chẳng lẽ ta dùng lực quá mạnh? Hoặc là nói bác Hoàng không chú ý?
Sau khi ngẩn ngơ hơn mười giây, ta mới dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt có chút quái lạ nhìn bác Hoàng đang hôn mê nằm bò ra bàn, cẩn thận cầm lấy chiếc đồng hồ cũ kỹ đó lên
Mấy phút sau, ta thật sự không tìm ra điểm đặc biệt của cái đồng hồ này, nhìn có vẻ chỉ là một cái đồng hồ cũ kỹ bình thường, trên mặt đồng hồ đã bị dỡ ra có rất nhiều linh kiện đã bị hoen rỉ.

.

Ta thậm chí còn dùng sức đung đưa mấy lần kim đồng hồ, nhưng nghe thấy cái âm thanh khó nghe của bánh răng hoen rỉ truyền đến hoàn toàn không giống âm thanh mà ta nghe được ở khách sạn Danh Tước
Nghiên cứu không ra đầu mối gì, trong lòng ta có chút vô lực, trực tiếp đem cái đồng hồ hoen rỉ đó vứt lên mặt bàn
" Bác Hoàng, đừng giả vờ nữa!"
Ta nhìn bác bảo vệ già nằm bò trên mặt bàn, vô lực nói:" Cháu chỉ muốn hỏi thử, người thanh niên tóc ngắn xuất hiện ở khách sạn Danh Tước tối nay có lai lịch gì? Sao anh ta lại hiểu rõ về chung cư của chúng ta như vậy? Còn có, sao bác lại thay đổi ký ức của tiểu nha đầu và Đường Lưu?"
Đối với những thắc mắc của ta, bác Hoàng không hề có chút hồi đáp gì, làm như thật sự là bị ta đánh ngất xỉu vậy
Đối với một ông lão đang nằm giả chết, ta có thể có biện pháp gì?
Ta lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, trực tiếp đi ra khỏi chòi bảo vệ, quay về chung cư
Sau khi quay về phòng, tắm rửa xong, ta trực tiếp nằm trên sô pha phòng khách ngủ say

Một đêm không mơ mộng gì, ngủ rất ngon
Chỉ là, đợi đến khi trời sáng, ta phát hiện ta lại tỉnh dậy ở trong một hoàn cảnh xa lạ
Vào lúc này,ta nằm trong một cái quan tài đá, thứ nước đen đỏ khó ngửi ở dưới đáy quan tài che kín một phần cơ thể ta, mà ta thì giống như nằm trong ôn tuyền ngủ say cả một đêm
Sau khi ngẩn ra mấy giây, trong lòng ta không hề có chút hoảng loạn nào, rất bình tĩnh từ quan tài đứng lên, ánh mắt có chút cổ quái đánh giá chiếc quan tài đá
Đây là chiếc quan tài trong phòng 605, đêm qua ta lại vô duyên vô cớ chạy đến nơi này, bệnh mộng du càng ngày càng nghiêm trọng rồi!
Ta nhăn mi đi ra khỏi phòng ngủ, lúc đi qua phòng khách, khóe mắt thấy có một bóng đen lướt qua, dường như đi vào trong chiếc ti vi lớn ở giữa phòng
Ta nhìn chằm chằm cái ti vi một lúc, có chút nghi ngờ nói:" Gì nhỉ, tối qua ta mấy giờ đến đây vậy?"
Ti vi không có động tĩnh gì, không khác gì một chiếc ti vi bình thường, đương nhiên cũng không thể cho ta đáp án gì được
Chỉ là, trong lòng ta hiểu rõ, trong chiếc ti vi này có cái gì đó, còn về việc đó là thứ gì, thì ta không rõ
Lúc ta đi ra khỏi phòng 605 chuẩn bị bước xuống lầu thì cửa phòng 606 mở ra, ta vô thức nhìn vào bên trong, tức khắc ngơ ra
Trong phòng 606 có một cô gái mặc váy liền thân đi ra, nhìn khoảng hơn hai mươi tuổi.

Diện mạo thân hình của cô ta đều là cực phẩm, tuy không phải là loại khung quốc khuynh thành, nhưng tuyệt đối mạnh hơn nhiều vài nữ minh tinh đang nổi hiện giờ
Quan trọng nhất là, trên cơ thể cô ta có một loại dịu dàng và khí chất, khiến người ta có cảm giác muốn bảo vệ, loại con gái kiểu này rất ít gặp

Vào lúc ta nhìn về hướng cô ta, cô ta cũng có chút kinh ngạc nhìn ta, chỉ là sau đó lập tức lộ ra nụ cười nhẹ, gật đầu chào hỏi rồi trực tiếp đi vượt qua người ta
" Cái đó! "
Ta vô thức mở miệng:" Mỹ nữ, cô biết Trương Kiện không? Hắn bảo ta chuyển lời, hắn vẫn luôn ở thành phố Tô, chưa từng dời khỏi!.

Người gì thế không biết, bất lịch sự!"
Cô gái mặc váy trắng đó dường như không nghe thấy những gì ta nói, đầu cũng không quay lại, lời ta còn chưa nói xong, thì bóng dáng cô ta đã biến mất ở chỗ ngoặt cầu thang
Ta lầm bầm một câu, xuống lầu đi đến phòng 505, sau khi tắm rửa thay quần áo thì chuẩn bị đến trường
Lúc đi qua chòi bảo vệ, phát hiện bác Hoàng đang sờ gáy, đồng thời còn dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn ta, dường như trách ta hôm qua rat ay quá nặng.

Ta hừ một tiếng, lười không muốn để ý đến ông lão thích đóng vai đáng thương đó, nhanh chóng rời khỏi nơi này.