Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng

Chương 1-2: Mở đầu: Không thể yêu (2)




Khương vương triều, hoàng đế Triển Bình Khang yếu đuối ngu ngốc, tin lời gièm pha, trọng dụng bọn gian thần, trung thần bị xa lánh.

Tuy rằng là một cái triều đại không chịu nổi như thế, nhưng vẫn có không ít các trung thần.

Xuất sắc nhất trong số đó là vương gia Triển Vân hoàng đệ của hoàng đế đương triều, hắn vì quốc gia lập không ít công lao hãn mã, uy danh hiển hách, hoàng đế tuy rằng vô năng nhưng vẫn rất ỷ lại vào vương đệ của mình.

Vương phủ của Triển Vân, tọa lạc ở một nơi yên tĩnh trong kinh thành, hắn làm việc yên lặng, thái độ làm người quái đản, cũng không lưu luyến nơi phong hoa tuyết nguyệt.

Vân vương phủ rất lớn, xây dựng cũng rất đẹp, theo đạo lý mà nói một người Vương gia như vậy, bên trong phủ nhất định mỹ nữ như mây, chính là toàn bộ mọi người trong kinh thành đều biết, nữ chủ nhân của Vân vương phủ chỉ có một người, đó là Vân vương phi chính thất của Vân vương gia.

Lúc bóng đêm buông xuống, Vân vương phủ đâu đâu cũng im lặng như vậy, trong tẩm lâu rộng lớn có nhiều ngọn nến sáng lay đông.

"Vân ca, yêu ta được không?" Trên chiếc giường gỗ lim thật rộng, màn trướng khẽ che, một nữ nhân xinh đẹp thanh tú nhẹ nhàng ôm cổ nam nhân bên cạnh, mắt mị động lòng người, hơi thở như lan, môi đỏ mọng cũng in lên đôi môi mỏng khêu gợi của nam nhân.

Vân ca cảm thụ được đôi môi của thân người mềm mại trong lòng ngực, thấp mê nói: "Có thể chứ.... Tâm Nhi, thân thể của nàng...."

Tâm Nhi liên tục hôn môi Vân ca, liều lĩnh nói: "Ta mặc kệ, ta sẽ, ta muốn chàng yêu ta."

Nam nhân nguyên bản có chút chần chờ chống đẩy, nhưng đôi môi của dáng hình mềm mại trong lòng người kia, tựa hồ làm cho định lực của hắn tan rã, hắn không khỏi hôn trả Tâm nhi thật sâu, thanh âm khàn khàn nói: "Tâm Nhi, ta cũng muốn nàng."

Nghe được thanh âm thấp mê (trầm và mê ly) của nam nhân kia, nụ hôn của Tâm Nhi lại thêm nóng bỏng, hai người ôm nhau, thỏa mãn khát vọng của bản thân, bọn họ hôn nhau.

Đột nhiên hô hấp của Tâm Nhi trở nên dồn dập, ngực phập phồng không ngừng, nụ hôn đòi hỏi cũng ngừng lại.

Vân ca nhận thấy được không thích hợp, không khỏi rời đi môi của Tâm Nhi, đôi mắt mờ mịt sau khi nhìn đến sắc mặt của Tâm Nhi trắng bệch, không khỏi biến mất, thay vào đó lạ sốt ruột và lo lắng.

Nàng là bệnh cũ phát tác, hắn vội ngồi dậy, đem Tâm Nhi ôm vào trong ngực, vội vàng lấy ra một viên thuốc trong chiếc bình sứ nhỏ cạnh gối đặt ở miệng Tâm Nhi, "Tâm Nhi nàng thế nào?"

Tâm Nhi uống thuốc, sắc mặt như người chết mới giảm bớt, cũng nhẹ ôm cổ Vân ca, cúi đầu bật khóc, "Thực xin lỗi, Vân ca, Tâm nhi thật vô dụng, thật vô dụng."

Vân ca nhẹ vỗ về lưng Tâm Nhi, an ủi nói: "Hư... Tâm Nhi không có sai, là ta không tốt."

Trên mặt Tâm Nhi đều là lệ, khổ sở nói: "Vân ca, ta muốn sinh một đứa nhỏ cho chàng... Nhưng ta ngay cả hôn đều không chịu nổi, thật sự rất vô dụng."

"Đừng nói vậy, đừng nghĩ những việc này nữa." Cánh tay hữu lực của Vân ca gắt gao ôm Tâm Nhi, nhẹ giọng an ủi.

Trong mắt Tâm Nhi loé lệ quang, khổ sở nói: "Ta biết, thân thể này của ta là phế đi, đừng nói là sinh đứa nhỏ, ngay cả thứ cơ bản nhất của nữ nhân ta cũng không thể cho chàng, chàng cưới ta, so với làm hoà thượng có gì khác biệt, Vân ca lòng ta đau, không bằng chàng nạp thiếp đi, như vậy đối với chàng đối với ta đều tốt."

Vân ca sắc mặt tối sầm lại, quát lớn nói: "Nàng nói bậy bạ gì đó, ta nói rồi cả đời này chỉ cần một mình nàng, ta sẽ chiếu cố nàng cả đời."

Bàn tay mềm mại của Tâm Nhi nhẹ vỗ về gương mặt của nam nhân mà nàng yêu nhất, ôn nhu nói: "Vân ca, ta không thể ích kỷ như vậy, khiến cho chàng vô hậu, ta ái ngại, nghe ta một lần được không?"

Vân ca kiên quyết nói: "Không cần nói, ta sẽ không làm như vậy."

Tâm Nhi nhíu mày, vội vàng nói: "Vân ca, liền lúc này đây nghe ta có gì không tốt."

"Ta nói, không cần hơn nữa." Vân ca có chút tức giận buông lỏng ra bả vai Tâm Nhi, xoay người sang chỗ khác.

Tâm Nhi cũng không tính bỏ qua chuyện này, kéo Vân ca quay lại đối mặt với mình, khuôn mặt xinh đẹp có lo lắng cùng bất đắc dĩ, khuyên: "Ta muốn nói, vì cái gì chàng không chịu nghe ta, ta biết chàng rất tốt với ta, chính là ta cũng muốn đối tốt với chàng, nhưng ta đối với chàng thật là tốt, cũng khiến chàng phải hi sinh, chàng muốn ta làm sao sống an tâm." Tâm Nhi càng nói càng kích động, sắc mặt tái nhợt, tay ôm ngực, xem ra đau đớn khó nhịn.

"Tâm Nhi, lại đau có phải hay không? Không nên gấp gáp, ta đang nghe nàng nói."

Tâm Nhi nổi giận nói: "Ta không cần bình tĩnh, sẽ sốt ruột, chàng nếu không đáp ứng, ta hiện tại sẽ chết ở trước mặt chàng."

Vân ca cúi đầu trách mắng: "Tâm Nhi, không nên tùy hứng."

Tâm Nhi lại một phen ôm lấy thắt lưng rắn chắc của nam nhân, khóc nói: "Vân ca, nghe ta đi, nạp thiếp cho chàng nối dõi tông đường."

Vân ca vẻ mặt lạnh lùng, cúi đầu nói: "Không có khả năng."

Tâm Nhi ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nước mắt, năn nỉ nói: "Vậy... Chúng ta đây ngẫm lại biện pháp khác."

Vân ca ngồi xổm thân mình xuống, vươn tay vì Tâm Nhi lau đi nước mắt, cúi đầu gọi: "Tâm Nhi...!"

Tâm Nhi ôm Vân ca của nàng, do dự nửa ngày, từ chối nửa ngày, mới nói: "Chàng không chịu nạp thiếp, vậy... Vậy nếu không, nếu không chúng ta tìm một người nguyện ý, chúng ta sẽ cấp cho nàng rất nhiều tiền, sau khi sinh đứa nhỏ cho chàng, thì làm cho nàng rời đi, làm như vậy được không?"

Vân ca tức giận hô: "Hoang đường!"

Tâm Nhi nhìn mặt Vân Ca, không bỏ qua đích nói: "Đây là biện pháp tốt nhất, trừ phi chàng chịu nạp thiếp."

Sắc mặt Vân ca xanh mét, nhìn ra được thực sinh khí, hắn quả nhiên nói: "Ta sẽ không đáp ứng nàng, chuyện này dừng ở đây."

Lời nói của Vân ca, làm cho Tâm Nhi lại cúi đầu khóc lên, một trướng xuân sắc biến mất hầu như không còn, bên trong không ai nói gì.

Mà ở trên định phòng, một đạo bóng đen lặng lẽ ẩn nấp, sau khi nghe xong đối thoại của người bên trong, bóng dáng thần bí kia dùng tốc độ quỷ mị rời đi.

——— ———

Linh sơn tọa lạc tại phía bắc kinh thành, non xanh nước biếc cảnh sắc di nhân (khiến người vui), nhưng thế núi hiểm trở, người thường không thể lên đỉnh, nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều như thế.

Ở giữa sườn núi trên đỉnh núi, có một cái hang động, mặc dù là có người đi lên núi, nhưng không có khả năng nghĩ đến cái hang như vậy, hơn nữa cửa hang rất khó tìm, chỉ có vài người biết.

Trong nham động, có suối nước nóng bốc khói mờ mịt, còn có hoa nở, tiến vào bên trong giống như tiên cảnh. Xuyên qua mấy hang nhỏ địa thế phức tạp, sẽ tiến vào một cái hang động thật rộng.

Ở chỗ bằng phẳng, bày một cái ghế đá thật lớn, mặt trên phủ da thú, một nam nhân mang mặt nạ đứng phía trước ghế, mà giữa hang, có mấy người trẻ tuổi đứng.

Nam nhân mang mặt nạ lớn tiếng hỏi: "Nhiệm vụ lần này, đã rõ ràng chưa?"

"Thuộc hạ đã rõ." Mọi người chắp tay, cùng kêu lên trả lời, rất là cung kính.

Thủ lĩnh mở miệng nói: "Tang Tử, nhiệm vụ lần này giao cho ngươi."

Một nữ tử tuổi lớn một chút vội vàng nói "Thủ lĩnh, nhiệm vụ lần này không thể chối từ sao, để cho sư muội đi, sẽ ảnh hưởng nhiệm vụ về sau của nàng..." Nhưng lời còn chưa dứt, ánh mắt thủ lĩnh phát lạnh, một chưởng phá ra, nữ tử nói chuyện kia bị một chưởng gió sắc bén của hắn đẩy ra xa, oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Thủ lĩnh vung ống tay áo nói: "Từ khi nào không có quy củ như vậy, người không nghe lời chỉ có chết."

"Thủ lĩnh, ta đi." Một nữ tử vẻ mặt hồn nhiên mang theo vài phần quyến rũ vội chắn phía trước nữ tử bị đánh.

Diện mạo của nữ tử này, thật là đẹp, một mái tóc đen được búi lên đơn giản, tóc thừa thì buông xõa ở thắt lưng, vài phần thanh thuần, vài phần xinh đẹp, nàng xuất hiện, ngăn lại chưởng thứ hai của thủ lĩnh.

Sát khí trong mắt thủ lĩnh biến mất, gật đầu nói: "Tốt lắm, Tang Tử, ta sẽ an bài hết thảy cho ngươi, đều giải tán đi." Thủ lĩnh nói xong, vung ống tay áo, biến mất ở cánh cửa ngầm phía sau ghế dựa, ly khai nơi này.

"Sư tỷ ngươi không sao chứ." Tang Tử tiến lên đỡ lấy sư tỷ Vô Song, vẻ mặt trầm tĩnh, tuy rằng lời nói ân cần thăm hỏi, nhưng không mang một tia độ ấm.

"Sư muội, là sư tỷ vô năng...."

"Đi chữa thương đi." Tang Tử cũng không nói năng rườm rà, nói đơn giản, nàng đã quen với phương thức nói chuyện như vậy, lạnh lùng mà không mang theo độ ấm.

Vô Song gật đầu, ôm ngực, chậm rãi rời đi.

Gương mặt thuần mỹ của Tang Tử hiện ra sự lạnh lùng, mà phía sau nàng, một đôi mắt như sói mang theo ẩn nhẫn đau đớn nhìn bóng dáng của nàng.