Người Tìm Xác

Chương 15: Điện tế màu đen




Diệp Tri Thu nghe tôi phân tích xong thì càng sợ hãi hơn, xanh mặt hỏi: “Sương mù có thể là hiện tượng tự nhiên, nhưng còn những ngọn đèn trong nhà thì do ai đốt?”

Đúng vậy! Đây mới là tai họa ngầm lớn nhất. Dù đèn là do người hay ma quỷ đốt, chắc chắn y cũng không có ý tốt gì, nếu không tại sao lại cố tình dọa cả đám chúng tôi như vậy? Có khi xe cũng bị y trộm mất! Tình hình ngày càng bất lợi với chúng tôi, trong phút chốc, tôi lại thấy hối hận, tại sao lại tham tiền mà tới nơi quái quỷ thế này!

Sau đó, tôi, chú Lê và nhóm La Hải cùng nghĩ cách, nhưng cuối cùng lại chẳng dùng được cách nào. Vì vấn đề lớn nhất bây giờ không phải đồ ăn, mà là nước… Bạn có thể không ăn gì trong khoảng một tuần, nhưng nếu một tuần không uống nước thì không thể trụ được.

Dù rằng có chết trong thành cổ này sẽ được đưa tin lên báo hoặc CCTV, trở thành tin tức khiến cả thế giới kinh sợ! Nhưng tôi lại muốn “sống” hơn là được ‘chết’ như vậy. Hơn nữa, khả năng của tôi là để tìm thi thể của người khác, tôi cũng không muốn cuối cùng lại thành ra người khác đi tìm thi thể của tôi.

Bây giờ cũng đã muộn, mọi người lại vừa mệt vừa buồn ngủ, xem ra chỉ đành phải đợi đến mai mới có thể nói tiếp! Có khi ngày mai ra ngoài thành, xe lại tự xuất hiện cũng nên? Chỉ mong thần may mắn có thể mỉm cười với chúng tôi....

Vì không có túi ngủ, cả nhóm chỉ đành dựa vào nhau để sưởi ấm. Tuy tay Đinh Nhất rất lạnh, nhưng người anh ta lại nóng rực, là công cụ sưởi ấm rất tốt! Lần này, chưa được bao lâu, tôi đã ngủ thiếp đi.

Đinh Nhất vẫn chưa ngủ, trong tình huống còn đang mù mờ thế này, chắc chắn anh ta phải gác đêm rồi.

Ngủ đến nửa đêm, tôi chợt cảm thấy tim mình như bị bóp chặt, cảm giác đau buồn lại lan tràn trong lòng, nó khiến tim tôi như bị đè nén không thể thở nổi!

Tại sao lại đau buồn thế này? Nhất thời tôi cũng không thể diễn tả được, nhưng tóm lại, cảm giác kia như thể là đang chờ mong ai đó, nhưng cuối cùng cũng không đợi được...

Đột nhiên, tôi mở mắt ra, thấy Đinh Nhất đang ngạc nhiên nhìn mình, vốn đang chìm trong đau thương, tôi bị anh ta làm cho giật mình, vội kêu lên: “Má! Anh nhìn tôi chăm chăm như vậy làm gì?”

“Cậu khóc…” Đinh Nhất thản nhiên nói.

Tôi sững lại rồi sờ mặt mình, đúng là đã ướt nhẹp. Sao tôi lại khóc chứ? Lúc còn bé nhiều khi nằm mơ tôi cũng khóc rồi tỉnh, nhưng khi lớn lên đã không còn hiện tượng như vậy nữa.

Chẳng lẽ khi nãy tôi mơ thấy điều gì đau lòng? Nhưng cố mãi mà tôi cũng chẳng nhớ lại được, ngoại trừ cảm giác đau thương thì chẳng còn gì cả…

“Tôi khóc bao lâu rồi?” Tôi hỏi Đinh Nhất, vì tôi biết anh ta vẫn không ngủ.

Anh ta nhún vai: “Vừa ngủ đã khóc rồi, nhưng lúc đầu tiếng hơi nhỏ, tôi không chắc là cậu khóc hay đang nói mê.”

Bà mẹ nó! Không thể nào! Vừa ngủ đã khóc? Nhưng tại sao tôi lại khóc? Chỗ này cũng quá conmeno kinh dị rồi! Sáng mai, cho dù không có xe, tôi cũng phải rời khỏi đây!

Hừng đông, mọi người lục tục thức dậy…

Ngọn đèn cá mập trong phòng chẳng biết đã tắt từ bao giờ. Mọi người không nỡ ăn chỗ đồ ít ỏi mang theo, mỗi người đều uống chút nước. Chúng tôi vẫn hi vọng là sẽ tìm được xe.

Nhưng hi vọng càng nhiều, thì thất vọng lại càng lớn. Lúc chúng tôi mở cửa thành, bên ngoài vẫn trống không, chẳng có gì cả. Nhìn hoang mạc vô tận trước mắt, chẳng ai dám tùy tiện bước vào.

Không biết, có phải ông trời cố tình chơi đám xui xẻo chúng tôi không, còn chưa tới 10 giờ mà nhiệt độ đã lên đến 50 độ rồi.

Triệu Cường và Diệp Tri Thu vẫn đề nghị quay vào trong thành cổ trước, tuy ở đó không có đồ ăn, nhưng chắc là không khó để tìm nguồn nước. Tuy tôi biết đề nghị của Triệu Cường là đúng, dù sao kinh nghiệm sinh tồn của anh ta cũng chẳng phải là vô dụng. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện phải vào lại đó, tôi thấy hơi nhụt chí.

Chẳng biết có phải do ảo giác tâm lý hay không, mà nhiệt độ trong thành lại thấp hơn bên ngoài nhiều, dù mọi người đều mặc áo khoác dài tay, nhưng vẫn có cảm giác lạnh gáy…

“Chúng ta phải nhanh chóng tìm được nguồn nước, dù sao nước mới là vấn đề lớn nhất bây giờ.” Diệp Tri Thu u sầu nói.

Chú Lê gật đầu, sau đó chỉ vào tòa tháp cao màu đen trong thành: “Chúng ta vào đó thử xem, chắc sẽ có nước, chỉ là không biết nước trong đó đã khô cạn hay chưa…”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía ngọn tháp cao màu đen ở phía xa xa, đây là hi vọng duy nhất của chúng tôi.

Tháp cao ở trung tâm thành cổ, đi được một đoạn, chúng tôi nhận ra đất vàng dưới chân đã thành đường được rải đá đen. Hơn nữa từ lúc bắt đầu thấy đá, chú Lê đã phát hiện ra một con kênh nhỏ ven đường.

Chú nghĩ nghĩ một lúc, sau đó nói với mọi người: “Chắc đây là con kênh ngày xưa dùng để gom nước mưa, chúng ta đi dọc theo nó, chắc sẽ tìm được hầm chứa nước!”

Mọi người nghe xong thấy phấn chấn hơn, chỉ cần tìm được nguồn nước, chúng tôi có thể rời khỏi vùng hoang mạc mà thỏ cũng không ị nổi này rồi! Tuy mục đích chúng tôi đến đây lần này là để tìm xác của nhà sinh vật học kia, nhưng an toàn của bản thân vẫn quan trọng nhất. Nếu không, cho dù có tìm được, thì chỉ sợ chúng tôi cũng an giấc như người kia luôn rồi!

Đi men theo con đường đá màu đen một khúc, tôi nhận ra nơi này đúng là quá conmeno yên tĩnh. Nếu tất cả chúng tôi đều không nói gì, chỉ sợ nơi này sẽ yên tĩnh đến mức nghe được rõ cả tiếng tim đập và tiếng hít thở của từng người.

“Chú Lê, có phải nơi này quá yên lặng rồi không?” Tôi bất an hỏi.

Chú Lê gật đầu với tôi: “Mọi người cẩn thận nhé, ở đây quái dị quá, tìm được nước rồi, chúng ta phải đi ngay, đây không phải là nơi nên ở lại lâu!”

Diệp Tri Thu là cô gái duy nhất trong nhóm lần này, cô ấy tham gia với tư cách là bác sĩ. Chắc trước khi tới đây, cô ấy cũng không ngờ sẽ gặp phải tình huống thế này, nên bây giờ đang rất sợ hãi. Cô ấy nhìn quanh quất, vẻ mặt hoảng hốt, như sợ có quái vật từ đâu xông ra nuốt chửng mình.

Tôi thấy thế mà thương, bèn lên tiếng, an ủi: “Chị Tri Thu, đừng sợ, chúng ta sẽ không sao đâu. Hơn nữa, dù có gặp chuyện gì, chẳng phải vẫn còn đám đàn ông chúng tôi à? Đừng sợ, có tôi đây.”

Tôi vừa nói xong thì Đinh Nhất vẫn luôn đi trước quay đầu lại liếc tôi với vẻ khinh bỉ, ánh mắt như đang nói: Cậu ấy à? Gặp chuyện thì chẳng biết là ai phải bảo vệ ai đâu.

Tôi bị anh ta liếc thì hơi mất mặt, vội nhìn sang chỗ khác vờ như không thấy, nhưng trong lòng lại không ngừng ân cần hỏi thăm mẹ anh ta bằng tiếng Anh… Ai ngờ, né ánh mắt của Đinh Nhất được một lúc, chợt lòng tôi lại căng thẳng, một cảm giác khác thường quanh quẩn trong tôi.

Tôi ngẩng phắt đầu, nhìn thấy một tòa kiến trúc màu đen ở phía Bắc, đúng là nơi chúng tôi cần tới – Tòa tháp cao màu đen. Chắc kiến trúc này được xây cùng chất liệu với tường thành.

Còn con kênh mà chúng tôi đi, cũng không chỉ có một, mà là từ bốn phương tám hướng tụ lại ở tòa tháp đen… Xem ra, tòa tháp này là trung tâm quyền hành trong thành cổ.