Người Tình Của Thuyền Trưởng

Chương 6




Có tiếng gõ cửa nhẹ, Kate chạy ra mở và thấy người đàn ông trẻ khi nãy . Anh ta kẹp mũ dưới nách, tay cầm một cái ca đang bốc khói . Bây giờ Kate mới để ý tóc anh có màu nâu sáng, mái hơi lượn sóng trên vầng trán cao .

− Thứ này có thể chữa được đây, nếu bà ấy nuốt nổi- chàng trai chìa chiếc ca ra .

Giọng anh ta tỏ vẻ lo lắng.

− Cám ơn...ông ...

− Cooper, Paul Cooper, phó thuyền trưởng thứ nhất và người phục vụ tận tụy cuả cô, thưa cô Newbury . Chàng mỉm cười và cúi xuống hôn tay Kate . Khi chàng ngẩng lên, Kate nhận thấy chàng có đôi mắt xanh lơ .

Cánh cửa khép lại, Kate cầm cái ca tới chỗ Ellen, nhưng mùi dược thảo sắc bốc lên lại gây một cơn buồn nôn mới và ca thuốc đành phải để lại . Cuối cùng thì Nell đáng thương cũng thiếp đi . Kate nhìn bà gia sư và thở dài, rồi bước lại giường mình và nằm vật xuống . Nàng bỗng cảm thấy kiệt sức. Quá nhiều việc đã xảy ra kể từ bức thư cuối cùng cuả cha gửi về . Nàng đã chứng kiến cảnh đóng gói đồ đạc. Nàng đã chia tay với những gia nhân mà nàng quen thuc từ tấm bé và nàng phải từ giã Danny- Danny thân thiết, dễ thương và ngốc nghếch cuả nàng. Nếu không có tình bạn cuả cậu, nàng đã không thể chịu nổi bốn năm vừa qua . Danny luôn luôn ở đó, luôn luôn hiểu nàng . Tất nhiên nàng còn có cô Nell, nhưng cô Nell lại khác. Đôi lúc bà trở nên xa cách, và thường thì bà giữ bộ mặt nghiêm nghị đến phát sợ .

Có rất nhiều điều Kate cần phải biết. Nàng vẫn thường nêu cho cô Nell một loạt câu hỏi làm rối trí nàng . Tuy nhiên quá nhiều câu bị chối trả một cách quyết liệt khiến nàng cứ băn khoăn, thắc mắc hoài . Bởi vì nàng muốn biết nhiều, thật nhiều hơn nữa về đàn ông! Thật sự là nàng đã có những kiến thức, mà chỉ thấy ở những đứa trẻ thiếu mẹ, nhưng nó rất ít ỏi và mơ hồ . Nàng đem những thắc mắc ra hỏi Elizabeth Tucker, người mà nàng chỉ kết bạn một cách hời hợt, thì cô ta cứ nhìn nàng chòng chọc rồi cười phá lên.

− Con bé dở hơi, em sẽ rất khoái nếu được một người đàn ông hôn hít, vuốt ve cho mà xem! Thật là một cảm giác tuyệt vời- Cô ta tiết l cho Kate với vẻ sành sỏi .

− Kể cả khi chị không yêu người ấy?- Kate hỏi, tròn xoe mắt .

− Con bé này! Tình yêu phải làm gì với tiếng gọi xác thịt đây?

− Elizabeth! Chị nói cứ như ....như một ả đàn bà hư hỏng ấy!- Kate kêu lên, thực sự sửng sốt.

Elizabeth lại càng cười tợn.

− Cô em chưa thành đàn bà được rồi .

Kate nghĩ ngợi một hồi về chuyện đó và nhanh chóng gạt nó sang bên. Nàng chẳng có cảm giác gì với những cái hôn cuả Danny và chúng không hề kích thích nàng theo cái kiểu mà Elizabeth mô tả . Không, tình yêu nhất định là phải có ý nghĩa !

Tự dưng Kate nghĩ tới khuôn mặt hấp dẫn cuả Paul Cooper. Nàng thích anh ta . Nàng ưa nét mặt cuả anh, mặc dù mắt anh hơi nhỏ và cái cằm quá tròn. Nàng đã có một cảm giác run rẩy chạy suốt thân thể khi anh ta đặt cái hôn phớt lên tay nàng mặc dù chiếc khăn tay đã ngăn cách sự đụng chạm phần nào .

Thời gian trôi đi chậm chạp, Kate vẫn nằm trên giường ngắm ánh chiều tà . Màn đêm sắp buông xuống. Một người phục vụ gõ cửa và thông báo bưã tối sẽ được dọn tử tước nửa tiếng nữa . Kate thở dài ngồi dậy . Bà Premble đang ngủ rất say và nàng không nỡ đánh thức bà . Kate bước tới gương để sửa sang lại bộ dạng.

Nàng chải mái tóc đen dầy lng lẫy và buc lại bằng một sợi dây lụa màu xanh lục.

− Trông con đáng yêu lắm, cưng!- Một giọng nhẹ nhàng cất lên, và Kate quay lại, mỉm cười.

− Ồ, cô Nell, cô dậy rồi đấy ư . Cô cảm thấy đỡ hơn chưa? Con giúp cô sửa soạn đi ăn tối nhé .

− Lạy Chúa, không, không có ăn uống gì bây giờ hết. Cô chỉ muốn nằm đây nghỉ ngơi thôi . Con cứ đi đi và đừng lo cho cô .

Vài dặm phía trước Bermudia, tàu Gyspy đang mở hết tốc lực băng băng rẽ sọng, trên boong tàu, cánh thuỷ thủ đang phấn chấn tinh thận Thuyền trưởng của họ không bao giờ sai lời và họ sắp bắt kịp chiếc tàu săn biển nươc Anh. Mái tóc đen dày cua thuyền trưởng Branwell ánh len trông nắng chiều tà, đoio mắt xanh lục lấp lánh . Chàng lại giương ống kính và cái giọng trầm tràm của chàng rung lên hoan hỉ, vang vọng trong gió

Một chiếc tàu buôn, ông Hatch ! Cứ bẻ gãy cổ tôi đi nếu nó không phải là tàu Tây Ban Nha ! - Chàng quăng chiêc ống nhòm dài vào tay viên thuyền phó thứ nhất rồi hương vè phía mùi tàu - Nhanh lên, các chàng trai ! Tất cả len boong.

Mọi hoạt động đều trở nên khẩn trương. Gypsy mang tám khẩu thần công, có hình dáng thuôn dài để đạt ưu thế về tốc độ . Thuuỷ thủ đoàn tự hào về Gypsy và về người thuyền trưởng của mình , về số mười sáu con tàu mà họ đã bắt trong vòng bốn tháng qua . và họ hoàn toàn tin chắc vào thành công sắp tới này .

Con tàu Tây Ban Nha đã phát hiện ra Gypsy. Nó chỉ là một chiếc thuyền hai cột buồm của tư nhân, không có vũ trạng Thuyền trưởng , cũng là ông chủ, là một gã Tây Ban Nha giàu sụ . Sau một vụ làm ăn mờ ám ở Nam Mỹ, đã vớ được một hòm vàng bạc chuâ báu mà gã giấu trong ca-bin bên dưới . Gã hy vọng chiếc tàu nhỏ của mình sẽ không gây sự chú ý cho cả bọn Anh lẫn bọn Pháp - một đang gây chiến, và một thì đang chống lại Tây Ban Nha . Nếu đụng phải bọn Pháp thì không thể biết được gã sẽ phải xì ra bà nhiêu dưới dạng tiền thuế . Còn nếu đụng bọn Anh là có nghĩa mất toi hoàn toàn .

Thuyền trưởng Tây Ban Nha nâng ống nhòm lên và nhìn thấy lá cờ Liên Hiệp Anh . "Tàu săn biển, " , gã thở hắt ra và đưa tay làm dấu .

Gypsy đã cặp sát bên sườn Bahia, với đám thuỷ thủ tay dao,tay súng, nhăm nhăm tràn sang . Đám thuỷ thủ tàu buôn chỉ còn biết đứng trông chờ sự khoan dung.

Dẫn họ về khoang tạm giam của chúng ta và đối xử với họ tử tế - Brănell ra lệnh cho thuỷ thủ của mình rồi quay về phía thuyền trưởng tàu Bahia. Một bên lông mày đen rậm của chàng nhướn lên khi nhìn gã Tây Ban Nha diện bộ trang phục bảnh choẹ, đứng ngây ra đợi chờ số phận của mình . Chàng đung đưa đôi chân đi bốt và toét miệng cười thật rộng

− Tôi có lời khen ông đấy, thuyền trưởng . Ông đã có một quyết định duy nhất khôn ngoan, phù hợp với hoàn cảnh

− Con lợn Anh ! Perro, - Gã lái buôn rít lên , răng nhe ra .

− Này ông, tôi không thể vừa là con lợn vừa là con chó . Ông cần phải xác định tôi là con gì thì tôi mới noi chuyện được với ông chứ ? - Thuyền trưởng Branwell thân thiện đáp trả .

− Đồ hải tặc ! Mi tấn công một chiếc tàu không có vũ trang ! - Gã ta khác tiếp .

− Hải tặc ! Nghe có vẻ hay hơn đấy , nhưng xin phép cho tôi có một ý kiến .

Chúng tôi có tấn công các ông đâu . Quả là vậy , không một phát súng nào . Chúng tôi chỉ đề nghị ông đầu hàng và ông đã khôn ngoan mà chấp nhận đấy chứ .

− Mẹ kiếp ! Chúng tôi chỉ là một tàu buôn nghẹo

− Nghèo à ! Tôi không cho là hàng hoá của ông nghèo đâu, mặc dù ông đã cố tạo ra vẻ bề ngoài như vậy . Tôi đã có liếc qua ca-bin của ông và đã kịp thấy nhiều thứ quý giá . Kể cũng khó hiểu là ông có thể chở nhiều của quý đến vậy mà không chịu sắm lấy một bộ súng thần công để xua đuổi những loài vât như tôi dayd chẵng hạn !

− Quỷ bắt mi đi ! Thôi được, liệu mi định làm gì với con tàu và đoàn thuỷ thủ của ta ?

− Con tàu và hàng hoá của ông cưc kỳ giá trị đối với đức vua của tôi. Còn các thuỷ thủ và ông thì .... không. Chúng tôi sẽ thả các ông xuống khi nào đến gắn hải phận Tây Ban Nha, với nươc uống và lương thực đủ dùng cho tới đất liền .

Cùng thời gian đó, đằng sau Gypsy hàng chục dặm, Kate rụt rè bước vào phòng người ăn trên tàu Bermudian. Nàng lập tức được thuyền trưởng có khuôn mặt tròn mà nàng đã gặp sáng nay chào đón niềm nở

− A, cô Newbury, - Thuyền trưởng palmer tươi cười, mắt ông đã đục đi vì rượi - thế bà PLemble đau rồi ? Ca thuốc của ông đầu bếp có giup cho bà ấy khoẻ hơn không ?

− Cám ơn ông, cô tôi đã đỡ nhiều , tuy nhiên bà lại thích ngủ hơn là ăn và trong hoàn cảnh này thì tôi phải thừa nhận là bà quyết định đúng .

− Tất nhiên, tất nhiên rồi, người đàn bà tội nghiệp

− Ông thuyền trưởng tán đồng, gật đầu mạnh đến nỗi mái tóc muối tiêu xoà cả xuống trạn - Thôi, bây giờ cô đừng bận tâm đến chuyện đó nữa, cô phải tới làm quen với các bạn đồng hành đi chứ - Ông ta khoác tay nàng dẫn đến trước mặt một thiếu phụ mà chỉ thoáng nhìn Kate đã thấy đó là một người đàn bà cầu kỳ nhất mà nàng từng gặp .

Phu nhân Susan Medwin đã từng là người đẹp London thời son trẻ . Mười năm lấy chồng cũng như ba mươi năm tuổi đời vẫn chưa hề in một dấu ấn nào lên nhan sắc của bà ta. Mái tóc nâu ánh vàng lộng lẫy, cắt ngắn theo mốt thịnh hành, uốn quăn quanh vầng trán duyên dáng, lượn dần xuống đôi tai nhỏ xinh. Một chiếc trâm bằng đá saphia cài ở một bên đầu , hắt ánh sáng của nó xuống chiếc vòng xaphia quanh cổ . Thân hình dong dỏng của bà ta thấp thoáng bên trong bộ xiêm y màu xanh lơ, óng ánh và mỏng tang, còn cổ áo thì thấp đến mức khiến Kate nóng bừng 2 má

Họ được giới thiệu với nhau , nhưng nụ cười hồn nhiên của Kate tắt lịm đi khi gặp phải thái độ thờ ơ của phu nhân Medwin, và bản năng mách bảo nàng đừng có mong kết bạn với người đàn bà này trong những giờ nhàn rỗi của chuyến du hành .

Ông thuyền trưởng kéo nhẹ tay Kate dẫn tới chỗ ông John Medwin. đó là một người đàn ông tầm thước , già hơn vợ vài chục tuổi, mái tóc màu nâu xám uốn quanh khuôn mặt dễ mến . Kate cảm thấy đôi mắt màu hạt dẻ của ong ta dường như hơi lấp lánh, và nàng mỉm miệng cười .

− Rất hân hạnh, cô Newbury ! - Ông nói khẽ và buông tay nàng ra.

− Còn thuyền phó thứ nhất của tôi thì cô đã gặp rồi, - ông thuyền trương giới thiệu tiếp và làm thêm một hớp rượu mạnh . - Paul là một chàng trai rất cừ, một thuỷ thủ cự phách đấy .

Thuyền phó Cooper cắt ngang cuộc trò chuyện xã giao với phu nhân Medwin và tiến lại, khẽ gật đầu chào Kate. Họ vừa trao đổi được đôi câu thì cửa cabin bật mở và người hành khách cuối cùng bước vào

− A, ông Walepole.

Nghe tiếng thuyền trưởng nói, Kate ngoảnh lại, vì 1 cái gì đó trong giong ông ta đã đánh thức lòng hiếu kỳ của nàng . Khi mắt nàng chạm vào gương mặt ông Walepole, nàng biết răng đúng là có "một cái gì đó". Tự dưng, một cảm giác chờn chợn xuyên suôt người nàng . Không phải chỉ diện mạo làm cho gương mặt ông Walepole khó ưa . Ông ta chỉ cao có năm foot va cả bộ dạng kỳ quái lẫn cách ăn mặc cũng chẳng giúp cho nhỉnh hơn đươc một inch nào . Đầu ông ta như dính thẳng vào vai, khiến nàng liên tưởng đến mọt con cóc . Chiếc đầu ấy lại có hình tam giác, phía dưới bạnh ra, trên đỉnh hơi múp vào, được bao quanh bởi 1 mớ tóc đen xác xơ . Hai vạt đen trên trán tạo thành cặp lông mày và bên dưới là hai cái chấm đen thùi của đôi mắt . Tuy vậy, lhông phải những khuyết tật của thân hình ông ta làm Kate run sợ, ma chính là đôi mắt, đôi mắt bé tí như 2 cái đầu đanh, và mặc dù đoôoi môi đang kéo ra thành 1 nụ cười, ánh mắt ông tavẫn không che dấu nổi cái vẻ hận thù của 1 tâm hồn đã bị co quắp lại sau bao nhiêu năm tháng chông chất nỗi thống khổ điên cuồng . Bao nhiêu năm bị con người chối bỏ, nhạo báng đã cắm sâu nỗi thù hận vào lòng ông ta và, như tất cả những đứa trẻ dương như bao giờ cũng nhanh :Dng nhận ra sư thật, Kate đã nhìn thấy điều đó .

Đôi mắt đen của Walepole đảo 1 lượt qua từng đường nét trên vóc dáng thanh tú của Kate:

− Kiều diễm, trời ơi , kiều diễm quá . cử động của cô thật gợi cảm!! Cô cần phải mang mình đến nước Anh!! 1 nhan sắc thế kia mà lại để phí ngoài đảo

− Mang mình đến nước Anh? Tôi không hiểu ong định nói gì đấy thưa ông . - Kate cau mặt

Ánh mắt ông ta chiếu thẳng vào ngực nàng . Nàng cảm thấy như nó xé toang làn áo lót của mình ra và má nàng nóng rực lên

− Dĩ nhiên là cô không hiểu, cô em thân mến ạ, ông ta nói tiếp, gong có vẻ nhạo báng, - Dù thế nào thi cô cũng sẽ tìm được cho mình đường vào và London sẽ nuốt chững cô ngay! ...Thành phố đó rất thích nuốt chững những loại xinh xẻo non tơ như cô, bất kể cô có muốn hay không .

− Tôi thấy câu chuyện của ông thật khó chiu và đầy những ẩn ý mờ ám mà tôi cho là .... chẳng đúng quy cách xã giao chút nào .

Kate nói, rồi tự hỏi không hiểu tai sao mà nàng phải chuyện trò với người đàn ông ghê tởm này . Nang nhìn quanh nhưng thấy thuyền phó Cooper đã tách ra và đang bận rộn với ông đầu bếp . Nàng liền chuyển ánh mắt cầu cứu sang John . Ông hiểu ra ngay và lập tức bước đến đặt ly nước cam ướp lạnh vào tay nàng .

− Cám ơn ông, John

− Ồ, tôi cho rằng chúng ta phải ngồi vào chỗ thôi ông Walepole, - John nói rồi dẫn Jate lại bàn ăn.

− Ông tốt bụng quá, ông John, bởi vì tôi sợ kiểu chuyện trò của ông Walepole đang vượt qua trí não của tôi. Nhưng mà bà Medwin đâu rồi? - Kate khẽ hỏi khi ông John ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nàng .

− Cô ấy hơi khó chịu về mấy thứ đồ trang tri' loè loẹt trong phòng của chúng tôi và đòi thuyền trưởng Palmer đến xem.. À, cô ấy kia rồi . - Ông nói và đứng dậy khi bà vợ lướt tới bàn . Bà ta ngồi xuống chỗ đối diện với Kate. Thuyền trưởng Palmer ngồi ở đầu bàn và lấy làm thích thú vì được ngồi giữa hai người đẹp . Thuyền phó Cooper ngồi đối diện với ông Medwin và Walepole ngồi cạnh anh ta.

Bữa ăn đã giúp Kate vỡ ra nhiều điều . Nàng nhận thấy trong khi nàng nhấm nháp nước chanh, thì bà Medwin lại dùng rượu . Và còn bộ xiêm y của nàng nữa ! Trời ơi, sao nàng lại có thể tưởng mình thanh lịch được nhỉ, nàng thầm mắng mình . Nàng chẳng khác gì một cô gái trường làng . Nàng tự biện bạnh rằng bà Medwin

đã có bao nhiêu năm kinh nghiệm, nhưng xem rakhông an ủi được nàng bao nhiêu. Tự dưng Kate chỉ muốn rời khỏi chỗ của mình và cảm thấy e dè với người đàn ông ngồi cạnh .

Trong khi đó, John cố tìm cách cởi bỏ sự rụt rè của nàng, ông mỉm cười ấm áp .

Chắc cô băn khoăn lắm về việc chuyển đến London phải không, cô Newburry ?

− Ồ, thưa ông, sao ông lại hỏi thế ạ ? Tôi luôn mơ tưởng đến London, ao ước được trở về nơi đó - Kate đáp và sôi nổi hẳn lên. Mắt nàng chạm ánh mắt của thuyền phó Cooper và nàng e thẹn nhìn xuống .

− Đúng là có lúc London là nơi vui thú nhất . Nhưng tôi thì ưa đồn điền trên đảo của tôi hơn là phố xá và nhưng cái địa ngục của thành phô' ấy, - ông thở dài aôức .

− Ồ, ông là chủ đồn điền à ? Chắc là không phải ở Bermuda, nếu không thì tôi đã nghe tên ông bà rồi .

John cười.

− Đồn điền của chúng tôi nằm ở Tây Ấn . Chúng tôi vừa o đó 6 tháng . Tôi dịnh nán lại thêm nửa năm nữa nhưng vợ tôi ghét cay ghét đắng khi hậu nơi đó và buồn nhớ nước Anh .. Vậy nên chúng tôi trở về .

− Ồ, thật đáng tiếc, - nàng nói và vô tình liếc vè phía phu nhân Medwin đang trò chuyện say sưa vơí thuyền trưởng Palmer. Sau câu chuyện, John có vẻ lặng lẽ và Kate có dịp để dành thì giờ quan sát bà vợ ông.

Phu nhân Medwin đang đong đưa cặp mắt từ ông thuyền trưởng sang chàng thuyền phó và Kate cảm thấy 1 nỗi bực bội nhói lên khi nhưng ngón tay không đeo găng của bà ta thoáng chạm vào cằm Paul Cooper.. Náng liếc vội về phía John, không biết ông có nhận thấy cử chỉ vừa rồi không, nhưng vẻ mặt ông thật khó đoán.

Đêm ấy, khi nàng cởi quần áo và chui vào chăn trong cabin yên tĩnh , đầu óc nàng cứ rối tung với những ý nghĩ hỗn độn. Thuyền trưởng Palmer có vẻ chỉ hơi chuếnh choáng, mặc dù nàng chắc là ông đã uống rất nhiều. Phu nhân Susan Medwin có khuôn mặt dễ thương, nhưng không thân thiện . John là người đáng mến, Paul Cooper là một chàng trai trẻ, hấp dẫn và tử tế, còn Jack Walepole là 1 nhân vật cần phải tránh. Sau 1 loạt nhận định, Kate nhắm mắt chìm vào giấc ngủ say.