Người Tình Của Tiểu Thư Sophia (Lady Sophia's Lover)

Chương 3




Khi Sophia rời khỏi phòng bọc sắt, nàng hốt hoảng phát hiện ra đám đông hỗn loạn cuối cùng đã nổi cơn thịnh nộ ngoài tầm kiểm soát. Những người đàn ông trèo qua hàng rào và rơi xuống sân, chạy nhanh như những con chuột về phía tòa nhà. Một nhóm cảnh sát và kị binh làm việc để giải tán đám người phá rối, nhưng những cố gắng của họ dường như có rất ít tác dụng.

Nàng chạy vội vào nhà số 3 tìm kiếm sự an toàn, nhưng không may, ở đó cũng không khá hơn. Dường như mỗi căn phòng và hành lang đều chật kín, những bức tường dội lại với những tiếng la hét giận dữ. Các thám tử đã bắt giữ hầu hết những kẻ phá rối quá khích và dẫn chúng thành từng nhóm bị xích tay tới các phòng giam giữ.

Một trong các thư kí tòa án, ông Vickery, cực nhọc với cuốn nhật kí phiên toà tối, cố gắng một cách điên cuồng để ghi lại những cái tên của những kẻ bị bắt giữ. Bắt gặp Sophia, ông ta nói to chuyện gì đó với nàng, nhưng sự ầm ĩ của hành lang đang làm chói tai. Trở lại đi, có vẻ anh ta đang nói thế, vẫy tay cho nàng rời đi.

Sophia định nghe theo, nhưng thêm nhiều tên du côn tụ thành từng nhóm qua các cánh cửa. Nàng bị xô đẩy và dạt về một phía, chiến đấu để giữ khỏi bị giẫm bẹp bên dưới. Trong hành lang thật nóng và inh tai, và mùi rượu, mùi cơ thể không tắm rửa đầy khắp không khí với một sự hôi thối bẩn thỉu. Sophia bị xô lại vào tường và những khủy tay và vai đụng trúng, đầu nàng đập mạnh vào ô cửa cứng.

Cố gắng không hoảng sợ, Sophia tìm kiếm viên thư kí tòa, nhưng không còn thấy ông ta đâu nữa. "Ông Vickery!" nàng kêu lên, giọng nàng ở giữa tiếng ồn ào. "Ông Vickery!"

Vài kẻ phá rối bắt đầu mầy mò vạt áo của nàng, những bàn tay lỗ mãng tìm kiếm phần ngực nàng. Vai áo nàng bị xé toạc ra, và ánh sáng mờ mờ của bờ vai trắng trẻo dường như kích động chúng hơn. Sophia di chuyển trong những bàn tay tục tĩu, nhưng nàng bị ấn lại vào tường cho đến khi hơi thở bị lùa khỏi phổi nàng. Kẻ nào đó kéo tóc nàng và da đầu nàng đau nhức trong khi những giọt nước mắt đau đớn chảy ra từ mắt nàng.

"Này, tên kia," một thám tử hét lên căm phẫn, cố gắng tới chỗ nàng. "Bỏ tay khỏi cô ấy, lũ con hoang khốn khiếp!"

Sophia quay đi khỏi những kẻ xâm lấn, áp một bên mặt nàng vào tường. Nàng đấu tranh để thở trong khi nàng đồng thời bị nghẹt thở và vùi dập thâm tím hết người. Xương sườn nàng bị thúc ép cho đến khi dường như bị rạn vỡ. Tâm trí nàng choáng váng, và khó mà suy nghĩ được gì. "Tránh xa tôi ra," nàng thở hổn hển. "Dừng lại, dừng lại, dừng lại-"

Đột nhiên sức ép giảm đi, và nàng nghe thấy những gã đàn ông quanh nàng càu nhàu trong sự đau đớn. Choáng váng, Sophia quay lại để nhìn cái hình dáng to lớn, đen tối rẽ qua biển người chật ních. Đó là ngài Ross, đôi mắt xám của anh tập trung vào Sophia. Có một vẻ kì lạ trên mặt anh, ngay lập tức trống rỗng và hung bạo. Anh làm việc hiệu quả một cách thô bạo khi xô đẩy và dẹp đường xuyên qua đám đông, dường như không để ý đến chuyện bỏ lại sau một hàng dài những kẻ bị bầm dập và đổ máu mũi trên đường của mình.

Tới chỗ Sophia, ngài Ross kéo nàng vào trong tay anh, tạo nên một cái lồng bằng cơ thể anh và bức tường. Nàng gắn cơ thể mình với anh với một tiếng thở dài nhẹ nhõm, mù quáng chấp nhận sự bảo vệ của anh. Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trần, với vải thô trắng mỏng thấm đẫm hơi nóng và mùi da thịt anh. Rúc vào bờ ngực to lớn của anh, Sophia nghe sự đe dọa trong giọng nói của anh khi anh hét to vào những kẻ kích động rằng Nick Gentry sẽ vẫn bị giam giữ, và rằng tất cả những kẻ liều lĩnh vào bên trong trụ sở công sẽ bị bắt giữ và đưa tới Newgate. Những lời nói của anh mang lại một sự hiệu quả ngay tức thì. Những kẻ xâm phạm gần cửa nhất bắt đầu nối đuôi nhau ra ngoài một cách nhanh chóng, không có ước muốn bị giam cầm trong nhà tù bằng đá, vốn được gọi là nhà tù ô nhục.

"Jensen, Walker, Gee," ngài Ross ra lệnh cho các thám tử, " các anh chịu trách nhiệm với tòa nhà công bên kia đường và khóa chúng trong hầm. Flagstad, gọi thêm kị binh để dọn sạch đám đông. Vickery, lấy các cái tên sau. Bây giờ, ra ngoài và hét to Luật ngăn ngừa phá rối hết mức anh có thể."

"Thưa ngài, tôi không nhớ chính xác từ ngữ của Luật ngăn ngừa phá rối," viên thư kí tòa lo âu nói.

"Thế thì bịa ra cái gì đó," ngài Ross gắt.

Lời nhận xét dường như làm nhiều kẻ chống đối buồn cười, và những tiếng cười hô hố bùng nổ xuyên qua hành lang. Khi các thám tử bắt đầu chuyển những gã đàn ông ra ngoài, sự chen chúc của đám đông bắt đầu dãn ra.

Sophia nao núng khi nàng cảm thấy có ai đó sờ soạng vào váy nàng. Nàng áp vào gần hơn với ngài Ross, tay nàng vòng quanh cái bụng không chút mỡ thừa của anh. Trước khi nàng có thể nói được một từ, anh nhận ra vấn đề.

"Thằng kia!" ngài Ross gầm gừ với gã đàn ông phía sau nàng. "Đặt một tay lên người phụ nữ này lần nữa, thì mày sẽ mất nó- cùng với những phần khác trên cái xác của mày." Những tiếng cười ầm ầm khác lại nổ ra khắp nơi.

Được ôm chặt một cách an toàn trong vòng tay của ngài Ross, Sophia sửng sốt với cách anh có thể chế ngự đám đông chỉ với sự hiện diện của mình. Mọi thứ đang lộn xộn, và anh đã thiết lập trật tự chỉ trong chưa đầy một phút. Những cơ bắp ở phía sau lưng anh cong lại khi anh kéo nàng vào giữa hai đùi mình, giữ nàng trong sự che chở của cơ thể anh.

Sophia để má nàng áp vào ngực anh, dựa vào nhịp đập đều đặn nhưng nhanh chóng của trái tim anh. Hai cánh mũi nàng bị lấp đầy với hương vị mạng mẽ của mùi xà phòng cạo râu, thoảng hương cà phê, và mùi mằn mặn của mồ hôi. Những mảng lông đen dầy trên ngực anh cù vào má nàng. Anthony có lồng ngực trơn tru. Sẽ thế nào nếu như được dựa vào cơ thể đàn ông đầy lông lá thế này? Nuốt khan một cách nặng nhọc, Sophia liếc nhìn bộ râu một-ngày-không-cạo phủ quanh cằm và phía trên cổ họng anh. Bàn tay to lớn của anh đặt ở giữa lưng nàng, và nàng nghĩ đến việc nó đặt trên ngực nàng, những ngón tay dài của anh khum vào phần da thịt mềm mại của nàng, ngón cái của anh vuốt ve núm vú nàng ... thì sẽ có cảm giác thế nào.

Ôi Chúa ơi - những lời lẽ điên cuồng quét qua trí óc nàng - đừng nghĩ tới nó, đừng. Nhưng cơ thể nàng tràn ngập một cơn đau kì lạ, ấm áp, và nàng chỉ có thể thở hổn hển một cách từng hơi ngắn. Đó là tất cả những gì nàng có thể làm để giữ khỏi việc ấn mình một cách đáng xấu hổ vào anh, cọ môi nàng vào môi anh.

"Ổn cả rồi." Tiếng thì thầm nhẹ nhàng của anh lướt qua tai nàng. "Đừng sợ."

Anh đã nhầm lẫn tưởng nàng run rẩy vì lo sợ. Tốt thôi, thà anh nghĩ nàng là một kẻ nhát gan ngu ngốc, còn hơn là thừa nhận sự thật. Hổ thẹn, Sophia cố gắng làm bình tâm lại. Nàng liếm đôi môi khô khốc của mình và nói qua cổ áo của anh. "Tôi mừng vì ngài cuối cùng cũng quyết định làm gì đó," nàng nói, cố gắng nghe có vẻ láo xược. "Ngài chờ thế cũng đủ lâu rồi đấy."

Ross phát ra một âm thanh khe khẽ vừa có thể hiểu là khó chịu hay hài hước. "Tôi bận với Gentry một tí."

"Tôi đã nghĩ là tôi sẽ bị nghiền nát," nàng run rẩy nói.

Nàng ngạc nhiên khi anh ôm nàng chặt hơn. "Cô an toàn rồi," anh thì thầm. "Sẽ không ai làm hại cô đâu." Nhận ra anh còn hơn cả sẵn lòng an ủi nàng, Sophia quyết định đó là một cơ hội bằng vàng để kêu gọi tính bảo vệ phái yếu của anh. Đến lúc này nàng đã biết ngài Ross đủ rõ để chắc chắn là anh không thể khước từ sự quyến rũ của một người đẹp lâm nạn. Mặc dù một phần trong nàng co rúm lại trong sự xấu hổ, nàng tiếp tục bám chặt lấy anh như thế nàng bị kiệt sức vì sợ hãi.

"Tôi đã gọi ông Vickery, nhưng ông ta không thể nghe được tôi," nàng nói, để một chút rầu rĩ len vào trong giọng nàng.

Anh thì thầm nhẹ nhàng và xoa lưng nàng với một sự vuốt ve dễ chịu. Mặc dù Sophia cố gắng lờ đi sự thích thú do cú động chạm của anh, nhưng nó lan khắp cơ thể nàng theo một dòng chảy âm ỉ. Nhắm mắt lại, nàng tự hỏi nàng có thể chịu đựng được bao lâu nữa sự mơn trớn nhẹ nhàng của bàn tay anh. Hai ngực nàng có cảm giác đầy đặn và nặng dựa vào ngực anh, hai núm vú nàng trở nên cứng lại.

Nhẹ nhàng ngài Ross vén một lọn tóc rơi ra đằng sau tai nàng. Những đầu ngón tay anh chạm nhẹ lên da nàng mang đến một đợt sóng cảm xúc nóng bỏng xuyên qua người nàng. "Cô có bị thương trong khi vụ xô đẩy không, Sophia?"

"Tôi... tôi hơi bị thâm tím." Giả vờ bị mệt mỏi quá sức, nàng vòng tay quanh cổ anh và giữ thật chặt. Sự gần gũi với thân hình to lớn của anh khiến nàng cảm thấy an toàn, được nương tựa, được bảo vệ. Nàng muốn đứng như thế này mãi mãi. Anh là kẻ thù của nàng, nàng nhắc nhở bản thân mình... nhưng lúc này, điều đó không phải là vấn đề mật thiết như là nó nên thế.

Ngài Ross liếc nhanh quanh họ khi sảnh bắt đầu vắng vẻ. Nàng thở hổn hển khi anh cong người để nhấc nàng lên. "Ồ, thưa ngài, không cần thiết. Tôi có thể đi được, tôi-"

Anh lờ đi sự phản đối của nàng khi anh mang nàng qua sảnh lớn. Với một người phụ nữ có thói quen tự lo cho mình, quả là hổ thẹn vô cùng khi đóng vai một cô thiếu nữ vô dụng. Tuy nhiên, điều đó là cần thiết để đi xa hơn đến mục tiêu của nàng. Gò má ửng hồng, Sophia bám chặt vào bờ vai rộng rắn chắc của anh. May mắn là các cảnh sát và những kẻ quá khích bị còng tay đã quá sức bận rộn không chú ý một chút nào khi ngài Ross mang nàng qua sảnh lớn và đi lên gác.

Khi họ tới văn phòng của anh, ngài Ross cẩn thận đặt nàng đứng xuống. "Cô ổn cả chứ?"

Nàng gật đầu, nhịp tim nàng đập mạnh với một nhịp điệu liều lĩnh.

"Tôi muốn nói với cô về vài thứ," anh khẽ nói. "Khi cô bước vào phòng bọc sắt lúc trước, cô đã vô tình cắt ngang quá trình hỏi cung vô cùng căng thẳng, và tôi-"

"Tôi xin lỗi."

"Để tôi nói xong." Một nụ cười đột ngột cong lên trên môi anh. "Tôi chưa từng biết người nào có thiên hướng cắt lời tôi như cô."

Sophia cố gắng ngậm chặt miệng lại, và nụ cười của anh sâu hơn. "Hỏi cung Gentry khó mà là một công việc dễ chịu. Tôi đã có tâm trạng tồi tệ suốt cả buổi chiều, và nhìn thấy cô dưới đó là giọt nước tràn ly. Tôi hiếm khi mất kiềm chế, và tôi hối hận vì đã làm như thế trước mặt cô."

Sophia cảm thấy thật ngạc nhiên là một người đàn ông ở vị trí của anh lại xin lỗi nàng vì sự bực mình nhỏ nhoi như thế. Hơi mất bình tĩnh, nàng liếm môi và hỏi, "Tại sao việc tôi phải tránh xa nơi đó lại quá quan trọng đến thế?"

Anh cẩn thận nắm lấy lọn tóc bị tuột ra khỏi mái tóc vàng của nàng đang rơi trên vai. Những ngón tay dài của anh cọ lên những lọn tóc tơ như thể anh đang lấy mùi thơm từ những cánh hoa. "Tôi đã tự hứa với mình khi tôi thuê cô là tôi sẽ cố gắng bảo vệ cô. Có một vài thứ không bao giờ nên giương ra trước mặt một người phụ nữ. Phòng bọc sắt chứa một vài kẻ tồi tệ nhất trên thế giới."

"Như là Nick Gentry?"

Ngài Ross nhăn mặt. "Phải. Để cô phải giáp mặt với lũ thấp hèn đi qua văn phòng phố Bow hàng ngày đã đủ tồi tệ rồi. Nhưng tôi sẽ không cho phép cô lảng vảng quanh những gã đàn ông như Gentry."

"Tôi khó mà là một đứa trẻ cần được che chở. Tôi là một phụ nữ 28 tuổi rồi."

Vì lý do nào đó lời nhận xét ấy khiến đôi mắt anh ánh lên sự thích thú. "Ồ, mặc cho số tuổi đã lớn của cô, tôi thích giữ gìn cô trong trắng hết mức có thể."

"Nhưng tôi không trong trắng. Ngài biết điều đó mà, sau những chuyện tôi đã kể cho ngài về quá khứ của tôi."

Anh thả lọn tóc của nàng và giữ khuôn mặt nàng bằng những đầu ngón tay của anh. "Cô là một cô gái ngây thơ, Sophia. Như tôi đã nói từ đầu, cô không nên làm việc ở đây. Cô lẽ ra nên cưới một người đàn ông sẽ chăm sóc cô."

"Tôi không muốn kết hôn, suốt đời này."

"Không ư?" Với sự ngạc nhiên của nàng, anh không chế nhạo hay cười cợt. "Tại sao không? Bởi vì sự thất vọng của cô trong tình yêu? Điều đó sẽ phai nhạt theo thời gian."

"Sẽ ư?" nàng hỏi, không tin vào anh. Không phải những gì nàng học được từ Anthony đã biến nàng thành một kẻ hoài nghi tình yêu. Đó là thứ nàng tự học ở bản thân mình.

"Có nhiều người đàn ông đáng tin cậy," anh nói với nàng một cách nghiêm túc. "Những người đàn ông sẽ mang cho cô sự trung thực, và tôn trọng cô như cô đáng được hưởng. Ngày nào đó cô sẽ tìm thấy một người trong số họ, và cưới anh ta."

Sophia liếc anh một cái đầy ve vãn bên dưới hàng lông mi của nàng. "Nhưng nếu tôi rời khỏi phố Bow, ai sẽ chăm sóc ngài?"

Một tiếng cười cộc cằn thoát ra khỏi anh, và tay anh rơi xuống khỏi mặt nàng. Nhưng anh mắt dò hỏi của anh vẫn giữ ánh mắt nàng, và Sophia cảm thấy bên trong mình siết chặt lại trong sự hưởng ứng.

"Cô không thể dùng thời gian còn lại của cuộc đời mình làm việc cho tên quan tòa già cả cáu kỉnh ở văn phòng công phố Bow." Anh nói.

Sophia mỉm cười với cái cách ngài Ross tự miêu tả về mình. Tuy nhiên, thay vì tranh cãi về điểm đó, nàng bước đi và nhìn văn phòng của anh một cách chỉ trích. "Tôi sẽ dọn dẹp lại ở đây."

Ngài Ross lắc đầu. "Đã muộn rồi. Cô cần nghỉ ngơi. Công việc của cô sẽ đợi đến ngày mai."

"Rất tốt. Tôi sẽ đi ngủ... nếu ngài cũng vậy."

Anh có vẻ hơi bực mình vì lời đề nghị. "Không, tôi vẫn còn nhiều thứ phải làm. Chào buổi tối, cô Sydney."

Sophia biết là nàng nên tuân lệnh mà không có thêm lời bình luận nào. Nhưng những vết thâm quầng dưới mắt anh và những vết khắc sâu hai bên môi anh là những dấu hiệu để thấy anh đã kiệt sức. Trời ơi, tại sao anh phải thúc bách bản thân mình quá nhiều như vậy?

"Tôi không cần được ngủ nhiều hơn ngài một chút nào, thưa ngài. Nếu ngài thức khuya, tôi có thể cũng làm như vậy. Tôi cũng có việc để làm."

Lông mày anh thấp xuống trong một cái quắc mắt gớm ghiếc. "Đi ngủ đi, cô Sydney."

Sophia không nao núng. "Không cho đến khi ngài làm vậy."

"Thời gian ngủ của tôi không liên quan đến cô," anh nói một cách cộc lốc, "trừ phi cô đang đề nghị là chúng ta ngủ cùng nhau."

Rõ ràng, lời nhận xét có ý đe dọa nàng phải im lặng. Một lời đáp liều lĩnh đến trong ý nghĩ, một lời quá trơ trẽn đến nỗi nàng tự cắn lưỡi để giữ mình không nói ra, tại sao không? Đây là thời gian để nàng tuyên bố sự thích thú giới tính của nàng với anh... thời gian tiến thêm một bước trong kế hoạch quyến rũ của nàng.

"Được thôi" nàng nhanh chóng nói. "Nếu đó là việc khiến ngài có được sự nghỉ ngơi mà ngài cần - thì cứ quyết định như vậy đi."

Khuôn mặt đen tối của anh trở nên trống rỗng. Sự im lặng kéo dài sau đó là chứng cứ của việc nàng đã khiến anh ngạc nhiên nhiều như thế nào. Chúa ơi, nàng nghĩ với trong một sự sợ hãi run rẩy. Mình vừa mới nói câu đó rồi.. Nàng không thể đoán được ngài Ross sẽ phản ứng lại như thế nào. Là một quí ông - nổi danh sống chay tịnh - anh có thể từ chối lời đề nghị của nàng. Tuy nhiên, có điều gì đó trong vẻ mặt anh - một tia sáng trong đôi mắt màu xám của anh - làm nàng tự hỏi liệu anh có khi nào không chấp nhận sự mời gọi bốc đồng đó. Và nếu anh chấp nhận, nàng sẽ phải thực hiện chuyện đó và ngủ với anh. Ý nghĩ đó làm rung chuyển chính tâm trí nàng. Đó là chuyện mà nàng đã lên kế hoạch, là chuyện mà nàng muốn thực hiện, nhưng nàng đột nhiên hoảng sợ.

Hoảng sợ bởi nhận ra là nàng muốn anh nhiều đến mức nào.

Ngài Ross chậm rãi bước tới, theo nàng khi nàng lùi lại một bước, rồi bước nữa, cho đến khi lưng nàng chạm vào cửa ra vào. Ánh mắt báo động của anh không rời khỏi khuôn mặt đỏ bừng của nàng khi anh chống tay lên cửa, đặt chúng bên cạnh đầu nàng.

"Phòng tôi hay phòng cô?" anh nhẹ nhàng hỏi.

Có lẽ anh mong đợi nàng thoái lui, lắp bắp, chạy trốn. Hai tay nàng xoắn lại vì căng thẳng. "Ngài thích ở đâu hơn?" nàng đánh trống lảng.

Đầu anh hơi nghiêng khi anh quan sát nàng, mắt anh mơn trớn một cách kì lạ. "Giường của tôi lớn hơn."

"Ồ," là tất cả nàng có thể xoay xở để thì thầm. Trái tim nàng đâm sầm một cách đều đặn vào bức tường xương ức, giữ lại hơi thở từ phổi nàng.

Anh nhìn nàng như thể anh đọc được mọi ý nghĩ và cảm xúc của nàng. "Tuy nhiên," anh thì thầm, dịu lại, "nếu chúng ta ngủ cùng nhau, tôi nghi ngờ là không ai trong chúng ta sẽ được nghỉ ngơi nhiều."

"C-có lẽ là không," nàng run rấy đồng ý.

"Vì thế, tôi đề nghị sẽ tốt hơn nếu chúng ta tiếp tục sự sắp xếp thường lệ của mình."

"Như thường lệ của chúng ta..."

"Cô lên giường cô, và tôi sẽ lên giường tôi."

Sự nhẹ nhõm tràn ngập lòng nàng, khiến nàng lả đi, nhưng cùng lúc đó nàng lại nhận ra một làn sóng thất vọng phảng phất. "Vậy thì ngài sẽ không thức khuya chứ?" nàng hỏi.

Anh cười trước sự ngoan cố của nàng. "Chúa ơi, cô thật là ngoan cố. Không, tôi sẽ không làm trái ý cô. Tôi sợ những hậu quả nếu tôi làm thế." Đứng quay lưng lại, anh mở của cho nàng. "Cô Sydney, còn một điều nữa."

Sophia dừng lại trước khi rời đi. "Vâng, thưa ngài?"

Anh với tới nàng, tay anh trượt quanh phía sau cổ nàng. Sophia quá giật mình không thể di chuyển hay thở được, toàn bộ cơ thể nàng cứng lại khi đầu anh hạ thấp xuống nàng. Anh chỉ chạm vào nàng với đôi môi anh và với tay anh đằng sau gáy nàng, nhưng nàng trở nên vô dụng như thể nàng bị trói vào anh với những sợi xích sắt.

Không có thời gian cho nàng tự chuẩn bị... nàng vô phương chống đỡ và bị choáng váng, không thể ngăn sự đáp trả của mình. Hương vị của anh, mùi vị thân thiết của anh pha thêm với hương cà phê thoang thoảng, ảnh hưởng đến nàng như một loại thuốc kích thích. Đầu lưỡi của anh trượt qua răng nàng với sự thăm dò mềm mại. Anh nếm vào phía sâu trong miệng nàng, di chuyển tài tình phía bên trong má nàng. Anthony chưa bao giờ hôn nàng như thế, cung cấp sự đam mê lớn dần lên trong nàng như thể anh đang từng tí từng tí một nhen nhóm lên một ngọn lửa bừng cháy. Bị hạ gục bởi kĩ năng của anh, Sophia đu đưa một cách chóng mặt và bám vào cái cổ cứng rắn của anh.

Ôi, nếu anh chỉ ôm nàng thật chặt và khóa cả chiều dài cơ thể nàng vào anh ... nhưng anh chỉ chạm vào nàng với một tay và thiêu đốt miệng nàng bằng sự đói khát kiên nhẫn. Cảm thấy sức mạnh của sự đam mê của anh, được kìm nén một cách quá chắc chắn, Sophia tìm cách để giải thoát nó. Hai tay nàng run rẩy trên mặt anh, vuốt ve bộ râu lởm chởm trên má và cằm anh.

Ross khẽ kêu trong cố họng. Đột nhiên anh nắm chặt hai vai nàng và kéo nàng ra khỏi cơ thể anh, lờ đi sự rên rỉ phản đối của nàng. Ánh mắt của Sophia khóa lại với anh trong một khoảnh khắc ngạc nhiên bùng nổ. Sự im lặng bị phá vỡ chỉ bởi hơi thở hổn hển của họ. Không người đàn ông nào từng nhìn Sophia theo cách đó, như là anh có thể ngấu nghiến nàng bằng ánh mắt mình, như thể anh muốn chiếm hữu từng inch trên cơ thể và mỗi một tia linh hồn nàng. Nàng hoảng sợ bởi sự đáp ứng dữ dội của nàng đối với anh, những ham muốn không thể nói đến khiến nàng choáng váng.

Ngài Ross nhìn nàng mà không mỉm cười. "Chúc ngủ ngon, Sophia."

Nàng lẩm bẩm lời đáp lại và vội vã bỏ đi, di chuyển nhanh hết mức có thể mà không thực sự bắt đầu chạy. Tâm trí nàng chìm trong sự hỗn độn khi nàng quay trở lại số 4 phố Bow. Nàng lờ mờ nhận ra là đám đông đang bị giải tán và đường phố lại một lần nữa trật tự. Đội kị binh mạnh mẽ đi qua trước tòa nhà xua tan đám đông.

Khi nàng bước vào khu vực tư xá, nàng nhìn thấy Eliza và Lucie đã quét đi kính vỡ và bận rộn che lại cửa sổ bị vỡ bằng vải dầu. "Cô Sophia!" Eliza kêu lên khi chị ta thấy cái váy bị rách và mái tóc rối bời của nàng. "Chuyện gì xảy ra vậy? Có phải một trong những kẻ phá rối bẩn thỉu đã giữ cô?"

"Không," Sophia vội vã trả lời. "Có một chút chen lấn trong nhà số 3, nhưng ngài Ross đã dọn dẹp nó nhanh chóng." Nhìn thấy cái chổi ở góc phòng, nàng tự động với lấy nó, nhưng hai người phụ nữ đã dẫn nàng ra, nài nỉ rằng nàng phải nghỉ ngơi một chút. Nàng đồng ý làm theo một cách miễn cưỡng, thắp sáng một mẩu nến mang vào phòng mình.

Hai chân nàng nặng nề khi nàng leo lên cầu thang. Lúc tới phòng mình, nàng đóng cửa cực kì cẩn thận và đặt cái chân nến bằng đồng trên chiếc bàn con ở đầu giường.

Những hồi tưởng lấp đầy tâm trí nàng... Đôi mắt tươi cười màu ghi sáng của Ngài Ross, cái cách ngực anh chuyển động khi anh thở, hơi nóng của miệng anh, nụ hôn thích thú dịu dàng như thiêu đốt của anh...

Anthony đã tự hào vì kinh nghiệm với phụ nữ của anh ta, những kĩ năng ân ái của anh ta, nhưng bây giờ Sophia hiểu rằng đó chỉ là sự khoác lác rỗng tuếch. Chỉ có vài phút ngắn ngủi, ngài Ross đã khuấy động nàng nhiều hơn bất cứ thứ gì mà nàng đã từng cảm thấy với Anthony... và anh cũng đã để nàng đi về với một lời hứa ngầm là sẽ còn nhiều hơn nữa. Thật khủng khiếp, nàng nhận ra là mình sẽ không thể không động lòng khi cuối cùng cũng chia sẻ chiếc giường với anh. Nửa tức giận, nửa thất vọng, Sophia tự hỏi tại sao ngài Ross không thể là một gã ngốc béo phệ, vênh váo như nàng đã hi vọng. Anh sẽ khiến cho việc phản bội anh trở nên khó khăn khủng khiếp; nàng sẽ không thoát khỏi chuyện này mà không bị tổn thương.

Chán nản, nàng thay váy ngủ, chải tóc, và rửa mặt bằng nước lạnh. Cơ thể nàng vẫn nhạy cảm, tất cả các dây thần kinh của nàng la hét vì sự kích thích ngọt ngào của bàn tay và bờ môi của ngài Ross. Thở dài sườn sượt, nàng mang một ngọn nến tới cửa sổ, kéo cái màn cửa nhỏ sang bên. Lúc này hầu như cả số 3 phố Bow đã chìm vào bóng tối, nhưng ánh đèn vẫn sáng từ văn phòng của ngài Ross.

Nàng có thể thấy bóng đầu anh khi anh ngồi bên bàn làm việc.

Vẫn làm việc, nàng tự nói với mình với sự tức giận đột ngột. Chẳng lẽ anh không giữ lời hứa nghỉ ngơi của mình?

Như thể anh cảm nhận được nàng đang quan sát, ngài Ross đứng thẳng dậy và sải bước, rồi nhìn qua cửa sổ. Khuôn mặt anh một phần bị che khuất khi anh nhìn nàng ở bên kia con đường. Một lát sau, với một cái cúi mình tôn kính một cách nhạo báng, anh quay lại và tắt ngọn đèn trên bàn làm việc, để lại văn phòng của anh trong bóng tối.