Người Tình Dĩ Vãng

Chương 14




Tử Trung thích thú mân mê nụ hoa hồng vừa mới chớm nở, e ấp giấu mình trong những cánh hoa màu đỏ thắm, mà anh biết chắc chắn do bàn tay của Mẫn Nghi đặt trên bàn làm việc của anh. Nụ hoa hồng được cắm vào một chiếc bình pha lê trong suốt sang trọng, chiếc bình trong suốt soi rõ gương mặt tươi trẻ của anh và ánh lên niềm hạnh phúc tràn trề.

Mấy tháng qua, kể từ khi tình yêu của anh và Mẫn Nghi đã thật sự bộc lộ vào một đêm mưa lớn, anh và nàng đã được sống trong những ngày mật ngọt yêu đương. Tình yêu của họ thật trong sáng, trước bao nhiêu cặp mắt đồng tình và ngưỡng mộ của công nhân trong trang trại. Họ luôn tìm đủ mọi cách để cho anh và nàng được gần gũi nhau hơn. Và ai cũng nao nức mong đến ngày được uống rượu mừng của hai người.

Nghĩ lại, Tử Trung thấy thật luyến tiếc. Phải chi anh được gặp nàng sớm hơn thì có lẽ anh và nàng sẽ không gặp những bất hạnh vừa qua. Nhưng cũng không sao, bây giờ anh và nàng đã có nhau rồi. Mọi chuyện cũ anh đã không còn nhớ, vì lắm lúc anh còn thầm cảm ơn ông trời đã xui khiến cho tình duyên ban đầu anh bị gãy đổ, để rồi anh được gặp nàng.

Ôi! Đúng là một sự đền bù của tạo hóa. Giữa lúc anh đã quên hết tất cả mọi dĩ vãng cũ và đang xây dựng mộng đẹp mới thì có tiếng gõ cửa. Anh mỉm cười, nghĩ có lẽ là Mẫn Nghi đến để cùng đi ăn điểm tâm với anh, anh giả vờ hắng giọng:

- Xin mời vào.

Cửa bật mở, người xuất hiện làm cho anh bàng hoàng. Trời ơi! Tại sao nàng lại trở nên như thế này? Gương mặt trái xoan hồng hào đã hóp lại, làn da trắng ngọc bây giờ xanh xao trông thảm hại. Người con gái bước vào, gọi tên anh tha thiết:

- Anh Tử Trung!

- Dạ Thu! Là em đó sao?

Cô ta chính là Dạ Thu, là vị hôn thê của Tử Trung, nhưng cô ta đã từ hôn với anh trước ngày đính hôn, làm cho Tử Trung điên đảo. Không hiểu sao bây giờ trông cô thật thảm hại.

- Tử Trung! Là em đây. Em biết anh rất hận em, nhưng hôm nay em đến đây để xin anh tha thứ mọi lỗi lầm và xin anh một điều...

Xin một điều? Chẳng lẽ Dạ Thu xin anh nối lại tình xưa sao? Không đời nào. Bây giờ anh đã có Mẫn Nghi. Nhưng dù sao Dạ Thu ngày nào cũng từng là người yêu của anh. Hôm nay thấy nàng tàn tạ, hắt hiu làm cho anh không khỏi chạnh lòng. Anh hỏi:

- Thế em muốn xin điều gì hở Dạ Thu?

Dạ Thu thở dài mệt mỏi:

- Em bị bệnh nan y, bác sĩ bảo không còn sống được bao lâu nữa và khuyên em nên tìm một vùng quê hay ở ngoại ô có khí hậu mát mẻ trong lành. Chỉ có những nơi đó mới giúp cho em kéo dài cuộc sống của mình hơn. Mà anh cũng biết đấy, bao lâu nay vì lo chạy chữa cho em, gia đình em đã bán hết tài sản, cho nên em không còn điều kiện để đi tìm nơi khác. Cuối cùng, em đã nghĩ tới anh, mong anh nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ mà cho em tá túc ở đây. Em chỉ xin ở một phòng tập thể nhỏ cũng được, không làm phiền đến anh đâu.

Những lời nói của Dạ Thu làm cho Tử Trung bàng hoàng. Nàng thê thảm đến vậy sao? Là một tiểu thư đài các, xa hoa lộng lẫy mà bây giờ lại trở nên như vầy. Mặc dù anh rất hận Dạ Thu, nhưng anh không phải là một kẻ tàn nhẫn vô tình. Vả lại, theo lời Dạ Thu thì cô ấy không còn sống được bao lâu nữa. Anh nghĩ đến Mẫn Nghi rồi thở dài:

- Nhưng Dạ Thu này...

Không hiểu sao Dạ Thu ôm ngực, nhăn mặt rồi lảo đảo. Tử Trung hoảng hốt ôm lấy Dạ Thu, sợ cô bị té. Ngay lúc đó, Mẫn Nghi vừa tung tăng chân sáo đi vào và nàng chứng kiến tất cả. Nàng cảm thấy bàng hoàng, kể cả Tử Trung và Dạ Thu. Tử Trung đã buông Dạ Thu ra. Lại thêm một lần nữa Mẫn Nghi và Dạ Thu vô cùng ngạc nhiên, vì họ lại vô tình hội ngộ tại nơi đây. Trước hai cặp mắt xoe tròn của hai cô gái, Tử Trung bước đến bên Mẫn Nghi và nói:

- Đây là Mẫn Nghi, là người yêu của anh. - Hướng tay về phía Dạ Thu, anh tiếp:

- Còn đây là...

Mẫn Nghi đưa tay ngăn lại:

- Em biết rồi. Cô ấy tên là Dạ Thu phải không?

Đến lượt Tử Trung ngạc nhiên:

- Ủa! Hai người đã biết nhau từ trước rồi à?

Mẫn Nghi cười nhạt:

- À! Thì cũng ngẫu nhiên thôi. Ờ, em không làm phiền hai người. Em đi đây.

- Mẫn Nghi!

Nhưng Mẫn Nghi đã khuất sau cánh cửa. Bây giờ Dạ Thu mới lên tiếng:

- Anh và cô ấy rất yêu nhau phải không?

- Đúng như thế.

- Cô ấy cũng đẹp quá chứ.

Tử Trung vẫn chưa thoát khỏi cơn thắc mắc.

- À! Dạ Thu này! Sao em và cô ấy quen nhau vậy?

Dạ Thu cười nhạt:

- Thì cô ấy đã nói rồi, là ngẫu nhiên thôi.

Nói xong Dạ Thu nhìn Tử Trung, dò xét:

- Bây giờ anh đã có người yêu rồi. Nếu em ở lại đây, nhất định Mẫn Nghi sẽ nghi ngờ, làm ảnh hưởng đến tình cảm của anh. Thôi, em không dám làm phiềm anh nữa. Em đi đây.

Tử Trung ngăn lại:

- Khoan. Rồi bây giờ em định đi đâu mới được chứ?

Dạ Thu ra vẻ thiểu não, cô ngồi phịch xuống ghế, giọng nặng nề:

- Em cũng không biết nữa. Bây giờ em không còn gì cả. Có lẽ em sẽ trở về thành phố, tìm một bệnh viện miễn phí nào đó gởi trọn cuộc đời còn lại của mình vậy. Em không còn cách nào khác nữa.

Dạ thu thê thảm quá, anh không nỡ nhẫn tâm bỏ cô lúc này được. Vả lại, anh tin là Mẫn Nghi không phải là con người ích kỷ, nhỏ mọn. Nếu biết được hoàn cảnh của Dạ Thu bây giờ thì nhất định nàng cũng không thể thờ ơ. Anh nói:

- Dạ Thu! Với chứng bệnh nan y của em, anh không thể nào giúp được, nhưng còn những điều khác thì không hề gì. Nếu em cần ở nơi đây thì em cứ ở lại. Anh sẽ thu xếp cho em. Còn những khó khăn nào khác thì em cứ nói ra, như tiền bạc, thuốc men chẳng hạn.

Dạ Thu mừng rỡ:

- Ôi! Tử Trung! Anh tốt với em quá. Nghĩ lại, em thấy thật xấu hổ. Nếu trước kia em...

- Đừng nhắc lại nữa, Dạ Thu. Chuyện đã qua rồi. Bây giờ chúng ta hãy xem nhau như là bạn. Em cứ yên tâm dưỡng bệnh. Anh sẽ hết sức giúp đỡ em trong khả năng của mình.

Dạ Thu có vẻ suy nghĩ:

- Thế thì em mừng lắm. Anh là cái phao cuối cùng của cuộc đời em. Nhưng em cũng rất ngại cho anh, không biết Mẫn Nghi có...

- Em yên tâm. Mẫn Nghi là một cô gái có học thức hiểu biết, nên anh tin cô ấy không bao giờ ganh tị với em. Có lẽ khi biết được hoàn cảnh của em thì cô ấy sẽ thương yêu và giúp đỡ em hơn.

- Nếu được vậy thì em cảm kích lắm.

Nói xong, Dạ Thu nhìn mọi nơi trong phòng với vẻ dò xét rồi hỏi Tử Trung:

- Anh Tử Trung! Lúc này anh sống ra sao và công việc làm ăn như thế nào? Có tốt lắm không?

Tử Trung vô tư thổ lộ:

- Sau khi gặp được Mẫn Nghi, cuộc sống của anh rất vui vẻ. Có lẽ một thời gian ngắn nữa thôi, bọn anh sẽ làm lễ cưới. Còn công việc bây giờ người ta đua nhau phát triển, cho nên nghề chăn nuôi và trồng trọt cũng phát triển theo. Thế nên trang trại của anh làm ăn cũng phát đạt. Cho em hay một tin mừng. Trang trại của anh đã liên doanh cùng với một công ty ở nước ngoài, làm ăn phát triển lắm. Em thấy đấy, bây giờ trang trại của anh, số công nhân tăng gấp ba lần mấy năm trước.

Dạ Thu cười tươi, đôi mắt sáng lên đầy tính toán:

- Vậy thì chúc mừng anh. Không ngờ anh thàng công quá. Chỉ đáng tiếc em không giúp gì được cho anh mà còn làm phiền anh nữa.

- Dạ Thu! Bây giờ chúng ta là bạn của nhau. Em không cần áy náy điều gì cả. Em cứ yên tâm dưỡng bệnh. Anh sẽ rất vui khi được giúp đỡ cho em.

Tử Trung quay sang, thấy Dạ Thu che miệng ngáp lia lịa, anh nghĩ rằng nàng đã mệt, nên nói:

- Anh vô ý quá. Em bị bệnh mà đi đường xa chắc mệt lắm, để anh gọi bà vú chuẩn bị phòng cho em ở tạm. Rồi nếu em thích ở đâu cứ nói, anh sẽ thu xếp sau.

Dạ Thu lại lấy tay che giấu những cơn ngáp liên tục của mình:

- Cảm ơn anh.

Tử Trung gọi bà quản gia dặn dò vài điều cần thiết. Khi Dạ Thu đã đi cùng bà quản gia thì anh mới thở phào và nhanh chóng đi tìm Mẫn Nghi. Vì anh biết chắc bây giờ nàng cũng đang chờ anh.