Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 29: Đã tìm được cô ấy




Đông Anh mặc đồng phục màu đen, mang theo huy hiệu khách sạn, dẫn hai người thư ký, bước nhanh ra khỏi đại sảnh bữa tiệc, căn dặn thư kí hành chánh đứng ở ngoài cửa nói: "Tổng Giám đốc có lệnh, khẩn cấp tìm cho được Đường Khả Hinh! ! Cô lập tức đem tài liệu liên quan đến cô ấy cho chúng tôi, thân phận chính xác nhất của cô ấy, còn có hoàn cảnh làm việc và bạn bè hằng ngày của cô ấy, đều phải tìm ngay!"

"Dạ!" Thư kí hành chánh lập tức trở về đến phòng làm việc, tra tìm tài liệu!

Cuộc tranh tài diễn ra càng lúc càng quyết liệt, đầu bếp trưởng Khách sạn Á Châu, dẫn đầu bếp nhà hàng Pháp, đầu bếp nhà hàng Tây, đầu bếp nhà hàng Trung Quốc, không ngừng ra ra vào vào, đưa lên từng món thức ăn, nhân viên phục vụ cũng từng người nối đuôi, chậm rãi đưa lên các loại rượu đỏ quý. . . . . .

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi đông lạnh nhìn tất cả chuyên gia pha rượu ưu tú phát huy tiêu chuẩn chuyên nghiệp nhất, chỉ có Laurence trong suốt cả quá trình, ánh mắt chưa bao giờ buông lỏng, ông ta là một người đàn ông sáng lập ra huyền thoại, cho nên ông ta rất thích tìm ra nhân vật huyền thoại thực sự. . . . . .

Bên trong đại sảnh bữa tiệc, rối rít bận rộn, bên ngoài đại sảnh bữa tiệc, quản lý hành chánh càng không ngừng gọi điện thoại của Đường Khả Hinh nhưng điện thoại luôn ở trong trạng thái tắt máy, sau khi Đông Anh nhận được tài liệu của Đường Khả Hinh, ngay lập tức phái vệ sĩ vội vàng đi ra đại sảnh Club tự mình đi tìm người.

Bệnh viện.

Nhã Tuệ ngồi ở bên giường bệnh, sâu kín nhìn Khả Hinh nằm ở trên giường trắng tinh, má trái quấn băng gạc, hai mắt nhắm lại buồn bã, khóe mắt vẫn vương nước mắt, trong lòng của cô đau nhói, nếu như lúc này Khả Hinh đi dự thi là một chuyện hạnh phúc dường nào? Nỗ lực nhiều năm như vậy. . . . . .

Nhã Tuệ không dám nghĩ thêm nữa, biết cô không ngủ liền nghẹn ngào nói an ủi: "Khả Hinh, không cần lo nghĩ chuyện so tài, sau này có cơ hội chúng ta lại tham gia, được không?"

Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, nhắm mắt, mọi thứ xung quanh đều đen tối, nhưng dường như thấy hình ảnh duy nhất có màu sắc, cha dẫn mình đi tới hầm rượu đỏ, chỉ vào từng chai rượu đỏ, ôn tồn chậm rãi giới thiệu: "Đây là Xích Hà Châu, đây là Phẩm Lệ Châu, đây là Xà Long châu. . . . . . để phân biệt được các loại rượu, thật ra rượu đỏ là bài tập đơn giản nhất, bởi vì người chưng cất rượu sẽ ở bất kỳ thời điểm nào trong điều kiện thuận lợi về gió sương, ánh sáng mặt trời, dùng nhiều loại giống nho, chưng cất với nhau, rượu đỏ sẽ tỏa ra mùi thơm khắp nơi, rượu đỏ là sự sáng tạo của người chưng cất rượu và cũng là sinh mệnh thứ hai tỏa sáng của quả nho. . . . . . Phải biết rằng bản thân sinh mệnh không lặp lại, chúng ta đối mặt với rượu đỏ, sinh mệnh thứ hai, thì càng phải quý trọng sinh mạng tốt đẹp của mình. . . . . . Khả Hinh, con phải nhớ cha lời nói, cho dù trong tương lai có bao khó khăn xảy ra, cũng phải quý trọng cơ hội trong tay có thể làm cho mình hạnh phúc. . . . . . Không nên bỏ qua cơ hội mà số mạng cho con. . . . . . Bởi vì. . . . . . Có lẽ đối với vài người, có thể cơ hội chỉ có một lần. . . . . . Mất đi cũng sẽ không quay trở lại. . . . . ."

hai mắt Đường Khả Hinh đóng chặt đột nhiên run mạnh một cái, lông mi trào ra nước mắt buồn bã.

Nhã Tuệ nhìn bộ dáng Khả Hinh như vậy nóng lòng muốn an ủi, không ngờ vừa khéo điện thoại di động vang lên, cô vội vã liếc mắt nhìn là điện thoại của đồng nghiệp liền đi ra ngoài, đoán chừng là nói đến cuộc thi, nhớ ngày đó, Khả Hinh nộp đơn tham dự cuộc thi của Khách sạn Á Châu, cô biết nội quy quy định của khách sạn rất nghiêm cũng tránh để người đàm tiếu cho nên che giấu thân phận bạn bè của mình và Đường Khả Hinh, cô vừa đi ra ngoài vừa nghe điện thoại, tiếp tục nói diễn biến cuộc thi của khách sạn. . . . . .

Đường Khả Hinh chậm rãi mở đôi mắt đẫm lệ, nghĩ tới lời nói của cha, nặng nề quay về thế giới của mình, lời nói thấm thía như vậy, hy vọng nhiều như vậy, cô thở hổn hển, ngồi thẳng người dậy, rơi lệ liếc mắt nhìn dải băng cột vào trên người mình, cô cắn răng dùng hết hơi sức, xoay cổ tay, muốn giãy giụa ra khỏi dải băng, bất đắc dĩ bác sĩ vì sợ cô tự tổn thương nên buộc dải băng thật chặt, nước mắt của cô lăn xuống, cả người đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, nhưng vẫn cắn chặt răng, cố sức giật cổ tay đã sưng đỏ, cho đến nổi trầy da bầm tím rốt cuộc cởi bỏ được dải băng! !

Cô thở dốc một hơi, cô đã tự do, nức nở rơi lệ, đôi tay run lẩy buông lỏng dải băng trên người, cố nén vết thương sau vai, vừa muốn bước chân trần xuống giường, ai ngờ thân thể chợt choáng váng, cả người té xuống, gương mặt bị thương đập trúng lên một góc mép giường, máu tươi tràn ra, một cơn đau thấu tim phổi làm cho cô ngã trên mặt đất, đau đến sắp hít thở không thông, cô cắn răng chịu đựng đau đớn, mặc cho máu tươi từ trên mặt chảy xuống, hai tay chống chặt mặt sàn cứng rắn, chuẩn bị muốn bò dậy, không ngờ lại ngất xỉu ngã xuống sàn. . . . . .

Nhã Tuệ nghe được tiếng động liền vội vàng cúp điện thoại, đi vào bên trong phòng bệnh, nhìn thấy Đường Khả Hinh ngã xuống đất, trên mặt, trên người tất cả đều là máu tươi, cô khiếp sợ nhào tới thét to: "Khả Hinh . . . . . ."

Đường Khả Hinh nắm chặt hai tay của người bạn thân, chống đỡ thân thể muốn đứng lên, khóc nói: "Tôi muốn đi tham gia cuộc thi! Tôi nhất định muốn đi tham gia cuộc thi! Tôi không thể để cho cha thất vọng! ! Tôi không thể để cho ông ấy thất vọng! Tôi là hy vọng duy nhất trong cuộc đời ông ấy! Tôi muốn đi thi! Tôi muốn đi thi! Nhã Tuệ, giúp tôi đi!"

Nhã Tuệ ôm lấy người bạn thân, khóc nói: "Dáng vẻ cô như thế này còn muốn đi thi sao? Cho dù cô đi thi, nhưng mặt của cô làm thế nào? Cô đừng như vậy, buông tha đi . . . . . ."

"Tôi không muốn! ! Tôi không muốn buông tha! !" Đường Khả Hinh đột nhiên lắc đầu, đang kích động muốn chống lên thân thể run rẩy, nhưng đột nhiên choáng váng té ngã! !

Nhã Tuệ hoảng sợ ôm chặt bạn thân, nhìn ra ngoài khàn giọng kêu to: "Bác sĩ . . . . . . mau tới đây! ! Bệnh nhân ngã xuống, vỡ vết thương rồi! !"

Bác sĩ và y tá mau chóng chạy vào, thấy tình huống này, kinh hãi lập tức nhào tới trước, chích thuốc giảm đau cho cô, rồi đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt cầm máu. . . . . .

"Mau! !" Bác sĩ ném ống nghe bệnh, tự mình ôm lấy Khả Hinh đặt lên giường di động, cùng y tá nhanh chóng đẩy cô đi ra ngoài, Nhã Tuệ vừa đi theo ra ngoài, vừa đau lòng rơi lệ nhìn bạn thân vẫn còn đang trên giường di động, gào khóc thê thảm, cô căng thẳng vội vã nắm tay Khả Hinh, nói: "Khả Hinh, cô phải kiên cường lên! Đừng nghĩ đến cuộc thi! Nhất định sau này chúng ta sẽ có cơ hội một lần nữa! ! Nhất định sẽ có!"

Đường Khả Hinh lại cuốn rúc vào trên giường di động, mặc cho máu tươi chảy ra, nắm chặt tay của bạn thân, cầu cứu khóc nói: "Nhã Tuệ, cô hiểu tôi mà, tôi nhất định phải đi tham gia cuộc thi, dẫn tôi đi, tôi muốn đi tham gia cuộc thi . . . . . . tôi không thể để cho cha thất vọng! ! Tôi cầu xin cô, Nhã Tuệ! ! Mang tôi đi thi . . . . . . Nhã Tuệ. . . . . . Tôi cầu xin cô . . . . . . "

"Khả Hinh. . . . . ." Nhã Tuệ đau lòng rơi lệ nhìn người bạn thân đang được đưa vào phòng cấp cứu, vẫn vươn tay về phía mình, ánh mắt lộ ra đau thương tuyệt vọng, trong lòng của cô đau nhói, ngồi xổm ở bên cửa phòng cấp cứu, che mặt nức nở.

Đại sảnh bữa tiệc!

Cuộc tranh tài vẫn đang diễn ra, mọi người nghỉ ngơi giữa buổi, Đông Anh nhanh chóng đi tới bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, cúi người xuống nói: "Đã tìm được cô ấy rồi. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi mặt hơi nghiêng, chậm rãi hỏi: "Ở nơi nào?"