Người Tới Không Tốt

Chương 41: Làm chuyện xấu đây




Người tới không tốt April 3, 2015 Comments: 2

Chú Khôn ngày nhớ đêm mong, rốt cuộc trông được con trai ông ấy ra tù, trong đây có công lao lớn của Phương Dĩ, chú Khôn cảm động đến rơi nước mắt, bởi vì chuyện vặt quấn người, cho nên chỉ có thể tới vào thứ Bảy. Lúc đầu Phương Dĩ giúp người có ý riêng, chỉ muốn biết được mẹ ở đâu từ miệng chú Khôn. Hôm nay cứu người thành công, cô khó tránh khỏi vui vẻ, tâm trạng tốt, bệnh cũng đỡ nhanh hơn, vì vậy ăn sáng xong, cô lập tức la hét phải về tập đoàn hủy nghỉ bệnh.

Chu Tiêu rút một tờ khăn giấy ra cho cô lau nước mũi, vẻ mặt ghét bỏ: “Thật bẩn.” Lại nói, “Em có bao nhiêu đồng nghiệp ghét em, muốn lây vi khuẩn gây bệnh cho họ?”

Phương Dĩ chợt nảy ra sáng kiến, gắng sức xì mũi, cười hì hì nói: “Ý hay, hôm nay em phải đi thăm hỏi Âu Duy Diệu.”

Chu Tiêu nhướng mày: “Muốn làm gì?”

“Em có thể làm gì.” Phương Dĩ ném khăn giấy, vượt qua bàn ăn nói vô cùng thần bí, “Chủ tịch tập đoàn Âu Hải tên Âu Hải Bình, ông ấy và vợ trước ly hôn nhiều năm. Sau khi vợ trước di dân, con gái duy nhất của họ đi theo vợ trước của ông ấy ra nước ngoài học. Âu Duy Diệu họ Âu, mẹ ở nước ngoài, cô ta vừa học về nước. Bố Tưởng Dư Phi là thành viên Hội đồng quản trị tập đoàn. Trước đây anh nói với em, Âu Duy Diệu và Tưởng Dư Phi là thanh mai trúc mã, đường dây này không phải kết nối rồi sao?”

Chu Tiêu đột nhiên hỏi: “Sao em biết bố Tưởng Dư Phi là thành viên Hội đồng quản trị tập đoàn?”

“Hả?” Phương Dĩ chớp mắt mấy cái, đột nhiên nhớ tới tin tức này là có được từ việc lén ghi âm lần trước, mặt không đổi sắc nói, “Thiên hạ không có tường nào gió không lùa qua được, đồng nghiệp nghe được.”

Chu Tiêu liếc nhìn tường nhà mình: “Em thổi được gió rồi?”

Phương Dĩ nhe răng, nói: “Em vẫn chưa nói xong. Xưa có Chu Văn Vương ăn con trai Bá Ấp Khảo của mình, bây giờ em bị Âu Duy Diệu hại ăn gà mái của mình. Chuyện trước kia em chưa tính với cô ta, bây giờ em không dễ bỏ qua như vậy!”

“Em xem Phong Thần Bảng nhiều quá rồi.” Chu Tiêu nói xong, lén liếc Phương Dĩ một cái, quay đầu đi uống cà phê. Phương Dĩ nhìn anh chằm chằm: “Em đau lòng gà mái của em, anh cũng đừng chột dạ. Em phải trả thù cho gà mái, không dễ tha thứ cho anh như vậy!”

Chu Tiêu cầm lấy ly sữa đút cho cô: “Nắm chắc thời gian, đi làm đừng tới trễ.”

Mấy ngày đồng nghiệp không gặp Phương Dĩ, vô cùng nhớ cô, tới trưa ân cần hỏi han quan tâm. Phương Dĩ hết sức cảm động, buổi trưa trái kéo phải ôm đi chung tới nhà ăn ăn cơm. Thật trùng hợp không, đúng lúc nhìn thấy Âu Duy Diệu bưng khay thức ăn chờ chỗ ngồi. Phương Dĩ buông cánh tay đồng nghiệp ra, chạy về phía cô ta, vô cùng thân thiết kéo tay cô ta: “Diệu Diệu, hôm nay cô ăn cơm sớm thật!”

Âu Duy Diệu sửng sốt, cười cứng ngắc: “Hôm nay trong phòng không bận như thế. Thân thể cô khỏe rồi?”

“Khỏe cả rồi. Hôm qua tôi vốn đã muốn xuất viện, nếu cô đến bệnh viện thăm tôi trễ chút nữa là đi một chuyến tay không rồi. Đúng rồi, hoa cô tặng tôi hôm qua tên gì thế?”

Hai người giống như chị em tốt, hôm nay Phương Dĩ vô cùng nhiệt tình, khoe với các đồng nghiệp tình cảm cứng hơn vàng của cô và Âu Duy Diệu, luôn gắp thức ăn đưa khăn giấy cho Âu Duy Diệu, cảm thấy đồ uống của mình uống ngon còn để Âu Duy Diệu cũng thử một ngụm, ăn cơm xong cô còn chủ động đưa Âu Duy Diệu về phòng Nhân sự. Sắc mặt Âu Duy Diệu không dễ coi lắm, nhưng vẫn giữ nụ cười, chỉ một ngày này, mọi người đều biết hai người họ chị em tình thâm.

Phương Dĩ về đến nhà báo cáo kết quả, Chu Tiêu hỏi: “Cái này coi là gì, xâm nhập nội bộ quân địch?”

Người làm theo giờ bị đuổi, Chu Tiêu chỉ có thể tự mình xuống bếp, phòng khách lộn xộn, Phương Dĩ tiện tay thu dọn rác giúp anh, nói: “Chó cắn em một cái, em còn có thể cắn lại? Cho dù muốn cắn, dáng con chó này cũng quá lớn, em đây nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu thế này cắn nó không nổi, chi bằng cho nó gặm vài khúc xương, trở thành bạn với nó, giữ nó lại trông nhà canh sân cho em.”

Chu Tiêu mới vừa đổ xương sườn vào trong nồi, cười nói: “Để anh đoán thử, em muốn tăng lương hay thăng chức, muốn cô ta trông nhà canh sân cho em?”

Phương Dĩ xách cây lau nhà chạy đến cửa bếp: “Âu Duy Diệu là đóa bạch liên nhỏ. Cô ta luôn miệng xem em là bạn muốn tốt với em, sao em có thể từ chối cô ta. Em có một nữ thái tử làm bạn, nếu trong công việc có gì khó xử cũng có thể tìm cô ta ‘giúp đỡ’. Cô ta ‘tốt bụng’ như vậy, không thể nào khoanh tay đứng nhìn. Bạch liên nhỏ là phải diễn cả đời, nếu cô ta khoanh tay đứng nhìn thậm chí giậu đổ bìm leo, danh tiếng bạch liên đó của cô ta cũng bị phá hủy, tính tới tính lui em không thiệt thòi gì cả.”

*Bạch liên: chỉ các em gái ngây thơ trong sáng sống như thánh nữ, lúc nào cũng cho là mình vô tội.

Xương sườn đã được dồn trong nồi áp suất, luộc trong nước sôi một chút, mùi thơm khiến người ta không cầm được. Phương Dĩ lè lưỡi thò đầu ra giống như một chú chó con: “Cho em một khúc!”

Chu Tiêu buồn cười gắp một khúc xương nhét vào miệng cô, nói: “Gà tinh (1), tươi không?”

“Tươi chết người rồi, anh đã thêm Kê Tinh (2)?”

“Gà tinh (3) là gọi em.”

*(1), (2), (3) đều là 鸡精 [Kê (gà) tinh]. Kê Tinh là tên một loại gia vị dạng giống như bột nêm, còn gà tinh của anh Tiêu là gà thành tinh ^^.

Phương Dĩ cắn xương hỏi: “Tại sao kêu em là gà tinh?”

“Xưa có Chu Văn Vương ăn con trai Bá Ấp Khảo của mình, nay có em ăn gà mái của mình. Ngay cả gà mái em cũng có thể sinh, không phải gà tinh thì là gì?”

Phương Dĩ đấm anh một cái, Chu Tiêu cười lớn cầm lấy Kê Tinh bên cạnh, rắc một ít vào nồi, vừa múc canh sườn ra vừa nói: “Em muốn để cô ta trông nhà canh sân cho em, có phải hiện giờ vẫn chưa nói cho người khác biết bối cảnh của cô ta không? Chi bằng thử cách của anh xem.”

“Cách gì?”

Chu Tiêu nói: “Gà tinh, để anh nếm một chút anh sẽ nói cho em biết.”

Phương Dĩ hi sinh bản thân để cho Chu Tiêu nếm một chút. Chu Tiêu đánh giá vẫn là gà tinh (4) anh mua ở siêu thị ngon. Hôm sau Chu Tiêu vào bếp, chợt phát hiện gà tinh (5) đặt trên bàn bếp đã mất tích, gửi một tin nhắn cho Phương Dĩ: Em và gà tinh nhà anh đã bỏ trốn?

*(4), (5): ở đây là chỉ con gà anh Tiêu luộc.

Phương Dĩ trả lời: Không, em chỉ ám sát nó, để nó trở thành đồ cúng tế cho gà mái.

Phương Dĩ trả lời xong, lại tập trung tinh thần vào công việc. Đồng nghiệp lén lút chạy tới bên cạnh cô, hỏi cô: “Cô có nghe nói không, không phải trước đây nhà máy bên kia xảy ra một sự cố lớn sao? Vốn là phòng Nhân sự và mấy công nhân đó đã bàn xong rồi, nhưng bây giờ có chút biến cố, tiền bồi thường có thể thiếu ít nhất mười phần trăm.”

Phương Dĩ mở to mắt: “Tại sao? Sao cô biết?”

“Không biết là tin đồn lộ từ đâu, bây giờ đã truyền khắp nơi. Cấp cao cảm thấy giá tiền đó không hợp lý, lo lắng mở ra việc khơi nguồn này, về sau tất cả sẽ bắt chước, cho nên luôn âm thầm gian lận. Không ngờ bây giờ chuyện sẽ vỡ tung ra sớm, buổi sáng có mấy công nhân dẫn theo người nhà tới quậy. Cô không thấy được, mấy đồng nghiệp khác có thấy.”

Sau bữa cơm trưa, đồng nghiệp lại có tin mới: “Cô có biết tin đồn đó lộ sao không? Ban đầu mọi người còn suy đoán là Đổng sir trả thù, sau đó người biết chuyện nói, sau khi Đổng sir nghỉ việc mới quyết định mức tiền bồi thường, Đổng sir không hề biết chuyện, cho nên nhất định không phải Đổng sir. Phòng Nhân sự có tất cả mới mấy người như vậy, họ đoán là Âu Duy Diệu làm. Có phải cô ta quan hệ rất tốt với cô không?”

Phương Dĩ nói: “Sẽ không phải là Diệu Diệu, Diệu Diệu không phải loại người đó.”

“Cô đúng là quá đơn thuần, biết người biết mặt không biết lòng. Cô ta làm một tháng ở phòng Nhân sự mới được bao nhiêu tiền lương? Nếu để lộ cho người có ý thì có thể lấy được bao nhiêu tiền? Cô đừng không tin, vừa rồi có người thấy Giám đốc Nhân sự đã tìm cô ta tới nói chuyện, lúc cô ta ra ngoài mắt vẫn còn đỏ.”

Phương Dĩ nói lời chính nghĩa ủng hộ chị em tốt, trước khi tan làm còn đặc biệt đến phòng Nhân sự thăm Âu Duy Diệu. Đồng nghiệp phòng Nhân sự nói hôm nay Âu Duy Diệu xin nghỉ sớm nửa ngày, trong giọng nói khá bất mãn với cô ta. Hôm sau tình hình bùng nổ, phóng viên đài truyền hình dồn dập tới săn tin, tập đoàn Âu Hải chèn ép công nhân, từ chối không bồi thường sự cố tai nạn lao động, khiến cho mọi người bất mãn. Chuyện bên ngoài cần giải quyết ngay, bên trong cũng phải bắt người khai đao. Trong lúc công việc của Âu Duy Diệu ngập tràn nguy cơ, đồng nghiệp lại chạy “bịch bịch bịch” đến bên cạnh Phương Dĩ, buôn chuyện kích tình bắt đầu mất khống chế: “Cô biết chị em nhỏ của cô là ai không? Cô ta… cô ta…cô ta lại là nữ thái tử của tập đoàn chúng ta!”

Phương Dĩ không dám tin: “Sao có thể!”

“Là thật đó. Đáng lẽ hôm nay cấp trên muốn bắt cô ta khai đao rồi, sau đó Giám đốc PR ra mặt bảo vệ cô ta, bị bất đắc dĩ mới nói ra cô ta là con gái Chủ tịch Âu của chúng ta. Thì ra nữ thái tử luôn nằm vùng trong quần chúng!”

Lại có đồng nghiệp chạy tới: “Hèn gì lần trước cô ta mất một sợi dây chuyền, lại có thể đi điều tra phòng giám sát, tôi đã cảm thấy lạ.”

Có đồng nghiệp khác tham gia: “Không chỉ thế, cô ta lái xe còn tốt hơn xe của Giám đốc họ, quần áo mặc cũng là hàng thiết kế riêng. Tôi sớm đã thấy lạ, mấy chú phát thức ăn trong nhà ăn đó, hình như rất quan tâm tới cô ta, thịt trong khay cô ta nhiều nhất.”

Phương Dĩ suýt nữa cười thành tiếng, lại nghe đồng nghiệp: “Tôi cảm thấy cô ta sẽ có phiền phức. Giám đốc Nhân sự có tiếng là ghét cái ác như kẻ thù không sợ cường quyền. Trước đây bà ấy không thích Đổng sir lắm, vì yêu cầu công việc mới miễn cưỡng qua lại với Đổng sir. Bây giờ Âu Duy Diệu làm ra chuyện thế này vẫn không thể đuổi cô ta. Nghe mấy cô ấy nói Âu Duy Diệu đi làm luôn lén xem phim nói chuyện phiếm, có thể từng lên trang web gì đó, trong máy tính có virus. Tin tức đáng tin nói file đó là truyền ra ngoài từ máy tính cô ta. Cô nói xem, như vậy rồi vẫn không thể đuổi cô ta, về sau Giám đốc Nhân sự có thể cho cô ta sắc mặt tốt mới là lạ!”

Phương Dĩ không thể nhìn thấy dáng vẻ “hoa lê đẫm mưa” trong truyền thuyết của Âu Duy Diệu, chỉ nghe đồng nghiệp nói cơ thể Âu Duy Diệu không khỏe, ngất xỉu ngay tại phòng làm việc, về sau tra ra được cô ta bị cảm nặng, Chủ tịch Âu tự mình ra mặt có một buổi nói chuyện dài với Giám đốc Nhân sự, còn thay Âu Duy Diệu xin nghỉ bệnh một tuần.

Phương Dĩ về đến nhà, lập tức nhào vào người Chu Tiêu: “Nói, rốt cuộc sao anh biết chuyện mức tiền bồi thường? Anh tìm hacker hack máy tính của Âu Duy Diệu? Nói cho em biết mau!”

Chu Tiêu vỗ vỗ mông cô, ôm cô, cười nói: “Cơ mật thương nghiệp.”

“Anh nói mau! Sao anh khẳng định chuyện này xảy ra, Âu Duy Diệu nhất định không chiếm được lợi ích chỗ Giám đốc Nhân sự? Nói không chừng người ta vội vã nịnh bợ cô ta nữa đó!”

“Đã nói là cơ mật thương nghiệp. Đứng dậy, anh đi nấu cơm cho em.”

Phương Dĩ ngã xuống sofa, nói: “Mua xương sườn chưa, em còn muốn uống canh sườn.”

“Em đi lăn trong nước sôi một vòng, không có Kê Tinh, em đỡ phần tươi giúp anh.”

Phương Dĩ ôm đệm cười, chờ đến lúc không nhìn thấy bóng lưng Chu Tiêu, nụ cười của cô mới thu lại một chút. Chu Tiêu biết tường tận loại chuyện vặt vãnh này của tập đoàn Âu Hải như thế nào? Giám đốc Nhân sự vốn không qua lại với anh, ngay cả tính cách người ta anh cũng mò được. Anh lại gian lận thế nào, lấy được file đó, tiếp theo gậy ông đập lưng ông, giống như Âu Duy Diệu giá họa cho Phương Dĩ, lấy chuyện này giá họa cho cô ta không để lại dấu vết? Thời gian hai ngày, anh bố trí bàn cờ này giống như chơi game, tinh vi tỉ mỉ, tất cả không sai lầm, tất cả các sự kiện nằm trong dự đoán của anh.

Thứ Bảy, chú Khôn và con trai Lưu Văn của ông đúng hẹn tới. Lưu Văn ngồi tù mười năm, khác với thiếu niên có dáng vẻ tùy tiện trong tấm ảnh của chú Khôn. Lưu Văn bây giờ trong sự trưởng thành lộ ra vài phần tang thương, chân đi hơi khập khiễng, nghe Đại Phương nói, ở trong tù anh ta bị bắt nạt không ít, chân bị tàn phế vào mấy năm trước.

Phương Dĩ nghênh đón hai người vào trong nhà, đặc biệt chuẩn bị trà ngon bánh ngọt. Chú Khôn nói: “Lần này đều may nhờ có Tiểu Phương. Nếu không phải là Tiểu Phương, con còn phải ở trong đó hơn năm năm, còn không cảm ơn người ta!”

Lưu Văn tỏ lời cảm ơn Phương Dĩ. Phương Dĩ vội vàng xua tay, quan tâm nói: “Loại chuyện này, có thể lấy được bồi thường không?”

Lưu Văn nói: “Sẽ có bồi thường. Luật sư nói sẽ giúp chúng tôi tranh thủ được tiền bồi thường hợp lý nhất. Mười năm, ròng rã mười năm, tôi bị xử oan thành tên tài xế gây chuyện đó, nhiều tiền hơn nữa cũng không bù đắp được mười năm tôi bị mất đi này!”

Phương Dĩ an ủi vài câu, chú Khôn thở dài: “Nó ngồi tù ngần ấy năm, bây giờ ra ngoài, trong thời gian ngắn cũng không tìm được việc làm. Chú định sau khi lấy được tiền bồi thường sẽ mở một cửa hàng sửa chữa xe, để nó cùng làm với chú. Đúng rồi Tiểu Phương, bây giờ công việc của cháu thế nào, làm việc ở đâu?”

Phương Dĩ cười nói: “Công việc của cháu rất tốt. Chú từng nghe nói tập đoàn Âu Hải chưa, bây giờ cháu làm ở đó.”

“Âu Hải?” Lưu Văn kinh ngạc, đột nhiên nói, “Em đang làm ở tập đoàn Âu Hải?”

Phương Dĩ khó hiểu: “Đúng thế. Sao vậy?”

Lưu Văn nhíu mày: “Không có gì, người chết trong vụ tai nạn giao thông khi đó chính là nhân viên tập đoàn Âu Hải.”

Phương Dĩ sửng sốt: “Ông ấy là…”

Lưu Văn nói: “Tên Lý Kiến Hạo, nghe nói là Quản lý Tài chính, nhà có rất nhiều tiền. Không ngờ trùng hợp như vậy, bây giờ em làm việc ở Âu Hải.”

Phương Dĩ cười một tiếng: “Đúng vậy, thật trùng hợp.”

Đã vậy còn quá trùng hợp.

Phương Dĩ tiễn bố con chú Khôn đi, tâm sự nặng nề đi tới ban công hóng gió. Gió rét lạnh, lúc tới là giữa hè, giờ đây là mùa đông lạnh lẽo. Cô tâm trạng không yên nhíu mày suy nghĩ chuyện. Chu Tiêu đang hút thuốc trong sân, búng tàn thuốc một cái nói về phía cô: “Khách đi rồi à? Sao không giữ họ lại ăn bữa cơm?”

“Họ còn có việc.” Phương Dĩ cúi đầu nhìn về phía anh, “Sao anh hút thuốc? Hút thuốc có hại sức khỏe.”

Chu Tiêu mỉm cười, nhặt vài tàn thuốc dưới đất lên, đi tới chỗ vốn là nơi đặt ổ gà, gộp tàn thuốc vào cùng điếu thuốc trong tay dựng thẳng dưới đất, nói: “Em đã ám sát gà tinh của anh làm đồ cúng tế, dù thế nào anh cũng phải có ý một chút, thắp hai nén nhang.”

Phương Dĩ nói: “Gà mái cũng qua đời rồi anh còn không có lòng tốt, muốn để nó bị ung thư phổi!”

Tàn thuốc đo đỏ, gió thổi qua, tốc độ cháy của nó tăng nhanh, khói thuốc nhẹ nhàng tỏa ra từng đợt, tựa như vài du hồn, quanh quẩn trong tòa nhà khiến người ta chùn bước này.