Người Tới Không Tốt

Chương 5: Anh đến tôi đi




Người tới không tốt February 12, 2015 1 Comment

Nhân viên muốn rút lui, Chu Tiêu xách một cái ghế xếp qua ngồi xuống, dựa bên cạnh bàn nói: “Đi gì mà đi, tiếp tục.”

Mấy nhân viên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nhìn về phía Tên Lửa cầu cứu. Tên lửa đang đau lòng ván chơi kia, thấy vậy đành phải tiến lên nói: “Ông chủ, dưới lầu còn có việc, bọn em…”

“Cậu còn biết có việc?” Chu Tiêu nghiêm khắc quát lên, quét về phía mọi người, không ai dám nhìn thẳng anh.

Phương Dĩ cầm kem ly lên, không có phản ứng tiếp tục ăn, vừa ăn vừa nhìn Chu Tiêu cười, “Ông chủ Chu có muốn mua cây kem không? Ăn xong hạ hỏa nha.”

Chu Tiêu dù bận vẫn ung dung cười nói: “Kem? Ở đây cô còn có gì?”

Phương Dĩ thò qua bàn, gần sát Chu Tiêu: “Mì ăn liền, khoai chiên, bia, thịt kho, tôi còn giúp đặt cơm trưa, phải biết rằng siêu thị gần nhất cách chỗ này hai mươi phút đi đường, không gì có thể tiện lợi hơn cửa hàng tiện lợi này. Cảm ơn ông chủ Chu quan tâm, cho tôi việc làm ăn tốt thế này.”

Cô nói rất khẽ, nhưng trong phòng khách không có ai nói chuyện, mọi người đương nhiên nghe rõ, thầm nơm nớp lo sợ thay cho cô, còn có người lén nháy mắt với cô, Phương Dĩ làm như không thấy.

Chu Tiêu mỉm cười, gật đầu nói: “Cửa hàng tiện lợi? Cô Phương rất có đầu óc làm ăn, chuyên lo nghĩ cho nhân viên của tôi.”

Phương Dĩ ngẩng cổ lên, lại mút một hớp kem, vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng nghe câu tiếp theo của Chu Tiêu: “Hai gói khăn giấy bốn đồng, thuốc lá giá gốc hai mươi cô bán ba mươi lăm, xem ra luật giá cả không vào mắt cô, cô có giấy phép bán thuốc lá? Cửa hàng tiện lợi của cô có thể có giấy phép kinh doanh? Không có giấy phép kinh doanh, ác ý nâng giá –” Chu Tiêu bỗng đứng dậy, sự nghiêm nghị trên cả nét mặt và lời nói, “Các cô cậu còn không trả hàng lại? Cô Phương không biết gì, các cô cậu cũng không biết?”

Mấy nhân viên lập tức lấy đồ đã bỏ vào túi ra, lại rụt vai lùi về phía cửa, Chu Tiêu lại quát: “Cầm tiền về!”

Trong nháy mắt, tiền gộp cao trong cái hộp nhỏ gần như trống không, Phương Dĩ đẩy tay cầm tiền của họ ra, ôm hộp nhỏ hướng về phía họ la to: “Các anh sợ cái gì mà sợ, tôi không trả tiền lại!”

Chu Tiêu hừ cười: “Đi làm!”

Mọi người lập tức rút lui.

Phòng khách thoáng chốc trở nên vô cùng vắng vẻ, trên bàn đầy lá bài, một đống rác dưới đất, PSP và tạp chí lẻ loi ngã một bên, thê lương vô tận. Phương Dĩ đập bàn thở phì phì, chấn động khiến lá bài bật lên, vô cùng đau lòng nhìn về phía hộp nhỏ, biết sớm thì đã bỏ hết tiền vào trong túi. Suy nghĩ một chút, cô lại chạy vào phòng ngủ lục thu nhập mấy ngày nay ra, ít nhiều gì cũng vẫn kiếm được một chút, quan trọng nhất là lần này một mũi tên trúng ba con chim, đã có thể kiếm tiền, vừa có thể láng giềng hòa thuận, còn có thể khiến Chu Tiêu ngoan ngoãn đầu hàng, xem anh ta còn dám coi chỗ của cô như nhà vệ sinh công cộng không. Nghĩ tới đây, tâm trạng Phương Dĩ khoan khoái.

Thông báo nhà vệ sinh công cộng trong công ty dưới lầu bị lấy xuống, Tên Lửa dè dặt nói: “Nếu không thì em thuê một căn nhà ở lầu trên?”

Chu Tiêu nói: “Thuê? Lại để cho đám người bên ngoài kia khi có thể tìm cơ hội lên lầu đánh poker? Cậu cũng có cơ hội chơi PSP?” Tên Lửa ngậm miệng.

Chu Tiêu ra lệnh: “Bảo thợ sửa ống nước tăng nhanh tiến độ!”

Trước đó thợ sửa ống nước theo như lời người thuê chậm tiến độ lại, mỗi ngày chỉ làm việc trong nhà người thuê, rảnh rỗi nhàn hạ thong thả ba ngày chỉ coi như nghỉ ngơi, hôm nay lại đột nhiên phải tăng tốc, gạch men sứ trong hai nhà vệ sinh đều ngổn ngang chất đống ở đó, không có cách nào đặt chân.

Chu Tiêu đứng ở cửa nhà vệ sinh trong nhà, kết quả bảo thợ sửa ống nước lười biếng làm việc chính là ngay cả nhà vệ sinh trong nhà anh cũng không hề có tiến triển. Anh nhìn về phía sàn nhà hoàn toàn lộn xộn, nổi trận lôi đình. Chu Tiêu bỏ nhiều tiền sửa sang chỉ để ở thoải mái, bây giờ lại phải ngày nào cũng đi ở phòng khách sạn trăm ngàn người từng ngủ, người trên lầu kia chắc chắn đang mở cờ trong bụng, anh càng nghĩ càng không cam lòng. Tối lại đi ngủ một đêm ở khách sạn, sáng quay lại công ty, áp suất thấp quanh người, trầm mặt dặn Tên Lửa đi dẫn Lý Khánh đến.

Tên Lửa cử người bám sát Lý Khánh ba ngày, vốn tưởng tất cả nằm trong lòng bàn tay, nhưng lúc thực sự đi tìm người, lại phát hiện Lý Khánh hát kế vườn không nhà trống. Chu Tiêu không kiềm được tức giận, lập tức nói: “Báo cảnh sát, tìm luật sư!”

Đầu này anh còn chưa giận xong, lại thấy Phương Dĩ đột nhiên xuất hiện trong công ty anh.

Nhà vệ sinh công cộng của Phương Dĩ đóng cửa, cửa hàng tiện lợi lại kinh doanh như thường, nhân viên dưới lầu cần thứ gì chỉ cần gọi một cú là cô sẽ đưa xuống. Phương Dĩ với họ giao thiệp vô cùng nhiệt tình, nhìn về phía một hàng cửa sổ bên kia tường, tất cả lắp hàng rào bảo vệ bằng kim loại, hỏi: “Trước kia ở đây có trộm không?” Nếu thường xuyên có trộm, cô cũng phải đi lắp cửa sổ chống trộm.

Nhân viên liếc nhìn hàng rào bảo vệ một cái, cười nói: “Không có trộm, cửa sổ công ty chúng tôi thống nhất lắp hàng rào bảo vệ bằng kim loại, kính cũng là kính chống cháy nổ, từ cửa đến vườn hoa sau nhà giám đốc Chu, hẳn phải có mười mấy cái máy quay phim.”

Phương Dĩ giật mình: “Kính chống cháy nổ? Các anh ở đây có rất nhiều tiền?”

“Quy định của Cục công an và Cục phát triển tài chính, công ty cho vay định mức nhỏ phải như vậy.”

Chu Tiêu đứng sau cửa phòng làm việc, chỉ lộ ra một đôi mắt, Phương Dĩ lúc cười to lúc vỗ bàn, có khi lại thần bí lặng lẽ nói với người khác, tất cả biểu cảm đều lọt hết vào mắt anh. Chu Tiêu nhíu mày, anh không có ấn tượng với Phương Dĩ, nhưng Denny lại nói Phương Dĩ là bạn học, Phương Dĩ xuất hiện quá đột ngột.

Sau khi đêm xuống, Phương Dĩ đang trốn trong phòng ngủ thổi điều hòa ăn táo, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, cô giật nảy mình, thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, vội vàng mang dép chạy đến cửa, dựa vào cửa lười biếng hỏi: “Ai vậy?”

Ngoài cửa không có tiếng động, Phương Dĩ cắn táo một cái, cười nói: “Là người là ma hay là cầm thú?”

Cửa bị gõ hai cái liên tục, Phương Dĩ nói: “Vậy thì là cầm thú biến thành ma rồi?”

Người ngoài cửa rốt cuộc mở miệng: “Phương Dĩ, là mình.”

Phương Dĩ sững sờ, thiếu chút nữa cắn phải lưỡi. Cô nhanh chóng mở cửa, người ngoài cửa lại là Denny. Denny quan sát Phương Dĩ, ánh mắt hoài nghi, nhưng vẫn cười nói: “Là mình, Phương Dĩ. Mình tìm cậu có chút việc.”

Denny vào nhà, thấy phòng khách ngổn ngang, trên một cái kệ hàng còn chất đầy các loại đồ ăn vặt, không khỏi nhíu mày, quay đầu quan sát Phương Dĩ lần nữa. Phương Dĩ mặc đồ ngủ, tóc rối bời, nụ cười vô cùng thoải mái, ngũ quan tinh xảo, gương mặt có vẻ nhỏ hơn, bất kể nhìn kĩ hay nhìn sơ cũng không giống Phương Dĩ trước đây. Nhưng cô lại là Phương Dĩ, Denny chỉ cảm thấy kì lạ, cười hỏi han: “Tuần trước Vưu Tinh Tinh thấy cậu ở sân bay, lúc nói về cậu với mình, mình còn không tin, không ngờ thực sự là cậu.”

Phương Dĩ chỉ cười không nói, Denny cảm thấy cô không chỉ có vẻ ngoài khác biệt, ngay cả tính cách cũng không giống lắm, nhưng mà mười năm không gặp, mỗi người đều sẽ thay đổi.

Denny hỏi: “Cậu học đại học ở đâu? Bây giờ đang làm gì?”

Phương Dĩ cầm trái táo trên tay, muốn ăn lại cảm thấy không lễ phép, dứt khoát hỏi: “Cậu có chuyện gì?”

Denny cứng họng, vốn định trò chuyện vài câu sẽ đi vào chủ đề chính, nhưng Phương Dĩ không hề nể mặt. Cô ấy lúng túng cười một tiếng, làm công tác chuẩn bị chốc lát mới nói: “Qua một khoảng thời gian chúng mình họp mặt bạn trung học, mười năm nay, chúng mình từng tổ chức họp mặt bạn trung học lúc học đại học, bây giờ cũng không biết mọi người biến thành thế nào, cậu có muốn đi cùng không?”

Phương Dĩ nghe vậy, mắt sáng lên, Denny chẳng qua khách sáo hỏi han, nói xong thì lập tức nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, Phương Dĩ, mình nghe Tiểu Vương nói cậu rất quen với Chu Tiêu?”

Phương Dĩ nhướng mày: “Tiểu Vương là…”

“Chính là nhân viên trong công ty Chu Tiêu.” Denny nói, “Mình không có quan hệ qua lại gì với Chu Tiêu, lại thêm không biết người bên cạnh anh ấy, lần này công ty chồng mình xuất hiện tình hình tài chính, muốn xin Chu Tiêu giúp đỡ, nhưng Chu Tiêu giải quyết việc chung, mình cũng không sợ mất mặt nói cho cậu biết, hôm nay mình nhận được tin, Chu Tiêu định gửi lên tòa.”

Phương Dĩ không nhịn được cắn táo một cái, không biết Denny rốt cuộc có mục đích gì, cô vẫn giữ yên lặng.

Denny nói: “Phương Dĩ, nếu cậu đã quen Chu Tiêu như vậy, cậu nói giúp mình mấy câu được không?”

Phương Dĩ cười khúc khích: “Tôi quen anh ta? Chính là tên Tiểu Vương kia nói?”

“À.” Denny tưởng Phương Dĩ không vui, nói, “Mình biết thời trung học chúng ta quan hệ cũng giống như vậy, lúc đó cả lớp đều đối xử với cậu… Đối xử với cậu… Khi đó mọi người không hiểu chuyện lắm, cậu đừng để bụng, cậu muốn bồi thường cái gì cậu cứ nói, mình chỉ hi vọng cậu giúp mình một chút.”

Phương Dĩ đang muốn mở miệng, Denny lại nói tiếp: “Mình biết năm đó bọn mình có lỗi, cậu thầm mến Chu Tiêu, mấy cậu ấy đều chế giễu cậu, bây giờ mình lại muốn cậu giúp mình nói chuyện với Chu Tiêu…”

Phương Dĩ há hốc miệng vì kinh ngạc, lè lưỡi quay đầu qua, lần này cô cắn lưỡi thật. Denny hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Phương Dĩ bất chấp kinh ngạc lời của cô ấy, mồm miệng không rõ hỏi: “Cậu nói họp mặt bạn học, cụ thể là lúc nào?”

Denny sửng sốt.

Phương Dĩ tiễn Denny đi, lưỡi đã sưng lên một cái bọt nhỏ, táo cũng đã ném, cô rối bời đi tới lui mấy vòng trong phòng khách, đổ một tầng mồ hồi cũng không tự biết. Hôm sau cô dậy thật sớm, chạy đến ngồi đợi trên ban công, chậm chạp không thấy Chu Tiêu ra xả nước, lúc này mới nhớ anh đã bị ép đi ở khách sạn.

Phương Dĩ rửa mặt xong, chạy đến công ty dưới lầu, quen thuộc đi vào. Nhân viên chào hỏi cô: “Tiểu Phương, tới sớm vậy? Ai mua đồ à?”

Phương Dĩ hỏi: “Ông chủ Chu tới chưa?”

Nhân viên khó hiểu, chỉ phòng làm việc: “Sáng sớm đã tới rồi.”

Phương Dĩ gõ cửa vào phòng làm việc. Chu Tiêu đang ăn sáng, thấy cô tới cửa viếng thăm, nhướng mày không nói. Phương Dĩ đóng cửa phòng làm việc lại, cười hì hì nói: “Ông chủ Chu, không biết nhà vệ sinh ở đây của anh khi nào sửa xong? Nếu anh cảm thấy không tiện, vẫn có thể giống như trước, nhà vệ sinh trên lầu của tôi rộng mở với anh bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, đi vệ sinh tắm rửa tùy anh dùng!”

Chu Tiêu cắn sandwich một cái, như cười như không nhìn thẳng Phương Dĩ, “Ồ? Sao thay đổi lớn vậy?”

Phương Dĩ hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Không lấy tiền của anh, thật đó!”

Đêm đến, Phương Dĩ chờ trong nhà, tám giờ vừa đến, tiếng gõ cửa vang lên, Chu Tiêu đứng ngoài cửa, trên tay xách một cái túi, trong túi để quần áo thay giặt và đồ dùng đánh răng rửa mặt. Anh không hề khách sáo đẩy Phương Dĩ ra, tự ý đi vào.