Người Vợ Câm

Chương 3: C3: Chương 3





  Dương Nhạc là giám đốc công ty thời trang, một trong số chi nhánh của công ty mẹ. Và bản thân cô cũng là một nhà thiết kế thời trang lẫy lừng và có tiếng tăm

Những thiết kế của Dương Nhạc được các người mẫu nổi tiếng mặc lên người và trình diễn ở các sự kiện nổi tiếng. Cô cũng hay tham gia vào tuần lễ thời trang mỗi năm

Mới sáng sớm nét mặt đã không vui, bước vào đại sảnh công ty với vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo khiến cho nhiều người phải sợ. Ai trong trong công ty cũng biết tính cách của Dương Nhạc, vì không muốn bị sa thải một cách vô lí nên không một ai dám vi phạm

Vào tới phòng làm việc, Dương Nhạc cởi bỏ chiếc áo blazer bên ngoài ra, vắt nó lên trên ghế. Cô thả lỏng cơ thể ngồi xuống, nhắm mắt xoa hai bên trán

Nghĩ đến chuyện Lộ Khiết chỉ khiến bản thân thêm nhứt đầu, cô phải sống chung với một người như thế sao? Cô sẽ tìm lời ăn tiếng nói để nói cho ba biết và nhanh chóng kết thúc cuộc hôn nhân này.

*Cốc cốc*

Một cô gái trẻ bước vào, trên tay còn cầm những tài liệu. Nàng ta đi chậm đến trước bàn làm việc của Dương Nhạc, nhẹ giọng: "Sếp, lát nữa sếp có buổi hẹn gặp mặt bên đối tác"

   "Đổi sang ngày mai, hôm nay tôi có việc bận"

  "Vâng"

Thấy Dương Nhạc vẫn còn nhắm mắt tịnh thần, cô gái này nhìn bao quát cơ thể ấy một lượt rồi nhếch môi cười tà mị. Cô ta đi vòng qua bên phải, lấy tay sờ lên cổ của Dương Nhạc một cách tự tiện.

Dương Nhạc nhanh chóng giữ tay cô ta lại, trừng mắt nhìn: "Tôn Hân, cô nên biết bản thân mình ở đâu, đừng làm chuyện quá phận"

Bị người ta phản đối, gương mặt Tôn Hân hiện lên nét hụt hẫng. Nàng luyến tiếc rời tay khỏi cổ Dương Nhạc, lặng lẽ đi ra ngoài bởi vì chị ta quá phũ phàng với mình

Dương Nhạc nhăn mặt nhìn theo dáng người đó, cô không thích cô ta một chút nào cả. Hầu như ai trong công ty cũng biết chuyện Tôn Hân thích cô

Những theo đuổi không chính đáng và đàng hoàng, thích làm mấy hành động quyến rũ trước mặt cô. Có khi còn cố tình ăn mặc hở hang làm người đối diện đỏ mặt ngượng ngùng

Dương Nhạc đã nhiều lần nhắc nhở rồi nhưng hình như Tôn Hân bỏ ngoài tai lời nói đó. Cứ thích làm những chuyện mà cô ta muốn

Là con gái của bạn thân của ba nên cô không muốn nói nhiều, ỉ có ba làm chỗ dựa nên không xem ai ra gì.


Giữa trưa, Dương Nhạc lái xe trở về Dương gia thay vì là nhà riêng của mình. Vừa lúc cô về nhà cũng lúc gia đình đang dùng cơm

Hôm nay có chị gái cô nữa à, chuyện hiếm thấy đó nha

   "Vào ăn cơm luôn đi con"- Bà Dương nói

Hai ông bà khá bất ngờ khi Dương Nhạc trở về nhà vì đó giờ nó toàn ở bên kia thôi. Một năm về đây chỉ đếm trên đầu ngón tay, không nói nói riêng Dương Nhạc mà cả Dương Hằng, chị gái cô

Đợi Dương Nhạc ngồi xuống ghế, ông Dương mới lên tiếng nói về chuyện của cô: "Con thấy Lộ Tâm thế nào, có hài lòng không?"

   "Người hôm qua đến không phải Lộ Tâm"- Dương Nhạc ngừng lại, ngước nhìn ba: "Mà là Lộ Khiết"

   "Sao lại như vậy được"- Ông Dương hơi tức giận, ông nhíu mày: "Bên đó dám qua mặt ba, lần này ba sẽ qua đó nói chuyện rõ ràng"

   "Ba đừng đi qua đó, chuyện này để con tự giải quyết. Ba qua nói thẳng thì mất mặt cho họ, cứ từ từ"

Dương Hằng nghe chuyện của Dương Nhạc cũng thú vị đấy chứ, cô nhìn em gái, mặt hào hứng chen vào: "Bộ cô ta xấu xí hơn Lộ Tâm nên em không chịu à?"

Dương Nhạc trừng mắt nhìn Dương Hằng: "Không phải, có điều. . ."

Cô ta bị câm câu này định nói ra nhưng Dương Nhạc đã cho nó trở ngược vào trong. Cô không muốn ba thêm tức giận vì ba cô mắc bệnh tim, không thể chịu đã kích hoặc những chuyện sốc

  Thôi, giữ cho Lộ Khiết một chút sĩ diện và danh dự trước mặt ba mẹ.

   "Điều gì?"- Dương Hằng không buông tha mà hỏi

   "Cô ta đẹp hơn chị"- Dương Nhạc không làm chủ được lời nói nên đã nói ra những gì cô thấy bên ngoài Lộ Khiết

Dương Hằng được một trận cười đau bụng, chưa bao giờ thấy Dương Nhạc khen ai đẹp trước mặt gia đình này. Mà hôm nay lại nói vậy, chắc cô gái ấy đẹp nghiêng nước nghiêng thành rồi


Biệt thự của Dương Nhạc cách hai ngày sẽ có người giúp việc đến dọn dẹp. Và hôm nay vẫn vậy, có ba người đến như mọi ngày

Lộ Khiết không thể nằm mãi một chỗ trong phòng, nàng ngồi dậy, mở cửa đi xuống dưới. Nơi này nàng chưa biết hết, muốn hôm nay đi lòng vòng khám phá xung quanh

Mới đi xuống được nửa cầu thang, Lộ Khiết ngạc nhiên khi thấy có ba người lạ đang làm việc nhà. Nàng hoang mang vô cùng, thắc mắc tại sao họ lại vào đây được

Khi thấy  Lộ Khiết đứng bất động trên cầu thang, ba người họ đồng loạt cúi đầu chào rồi tiếp tục công việc đang dở dang

Không lẽ đây là người giúp việc mà Dương Nhạc thuê đến? Nhưng sao hôm qua nàng không thấy bọn họ, mà cho tận hôm nay mới thấy

Lộ Khiết thấy họ làm nên tay chân ngứa ngáy, nàng cũng muốn phụ giúp một tay. Chứ ở không như vậy chắc chết quá

   "Chu choa, chu choa mợ hai đừng có đụng tay vào, để tôi làm được rồi"- Dì giúp việc thấy Lộ Khiết cầm cây chổi lên thì dì ấy ra tay ngăn lại

Nàng ngơ ngác để dì ấy lấy cây chổi trong tay, bất động nhìn

Nàng thiết nghĩ, nếu họ làm việc ở đây lâu năm rồi thì chắc cũng biết rõ con người của Dương Nhạc. Nàng sẽ tìm cách hỏi một chút thông tin từ họ để coi bản thân nên hay không nên làm gì

Lộ Khiết kéo tay dì ấy, chỉ tay lên ghế đối. Dì ấy nhìn Lộ Khiết rồi cũng hiểu ý, khép nép ngồi xuống

Lộ Khiết lấy quyển sổ hôm qua ra, viết cũng kha khá chữ, sau đó đưa dì ấy

   [Tôi đang bị đau họng nên không nói được, dì có thể nói một chút về công việc của dì và cả Dương Nhạc cho tôi biết được không?]

Dì ấy gật đầu mỉm cười, cũng không thắc mắc gì nhiều. Dù sao đây cũng là mợ hai danh giá của Dương gia, họ cần và muốn gì thì mình đáp ứng theo

   "Tôi cùng với hai người kia chỉ đến đây dọn dẹp theo yêu cầu của cô chủ là cách hai ngày đến một lần"

Thì ra là vậy, hèn chi hôm qua nàng không thấy


   Ủa mà hôm qua mình đến buổi tối mà ta, làm sao thấy được

   "Cô chủ là người thích sạch sẽ gọn gàng, cô ấy không thích người khác nói dối. Cô chủ không thích bị quấy rối khi đang làm việc. Và đặc biệt hơn là không được vào phòng làm việc của cô ấy, ngay cả người làm như tôi cũng không được vào đó dọn dẹp"

Lại thêm thông tin bổ ích nữa rồi, Lộ Khiết cần biết về con người Dương Nhạc để tránh làm những chuyện cô ta không thích.

Lộ Khiết cầm cây bút lên rồi viết thêm gì đó

Dì ấy nhận lấy bằng hai tay, đọc thầm trong lòng

   [Dương Nhạc bao nhiêu tuổi vậy? Dì có biết thói quen của Dương Nhạc là gì không?]

    "Cô chủ vừa tròn 26 tuổi, còn thói quen thì tôi không rành cho lắm"- Dì ấy gãi cổ suy nghĩ, nhớ được điều gì đó liền nói ra: "Cô chủ có thói quen uống nước lọc vào buổi sáng và uống cà phê vào buổi tối, chủ yếu là để làm việc"

Vậy là chị ta lớn hơn mình tận hai tuổi - Lộ Khiết nói thầm trong đầu

Xong công việc hết rồi thì ba người đó trở về, bây giờ chỉ còn nàng với căn biệt thự rộng lớn này thôi. Lộ Khiết cũng không biết khi nào Dương Nhạc đi làm mới về, chắc giống như hôm qua, gần tối mới xuất hiện ở đây

Nàng đi xung quanh, đến phía dưới cầu thang thì thấy trong góc đó có dụng cụ để vẽ tranh. Lộ Khiết đi thêm vài bước nữa, nàng tò mò lấy nó ra bên ngoài

Những thứ ở đây bao gồm: Giá đỡ, một hộp cọ đủ loại, bản màu, . . .

Nói chung là không thiếu thứ gì, Lộ Khiết từ nhỏ đã biết vẽ tranh, nàng có đôi bàn tay mềm mại và trên mười đầu ngón tay đều có hoa tay.

Bây giờ rảnh rỗi không có việc gì làm, Lộ Khiết quyết định đem mấy thứ này ra ngoài sân vườn để vẽ.

Khung cảnh bên ngoài rất đẹp, hôm nay trời không quá nắng, phù hợp cho việc vẽ tranh.

Chọn cho mình một chỗ ngồi thuận tiện và bắt đầu ngay. Từng nét vẽ ban đầu có chút nguệch ngoạc nhưng vẫn chưa là kết quả cuối cùng.

Muốn có một bức tranh đẹp thì phải bỏ ra nhiều tiếng đồng hồ liền. Lộ Khiết chỉ tập trung cho bức tranh mà quên luôn giờ giấc của hiện tại

Dương Nhạc lần này về nhà sớm hơn một chút, chỉ là ở công ty không còn việc để xử lý. Cô đi từ bên phải gara vào, còn Lộ Khiết thì ở bên trái nên hai người không thấy nhau

Cô nhìn một lượt xung quanh ở dưới, sau đó đi lên phòng của mình để tắm rửa sạch sẽ. Khoảng chừng nửa tiếng sau, Dương Nhạc bước ra trong bộ dạng thoải mái dễ chịu


Cô vô tình đi ngang phòng Lộ Khiết, thấy cửa mở hé ra khiến cô không khỏi tò mò. Một chút trách mắng tại sao không chịu đóng cửa lại mở ra như thế này đây

Dương Nhạc cũng muốn biết Lộ Khiết đang làm gì trong đó, cô đắn đo một lúc sau mới mạnh dạng bước vào. Chợt nhận ra không có ai trong phòng, mọi thứ thật ngay ngắn gọn gàng

Nếu không có ở đây thì ở đâu? Lúc này dưới phòng khách cũng không thấy bóng dáng, Dương Nhạc hơi hoang mang trong lòng

Cô đóng cửa lại rồi đi dạo thêm một vòng, xem Lộ Khiết đang ở đâu và làm gì

Bây giờ cô mới thấy căn biệt thự rộng lớn này bất lợi vô cùng, đi tìm một người cũng khó khăn. Đã vậy cô ta lại không chịu ở yên một chỗ, cứ thích đi lung tung

Trong nhà không thấy đành phải ra ngoài tìm xem thử, biết đâu lại gặp

Và đúng như vậy, Dương Nhạc thấy Lộ Khiết từ xa, cô chau mày lại nhìn kĩ thì thấy cô ta đang tập trung ngồi vẽ tranh

Khá bất ngờ, không ngờ là người như vậy cũng biết đến hội họa, người này không tầm thường. Cô bước nhẹ nhàng đến gần, không phát ra âm thanh chỉ vì muốn nhìn Lộ Khiết đang vẽ đề tài gì

Nhìn sơ qua thì cũng không tệ, cũng đẹp đấy chứ. Rất biết phối màu sao cho phù hợp với cảnh vật xung quanh

  "Cô cũng biết vẽ tranh nữa à? Làm tôi bất ngờ đấy. Nhưng tôi nhớ là cái này của tôi mà. . .cô đã hỏi tôi chưa mà tự ý lấy hả?"- Dương Nhạc vừa nói vừa đến gần

Lộ Khiết bị giọng nói ấy hù dọa muốn ngất xỉu tại chỗ. Nàng giật mình muốn giấu đi những thứ này nhưng có lẽ quá muộn

Bởi nàng chưa xin phép Dương Nhạc mà đã tự tiện lấy ra dùng, chắc chị ta mắng nàng một trận quá

Lộ Khiết dùng ngôn ngữ cơ thể để giải thích:

   [Xin lỗi, tại tôi thấy nên muốn vẽ một chút. Lần sau tôi không tự ý như vậy nữa]

Dương Nhạc bất lực đập tay lên trán: "Cho dù cô có dùng ngôn ngữ cơ thể thì tôi cũng đâu có hiểu. Chán thật sự"

Lộ Khiết cúi đầu trầm mặt, nàng cảm thấy rất buồn khi bị nói như vậy. Nàng chỉ là theo phản xạ tự nhiên mà làm vậy thôi, quên rằng Dương Nhạc không biết đến chuyện này

  "Vào nhà đi, làm ơn mai mốt ở yên trong nhà giùm tôi. Cô không nói được mà cứ thích đi lung tung thế ai mà tìm được"

Vẻ mặt Dương Nhạc vô cùng chán nản khi nhìn thấy Lộ Khiết cứ lầm lì như vậy. Đã căn biệt thự này ảm đạm rồi, cô ta về đây còn góp phần u ám hơn