Người Vợ Nô Lệ

Chương 135: Tôi thà chết...




#BooMew

" Boss... " Trợ lý sau khi đi ra ngoài một chuyến thì hai mắt của anh nhíu chặt đi thẳng đến phòng làm việc của Hoa Tử Khiêm chào hỏi một tiếng nói.

" Chúng ta rời đi mấy năm qua đúng thật đã bỏ lỡ nhất nhiều chuyện. " dừng một chút anh đưa giấy tờ anh thu thập được cho Hoa Tử Khiêm nói.

Hoa Tử Khiêm nhíu mày đọc những tờ giấy đó mày nhíu lại càng thêm chặt.

Trong tờ giấy chủ yếu anh chỉ đọc một câu duy nhất.

' Toàn bộ sân bay, nhà ga, xe lửa, tàu đều thuộc sản nghiệp của Lê Bá Sâm. '

Hoa Tử Khiêm cười khổ, thì ra Lê Bá Sâm vùi đầu vào công việc mấy năm qua là vì mấy cái này, vì để tìm thấy tung tích của Tư Noãn Noãn, anh ta không ngần ngại chi một mớ tiền... à không từng này tiền không thể gọi là chỉ một mớ được mà là một đống tiền để mua mọi thứ.

Hoa Tử Khiêm lắc nhẹ đầu tự hỏi.

' Lê Bá Sâm... những gì mà cậu làm hiện tại có bù đắp mọi lỗi lầm trước kia của cậu không? '

Hoa Tử Khiêm ngẩng đầu nhìn trợ lý hỏi.

" Thật sự không còn cách nào khác có thể mua? "

" Không có! "

Hoa Tử Khiêm thở hắc một hơi, bỏ giấy xuống nhanh chóng làm việc đang dang dở tiếp.

Nói anh dễ buông bỏ... thì chắc chắn không phải mà là anh biết... cho dù Tư Noãn Noãn không quay về bên Lê Bá Sâm cũng sẽ không ở bên cạnh anh huống chi... thời gian của Lê Bá Sâm thật sự không còn nhiều.

- -------

Hà Sinh Khứu nhìn chằm Lê Bá Sâm thật lâu, nhìn thấy Lê Bá Sâm chỉ trầm mặc suy nghĩ mà không hề nói gì anh khó chịu quát.

" Lê Bá Sâm... nếu như cậu cứ như vậy thì thật sự sẽ mất Tư Noãn Noãn. "

Lê Bá Sâm ngẩng đầu lên nhìn Hà Sinh Khứu anh nhếch mép cười khổ.

" Cậu nghĩ... nếu như tôi đi phẫu thuật thì sẽ không mất cô ấy sao? "

" Cậu nghĩ nếu như tôi nằm yên bất động ở nơi đó sẽ không mất cô ấy sao? "

" Huống hồ... haha... huống hồ chưa chắc gì tôi có thể sống được... "

" Bá Sâm... " Hà Sinh Khứu hai mắt đỏ lên lo lắng gọi một tiếng.

Lê Bá Sâm cúi đầu lại nói.

" Tôi thà chết đi để không quên Tư Noãn Noãn, còn hơn khỏe mạnh nhưng không nhớ về cô ấy... Tôi thà bản thân chịu mọi đau khổ dày vò còn hơn phải sống xa cô ấy... Tôi thà chết đi còn hơn lại không thể nhìn cô ấy...

Tôi không có gì... không có gì ngoài Noãn Noãn cả! Cậu làm sao hiểu... hiểu được cái cảm giác vui mừng kích động của tôi... cậu là sao hiểu khi biết đứa con của bản thân vẫn còn... cậu không hiểu... cái cảm giác nhìn thấy người mình yêu thương xuất hiện là như thế nào... "

" Sâm... nếu như cậu không chữa trị thì... một lần nhìn thấy Tư Noãn Noãn... "

" Khứu... cậu yêu Lý Khê như vậy. Nếu như có một ngày nào đó Lý Khê biến mất cậu sẽ ra sao? '

" Tôi... "

" Cậu sẽ như tôi, muốn sống không được mà chết cũng không xong, muốn nhìn cô ấy nhưng lại không thể nhìn, dù cô ấy ở ngay trước mặt cậu muốn chạm vào cũng không dám vì sợ cô ấy sẽ biến mất... như tôi vậy... cậu sẽ cảm thấy bản thân bệnh là một chuyện quá bình thường, nhưng chỉ cần nghe thấy chuyện sẽ quên đi cô ấy cậu lại chẳng thể nào chấp nhận được.

Cậu biết vì sao không? Đó là cậu thật sự sợ.

Sợ ngay cả hình bóng trong trí nhớ cậu duy nhất cũng mất đi. " dừng một chút.

Lê Bá Sâm nhắm mắt che đi giọt nước mắt sắp tuôn mà nói.

" Hiện tại, gặp cô ấy... chính tôi còn không có tư cách, ngay cả bọn trẻ, tôi cũng không hề có tư cách gặp huống hồ... cái hình ảnh của cô ấy và bọn nhỏ mà tôi ghi nhớ cũng mất đi làm sao tôi có thể chịu được. "

Hà Sinh Khứu nhìn Lê Bá Sâm, anh hít một hơi sâu.

" Boss nhớ uống thuốc, tôi đi ra ngoài xử lí chút việc đây. " nói xong Hà Sinh Khứu vội vàng rời đi.

Lê Bá Sâm không còn quá nhiều thời gian, u lành tính... thì làm sao? Không gây bất kỳ phản ứng nào nhưng mỗi lần hôn mê lại rất sâu... hiện tại cần phải gấp...

Phải kiếm cách nào đó để Lê Bá Sâm chịu điều trị...

Hà Sinh Khứu vừa đi ra khỏi cánh cổng hai mắt anh chợt sáng lên.

Đúng vậy... chỉ còn có mỗi cách đó thôi.

- ----------------

Bão 6/8 chương.