Người Vớt Xác

Chương 36




Chu Tam nghe xong cũng không nói gì thêm, chỉ hiểu ý cười một tiếng, lúc này mới nói tiếp, “Cậu đương nhiên không biết, nhưng mà cậu không biết cũng không có nghĩa không ai biết. Dựa vào kinh nghiệm vào nam ra bắc vớt xác của lão gia tử nhà cậu, ông ấy nhất định để lại cho cậu thứ gì đó”

Nói rồi Chu Tam đem cái mai rùa cùng một phần bản đồ khác trông rất cũ kỹ và mục nát đặt trước mặt tôi.

“Cậu xem thật kỹ cuốn sách lão gia tử lưu lại, xem hiểu rồi lại gọi cho tôi!”

Dứt lời, Chu Tam ý vị thâm trường (ý tứ sâu xa) nhìn tôi một lúc, rồi mới quay đầu lại liếc mắt đưa tình với Từ Phượng nhưng bị Từ Phượng trực tiếp ngó lơ

Chu Tam có chút thất vọng cúi đầu xuống, nói, “Được rồi, tiểu tử cậu có phát hiện gì thì gọi điện cho tôi, tôi phải về ngủ lại!”

Lời Chu Tam vừa ra, tôi cũng buột miệng

“Tối hôm qua anh không ngủ ư?”

Chu Tam ngáp một cái, “Ngủ cái rắm, cả một đêm làm bánh bao, còn bị tiểu tử cậu ăn hết. Suýt nữa là bị cậu làm cho tức chết”

Chu Tam vừa nói xong, tôi đã ngoác miệng cười, Chu Tam khoác tay áo, dường như có chút không đành, mang theo mấy món đồ rời khỏi nhà Từ Phượng

Đương nhiên là miếng ngọc vừa rồi hắn cũng mang đi. Nếu tôi bắt hắn để lại miếng ngọc kia, chỉ sợ là thật sự muốn mạng già của tên này

Bây giờ là ban ngày ban mặt, bên ngoài mặt trời cũng đã mọc, chưa nói đến thời tiết hôm nay cũng không tệ lắm

Tôi mở rèm cửa, ánh nắng vàng rực chiếu xuống người tôi, ấm áp.

Tôi kéo chiếc ghế sofa qua một bên, đặt xuống trước mặt mình, lúc này mới chỉ vào chiếc sofa nói, “Chị Từ Phượng, ngủ một lát đi, hiện tại là giữa ban ngày, cô ta không dám tới đâu”

Ban ngày đúng là thời điểm dương khí mạnh mẽ, dù cô ta có lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng đến đây. Ngay cả khi chỉ là kiếm soát mộng cảnh của một người thì cũng bất khả thi.

Sở dĩ nữ quỷ kia có thể khống chế Từ Phượng trong giấc mơ là bởi vì Từ Phượng đi qua bờ sông Hồng Hà, vừa hay nhìn thấy cô ta. Cái này dùng cách nói thông tục chính là gặp tà (bị quỷ ám), uống nước bùa liền ổn trở lại, nhưng chỉ là Từ Phượng có hơi chút khác biệt

Cô ấy bây giờ giống như bệnh nhân bị bệnh nặng, nếu lơ là liền sẽ đi đời nhà ma. Nếu để nữ quỷ kia câu mất ba hồn sáu phách của Từ Phượng, coi như Từ Phượng vẫn sống sót thì cũng bị si đần ngốc nghếch. Huống hồ như vậy thì nữ quỷ kia cũng không tha cho cô ấy.

Qua mười lần, Từ Phượng sẽ chết bất đắc kỳ tử, là hoàn toàn mất mạng

Tự Phượng nhẹ gật đầu, lúc này mới kéo một chiếc ghế sofa khác, ý bảo Cát Uyển Nhi cũng nên chợp mắt một lát

Cát Uyển Nhi liếc mắt nhìn tôi một chút, tôi khẽ gật đầu một cái

Cát Uyển Nhi xem như đã trông chừng Từ Phượng một ngày một đêm rồi, chỉ sợ sớm đã đến cực hạn, bất quá cô ấy vẫn đang một mực gượng chống mà thôi

Quả nhiên sau khi Từ Phượng kéo ra một chiếc ghế sofa khác, còn có sự đồng ý của tôi, Cát Uyển Nhi dẫn đầu nằm xuống. Trong một thời gian ngắn đã truyền đến tiếng ngáy rất nhỏ của Cát Uyển Nhi

“Chị cũng ngủ một lát đi, trước khi mọi chuyện được giải quyết, sợ rằng chị sẽ bị đảo lộn cả ngày lẫn đêm. Còn có công ty của chị bên kia, em cảm thấy vẫn là nên để cha chị xử lý, cho chị thư thả vài ngày nghỉ ngơi, những ngày này tốt nhất chị nên ở bên cạnh em”

Từ Phượng không phản bác, chỉ nhẹ nhàng gật đầu

Từ Phượng cũng ghé vào trên chiếc sofa. Thẳng đến lúc này, tôi mới đem mai rùa cùng bản địa đồ Chu Tam đưa vừa nãy ra xem

Mặc dù bản đồ cũ nát, nhưng chắc chắn nó đã được sao chép lại, rất nhiều chỗ đều có vẻ hơi đầu voi đuôi chuột (lúc đầu to, sau lại nhỏ, phản đề nhau). Thậm chí không quá rõ ràng, tôi xem đại khái, dù sao cũng đã lên năm hai Đại học, phương vị sơ bộ cũng biết.

Nhìn bản đồ này tôi mới cảm khái thời gian thực sự có thể thay đổi rất nhiều thứ. Ví dụ như vô số kiến trúc được đánh dấu trên bản đồ trước mặt tôi, tuy nói biến hóa đến kinh người nhưng một ít kiến trúc đặc thù vẫn có thể sánh ngang với những cái hiện tại

Cho đến khi tôi đem hoa văn trên mai rùa đối chiếu với các điểm được đánh dấu trên bản đồ, tôi mới nhanh quay đầu qua chỗ khác, nhìn thoáng chỗ của Từ Phượng

Tim tôi đập kịch liệt, cả người nhảy dựng từ trên ghế xuống, sau đó cái gì cũng không nghĩ được, trực tiếp nắm lấy cổ tay Từ Phượng

Kéo xuống một cái, Từ Phượng vẫn không tỉnh.

Trong lòng tôi lộp bộp, bản đồ cho thấy lối vào của lăng mộ. Nằm ngay dưới tòa nhà chung cư của Từ Phượng!

Khó trách nữ quỷ kia có thể thi triển thuật câu hồn đoạt phách qua mộng cảnh của Từ Phượng dễ dàng như trở bàn tay đến thế. Hóa ra đây chính là hang ổ của cô ta. Ngay dưới chân Từ Phượng.

Mà thời điểm tôi hiểu rõ điều này, cả người Từ Phượng đã hoàn toàn mất đi ý thức

Hô hấp của cô ấy dồn dập, rõ ràng là đang trải qua chuyện gì đó rất kinh khủng.

Tôi cũng chẳng kịp suy xét. Trực tiếp cắn nát ngón giữa, điểm một chấm giữa mi tâm Từ Phượng.

Một tiếng thét chói tai truyền ra từ trong thân thể Từ Phượng. Khoảnh khắc tiếp theo, cả người Từ Phượng từ trên ghế sofa nảy lên, rồi lâm vào hôn mê một lần nữa

Tôi nhẹ nhành thở ra, tình huống bây giờ tôi chỉ có thể đem máu của mình đi thử một chút. Nhưng hiệu quả cũng không tệ lắm, xem ra Chu Tam nói không sai, tôi đích xác là phải ăn âm dương cơm

Suýt nữa phạm sai lầm lớn, nếu không nhờ mai rùa cùng bản địa đồ của Chu Tam, chỉ sợ Từ Phượng đã sống không qua một kiếp này

Đột nhiên, một tia âm lãnh bỗng dưng xuất hiện. Tôi ngay lập tức quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy một bóng đen từ sàn nhà trực tiếp chui lên trần nhà, sau đó biến mất không thấy gì nữa.

Nếu không phải sàn nhà và vách tường có vệt nước đọng, tôi cũng cho rằng mình đã nhìn lầm

Từ Phượng vẫn luôn bất tỉnh. Mãi cho đến giữa trưa, Cát Uyển Nhi thức dậy rồi mà Tự Phượng vẫn không có chút phản ứng nào.

Nhưng làm cho tôi nghĩ mà sợ chính là câu đầu tiên Cát Uyển Nhi nói sau khi mở mắt, trong phòng này còn có thứ gì đó. Nhưng thứ này đến cùng là gì thì Cát Uyến Nhi nhất thời cũng không nói lên được, cô ấy chỉ vào góc tường sau lưng tôi, nói ở nơi đó, chỉ là đen sì sì, cô ấy nhìn không rõ

Nhưng lúc tôi quay đầu nhìn lại, chỗ kia trống hoác, một đồ vật cũng không có nói gì đến bóng đen, thậm chí đến ma còn chẳng có

Nhưng Cát Uyển Nhi đã nói vậy, đương nhiên tôi cũng không dám thực sự cho rằng nơi này không có gì. Trước khi Cát Uyển Nhi dậy, tôi đã gọi cho Chu Tam

Nhưng tên này không biết lại lề mề kiểu gì, đến giờ vẫn chưa thấy tới

Đôi mắt nhỏ của Cát Uyển Nhi vẫn nhìn gắt gao nhìn chằm chằm vào góc tường. Ngoài ra cô ấy còn thi thoảng đem ánh mắt dời đến hướng khác, tựa như thứ kia cũng rời vị trí

Tôi thực sự rất muốn hỏi Cát Uyển Nhi vì sao cô ấy có thể nhìn thấy những thứ này, nhưng lời nói vừa đến môi, lại không có cách nào phát ra khỏi miệng

Chu Tam đến, nói cho đúng thì tên này mãi đến ban đêm mới gõ cửa nhà Từ Phượng

“Anh Tùng, cô ta đi rồi!”

Thời điểm tôi mở cửa ra, Cát Uyển Nhi vô tình mở miệng làm cả người tôi sửng sờ. Nhưng càng khiến người ta không cách nào giải thích là cảnh tượng đột nhiên xuất hiện