Người Vớt Xác

Chương 4: Máu chó mực




Tôi nhìn ông nói: “ông, cha cháu hình như hôm qua bị nhiễm nước, cháu đi vào trong thôn tìm ông bác Trương nhờ lái xe đưa cha đi bệnh viện.”

“Nhiễm nước cái gì, cháu quên cha cháu vốn là kiếm ăn trên nước à, dù là nước mùa đông cũng không bị gì.” ông tôi bực bội mà nói.

Mặt tôi tái sắc, hỏi: “ông, vậy cha cháu bây giờ bị?”

“Hây, phiền quá, cháu đi mua một con chó mực, phải về trước khi mặt trời lặn nhất định, không thì cái mạng của cha cháu cũng không trụ được. ” ông thở dài.

Tôi nghe lời của ông, vội vàng ra ngoài mua chó, xung quanh làng nhiều người nuôi chó, nhưng chó có lông mực như mực cũng rất ít thấy, chạy mấy tiếng mới mua được một con, thấy thời gian không còn nhiều, tôi vội vàng chạy về nhà.

Lúc về thấy ông đang làm một cái bếp trên sân nhà, đặt trên đí cái nồi sắt lớn, bên trong nồi thì là một cái lồng hấp lớn.

Ông còn chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú, nhưng khi tôi vừa muốn ăn, liền bị ông khẽ tay, ông thế mà đem đồ ăn cho con chó tôi mới mua về.

Tôi vô cùng buồn bực, chó mực mấy chốc liền ăn hết thức ăn, sau đó bỗng nằm xuống đất ngủ thiếp đi, thì ra trong thức ăn có trộn thuốc ngủ.

Ông chờ con chó mực ngủ liền vào trong nhà lấy ra một thanh dao mổ heo bén ngót, tay chân lanh lẹ một dao rạch ngay tim con chó, sau đó đem máu chó đặt vào bên trong nồi hấp.

Tôi bụng sôi ùng ục, không khỏi oán giận nói: ông sợ giết chó mà còn không nói sớm, để con ra tay cho, làm uổng phí hết cả bàn thức ăn ngon.”

“Cháu biết cái gì, ông không muốn bị chó mực oán”. ông lườm tôi một chút.

Tôi sửng sốt một chút, nghi hoặc hỏi: “Có gì khác nhau sao ông?”

“Cháu biết máu chó mực kia để làm gì không?” ông hỏi tôi.

Tôi đáp: “Máu chó mực là vật chí dương, có thể trừ ta mà quỷ quái ám”.

“Không tệ, điều cháu nói không sai, cha cháu theo ta nghĩ là do âm khí âm phủ dưới nước thâm nhập làm tổn thương, máu chó mực thuần dương, âm khí thuần âm, cả hai tương khắc.” ông nói.

Tôi một mặt không hiểu: “ông, cha cháu không có xuống Âm phủ, sao lại bị âm khí tổn thương?”

Trước kia tôi nghe ông từng nói qua việc liên quan mực Âm Ti Địa Phủ, Âm Ti là chốn của quỷ hồn, người sống tới đó, sẽ bị âm khí gây thương hại, nhẹ thì bệnh nặng, nặng thì mất mạng.

Bất quá ông nói qua, chỉ có mấy sông lớn mới thông mực đường xuống Âm Ti, nhưng đập chứa nước phía Tây, cũng không có thông mực mấy sông lớn.

Ông nói: “Trước kia quên nói cho cháu, nơi mà có người chết nhiều quá cũng trở thành Cực Âm Chi Địa, nên tất nhiên có lối vào Âm Ti.”

Trong lòng tôi đập mạnh, “đập chứa nước phía Tây chẳng lẽ có nhiều người chết lắm ư”

Thấy tôi một mực hỏi, ông đem những chuyện cũ ông biết kể lại, “đập chứa nước phía Tây đúng thật là từng có rất nhiều người chết, hơn nữa đều là bé gái! Thế hệ trước kia có tư tưởng phong kiến, trọng nam khinh nữ, lúc ấy đúng ngay lúc nhà nước thắt chặt kế hoạch hóa gia đình, cho nên rất nhiều bé gái sinh ra, còn sống sờ sờ đã bị ném xuống đập nước”

Dù ông chỉ nói có 2 câu, nhưng tôi nghe lại lạnh cả người, bé gái sinh ra đều bị ném chết trong đập chứa nước phía Tây, việc này khỏi nói tàn nhẫn cỡ nào!

“Ông, vậy có phải do chuyện của Lý Thuyên,những linh hồn kia đang quay về báo thù đúng không ông” tôi theo bản năng nhìn về phía ông.

Mặc dù việc lý Thuyên đã kết thúc, nhưng trước đó mấy ngày nhiều việc thật sự rất tà môn.

Ông lắc đầu, không rõ nữa, tổ tiên Trần gia ta mỗi mỗi đời chỉ sinh được 1 người, cho tới giờ chưa từng sinh con gái nên chưa bao giờ làm mấy việc như thế.”

Sau đó, tôi cùng ông lại trở lại giường bệnh của cha, ông bảo tôi trông nồi rồi thêm nước, quấy đều trong nồi, về sau đem rồi đem cha tôi đặt vào nồi hấp.

Dù là máu heo vẫn là máu chó, một khi nhiệt độ cao hoặc là nếu nấu ở nhiệt độ cao một lúc lâu sẽ đông đặc lại, ông bảo tôi canh lửa, không to không thấp, thì mới đem máu chó này phát huy hết công dụng.

Phương pháp của ông thật sự có tác dụng, cha tôi ở dưới khí từ lồng hấp, thân thể lạnh như băng lập tức khôi phục bình thường.

Chỉ là, tinh thần của cha còn chưa hồi phục, tôi vẫn lo lắng không thôi.

Tôi lo lắng hỏi về hướng chiếc ghế ông đang nằm, “ông, tình trạng cha bây giờ đã hồi phục chưa?”

“Có lẽ là thế”. ông không quá chắc chắn.

Rạng sáng ngày hôm sau, Nguyên nồi máu chó mực hoàn toàn đông đặc, hơi nước bên trong có lẽ không còn khí của máu, tôi xem qua, sắc mặt của ba vẫn còn tái nhợt”

Bỗng nhiên, tôi sửng sốt vì khi tôi quan sát cha tôi, phát hiện trán của cô cha có vệt đen.

Tôi lập tức nói ông sang xem, ông nhìn thấy trán cha lúc này mực đi, gương mặt ông cau có như mây mực lấp đầy, liên tiếp rít mấy điếu thuốc.

Thấy thế, tim tôi trùng xuống

“Ông, ông nhất định phải tìm cách cứu cha cháu!” tôi nói trong nức nở, ngoại trừ ông thì cha là người thân duy nhất của tôi, tôi không ngờ cha lại xảy ra chuyện.

Ông hút thuốc càng ngày càng nhanh, xung quanh đều là khói thuốc nồng đậm, ông kịch liệt ho khan, khiến tôi chạy nhanh tới vuốt lưng cho ông thuận khí

“Cháu ở trông nhà, ông ra ngoài tìm cách. ” ông buông tẩu thuốc xuống, dặn dò tôi.

Thâý ông ra ngoài, tôi vốn định đuổi theo, nhưng nhìn cha không ai trông nom, chỉ đành ở lại tắt lửa, nghe ông phải canh mực khi mặt trời tắt.

Bất tri bất giác tôi ngủ thiếp đi, thẳng mực nghe được tiếng chó sủa tôi mới tỉnh lại, mở mắt tôi vội vàng nhìn cha trong nồi hấp, lòng liền chùng xuống.

Sắc mặt ông đã tím xanh, tôi đi lên kiểm tra, hô hấp rất yếu, đứt quãng, dọa tôi loạng choạng lui về sau hai bước, đặt mông ngồi bệch xuống.

“Thằng nhỏ, nhanh đi châm lửa, chậm một chút thì thần tiên cũng khó cứu” ông vỗ vỗ bờ vai của tôi.

Sau đó ông đi giết chó, thấy ông như đang ngâm chế theo bí pháp nào đó, tôi có chút tuyệt vọng, nước mắt vậy mà rơi xuống, “ông, cha cháu sẽ không có chuyện gì chứ?”

“Đây là chó mực 10 năm tuổi, ông mua nhiều tiền lắm, lần này hẳn là có thể.” lần này ngữ khí ông kiên định.

Chó mực 10 năm tuổi quả thực rất hiệu quả, cha tôi vừa mới được khí huyết xông lên, màu tím xanh trên mặt bị đẩy lui mắt thường có thể thấy, chỉ chốc lát sau sắc mặt hồng nhuận, hít thở cũng dễ dàng hơn.

Nhưng, ngay lúc tôi cao hứng, phát hiện lúc này mi tâm của cha lại lần nữa hoá đen, cuối cùng nơi đó hình thành một điểm đen mực.

Ông cũng nhìn thấy tình huống này, cũng thở dài yếu ớt, trong nháy mắt ông tựa như già thêm chục tuổi, tóc bạc thêm mấy phần.

“Ông, cha con đã khoẻ đúng không?” tôi nhìn chằm chằm ông, cũng không biết là an ủi ông hay là lừa gạt chính tôi.

Ông lắc đầu, “cháu ngoan, cha cháu sợ là không cứu sống nổi, trừ khi có thể được máu chó mực Thuần dương”.

“Máu chó mực thuần dương là như thế nào, ông?” tôi lo lắng hỏi ông.

Ông cười khổ nói: “Chính là con chó mà chưa bao giờ chạm qua chó cái, nhưng muốn chữa trị tốt cho cha cháu, ít nhất cần máu chó mực 10 năm tuổi thuần dương.”.

“Mười năm!”

Nghe ông nói câu này, tâm tôi tuyệt vọng.

Máu chó mực 10 năm thuần dương, tựa như giải độc đắc của xổ số, hiếm cực kỳ.

“Cha, xem ra lần này con trốn không thoát, sau khi con đi, xin người hãy chăm lo cho Tiểu Tùng.”

Cha tôi không biết đã tỉnh lại lúc nào, hắn một mặt áy náy.

Ông nhẹ gật đầu, hiển nhiên đã triệt để không còn hy vọng dù là mong manh nhất.

Ngày hôm sau, ông cùng cha đánh cờ trong sân, dáng vẻ hai người đều rất vui vẻ, nhưng tôi cảm giác được, không khí trong sân đầy sầu bi.

Tôi buổi sáng thu dọn một chút đồ, cầm tiền tiêu vặt tôi tiết kiệm, mặc dù cha và ông đều từ bỏ, nhưng tôi còn ôm một tia hi vọng.

Ở quê không có máu chó mực 10 năm tuổi thuần dương, nói không chừng trong thành phố lại có?

Tôi từng thấy nhiều điều khi vào thành phố học, người thành nuôi chó không giống nông thôn, giống hệt như nuôi 1 đứa trẻ, chó của mình không có cơ hội ra ngoài làm bậy, nói không chừng có con chó độc thân 10 năm thật.

Nhưng tựa hồ năm nay phạm Thái Tuế, mới từ nhà ga đi ra, chuẩn bị mua chút đồ ăn nhét đầy cái bụng, lại phát hiện túi tiền bị người móc mất.

Số tiền tôi để mực thành thị dự định dùng khi tìm chó, bây giờ mất rồi, tôi nghĩ mực cha bệnh, như người không hồn đi thẫn thờ trên phố.

Đi một ngày, buổi chiều tôi thực sự đi không nổi nữa, người lại không biết làm gì, bất lực ngồi xổm trên đường phố, không bao lâu, tôi cảm giác một trận gió lạnh thổi qua.

Ngẩng đầu lên theo bản năng, vừa đúng lúc nhìn thấy một đám người đúng dài trước mặt tôi, mà ở giữa bọn họ lại là một cô gái sắc mặt tái nhợt.