Người Vớt Xác

Chương 41




Chu Tam vừa động thủ, quan tài liền rung lắc dữ dội. Chu Tam bị mất thăng bằng, xè beng trực tiếp rơi ra đất. Chấn động qua đi, cái mùi tanh gần như đã biến mất khỏi khoang mũi lại một lần nữa bừng lên

Tệ hơn là lần này tôi nhìn lên lại thấy thạch quan kia không biết từ lúc nào đã nứt ra một khe hở. Chu Tam vừa nhặt xè beng lên cũng bị mùi cá tanh nồng đậm tan không nổi kia hun cho nổ mắt

“Đệch mợ, đây là cái mùi gì thế!”

Chu Tam một bên che miệng, một bên vội vã lui về phía sau. Tôi nhìn thoáng qua thạch quan, hiện tại cái khe trên đó càng lúc càng lớn, dường như đã nứt đến một nửa. Xung quanh toàn mùi tanh, cảm giác âm lãnh không nói nên lời lan rộng toàn bộ đáy hố.

Nhưng ngay khi tôi cho rằng mình và Chu Tam sẽ đụng phải một biến cố không thể tưởng tượng được thì mọi thứ biến mất, mùi cá tanh cũng biến mất. Tôi không biết là do khoang mũi mình đã quen với mùi này hay là nó thực sự không còn nữa. Tóm lại thời điểm tôi nhìn lại, thạch quan đã bị mở ra hoàn toàn.

Từ chỗ tôi nhìn sang cái quan tài đang mở ấy, không thấy có đồ vật gì cả, nhưng Chu Tam lại gan lớn cầm xà beng đi qua.

“Anh muốn làm gì?”

Tôi nhìn bốn phía, khí tức âm lãnh đã giảm đi kha khá, ít nhất là so với vừa nãy

“Cái quan tài này quái quá, tôi phải xác nhận một chút trước”

Chu Tam nói xong, dường như chẳng muốn cho tôi cơ hội kiến nghị, hắn trực tiếp đến gần quan tài. Nhưng ngay tức khắc, cả người hắn đứng sựng tại chỗ. Lòng tôi lộp bộp một tiếng, vội vàng chạy đến trước mặt Chu Tam, cũng nhìn vào quan tài.

Đầu tiên là mùi cá tanh nồng nặc lại lần nữa xuất hiện. Mùi tanh lúc nãy quả nhiên đều phát ra từ nơi này. Chu Tam vẫn không hề nhúc nhích, thẳng đến khi tôi nhìn rõ thứ bên trong quan tài, cả người cũng sửng sờ

Thạch quan chứa đầy chất lỏng màu lục nhạt, nhìn qua có vẻ sền sệt. Ngoài ra ở giữa chất lỏng còn có một nửa thi thể. Thi thể dường như là bị người ta trực tiếp chặt đứt ngay phần eo, tôi thậm chí có thể nhìn thấy bên trong chất lỏng màu xanh nhàn nhạt đó là mặt cắt vết thương cùng máu thịt của thi thể.

Nhưng điều này không quan trọng, thứ đáng kinh nhạc nhất là thi thể nằm trong thạch quan này thực sự là một con cá. Không, phải là nửa con.

Một nửa con cá to gần bằng cơ thể người bình thường. Chỉ có nửa trên và một đôi mắt cá sớm đã bị chất lỏng ngâm trương cả lên. Khoảnh khắc tôi thấy nó, vừa lúc nhìn đến đôi mắt phồng rộp trắng bệch kia.

Dạ dày cuộn lên một trận, tôi vội vã thu hồi ánh mắt.

Chu Tam cũng rút mắt lại, chẳng qua tên này thế mà lại trực tiếp đưa  tay vào quan tài, sờ lên.

Chất lỏng đó chỉ nhìn thôi là đã có cảm giác dinh dính ghê tởm rồi. Bị Chu Tam khuấy động, tôi rốt cuộc không nhịn được sự khó chịu trong bụng, vịn cây cột đá mà nôn ra

“Quá ngon!”

Phát hiện trong thạch quan chỉ có mỗi thi thể một con cá lớn, Chu Tam dường như không còn lo lắng nữa, ngược lại càng thêm lớn mật

Tôi trợn mắt nhìn Chu Tam một cái, nhưng lực chú ý của Chu Tam bây giờ tựa hồ đã bị thạch quan kia hấp dẫn

Chỉ thấy hắn thỉnh thoảng bỏ mấy thứ đồ bên trong quan tài vào cái túi mang theo, nụ cười còn treo trên khuôn mặt. Sau khi phát hiện tôi đang nhìn chằm chằm mình, Chu Tam thu liễm nụ cười trên mặt, tuy nhiên ngay tức khắc lại lấy đồ trong quan tài ra ném thẳng vào mặt tôi

“Đón lấy!”

Vỗn dĩ tôi muốn vươn tay chụp, nhưng thấy bên trên nó toàn là chất lỏng sền sệt, tôi lại rút tay trở về. Kết quả là đồ Chu Tam ném qua cứ như vậy rớt xuống đất, xoạch một tiếng, vỡ vụn.

“Sao cậu không đón lấy hả?”

Khoảnh khắc món đồ vỡ ra, tôi thậm chí còn chưa kịp phản ứng, chỉ là lúc tôi nhìn thấy thứ bên trong sau khi nó vỡ, suýt nữa thì nôn ra. Cái kia cư nhiên là một con cá nhão nhoẹt dinh dính

Chu Tam tiếc nuối khẽ thở dài một tiếng, thu hồi cánh tay đặt ở thạch quan, trực tiếp đứng lên mặt trên quan tài.

“Xem ra nơi này chỉ là một Thiên điện dùng để hiến tế, thậm chí còn chẳng phải một phần của huyệt mộ. Thạch quan này giống như một vật chứa vậy”

Nói rồi, Chu Tam lấy xà beng đưa xác cá ra khỏi quan tài, chất lỏng màu trắng cũng thuận theo quan tài chảy xuống. Thẳng đến khi chất lỏng bên trong quan tài đã khô lại, phía trên lộ qua một ký hiệu kỳ quái

“Tới xem đi, nhìn có quen mắt không?”

Chu Tam nói khẽ, tôi tới gần một chút, mới phát hiện ký hiệu kia cùng với hoa văn huyết ngư trên cánh tay tôi giống nhau như đúc, hầu như chẳng có gì khác biệt cả

“Nhìn nắp quan tài lần nữa đi, sau đó qua đây xem, tiểu tử cậu vẫn luôn không để ý”

Chu Tam phân phó, tôi vòng qua thạch quan đi tới chỗ nắp quan tài, quả nhiên, ở đây cũng có ký hiệu huyết ngư

Điều này cho thấy chúng tôi đang tìm đúng hướng. Chẳng qua hiện tại chỗ này quá mức quái dị, trực giác nói cho tôi biết tốt nhất nên quay về đường cũ, thứ gì cũng không nên chạm vào

“Huyết ngư này chắc là có chút lai lịch. Bằng không nữ quỷ kia cũng chẳng nớ thương một thời gian dài như vậy. Ngược lại là tiểu tử cậu, con cá kia không hiểu sao lại chạy đến cánh tay cậu, cũng là do cậu xui xẻo”

Chu Tam nói mấy lời này, nhưng hiện tại tôi không có thời gian để trò chuyện cùng hắn. Đột nhiên, một âm thanh nhỏ vang lên trong cái hố sâu im lặng này, cứ như vậy “lạch cạch” một tiếng

Ban đầu tôi còn nghĩ rằng mình nghe lầm, vội vàng nhìn sang Chu Tam, hắn cũng đang ngu ngơ nhìn quanh bốn phía, rõ ràng đã nghe thấy âm thanh vừa rồi

“Anh có nghe thấy gì không?”

Để êm thuận, tôi khẽ mở miệng, Chu Tam nheo mắt, không trực tiếp trả lời tôi, ngược lại cứ nhìn khoảng tối phía trước

Ánh sáng yếu ớt của đèn pin vút qua, trong khoảng tối đó không có gì cả, nhưng chẳng mấy chốc tôi liền ngẩn người tại chỗ. Tôi phát hiện ra, xác cá đã biến mất từ lúc nào chẳng hay

“Lạch cạch”

Lại một tiếng vang nhỏ truyền đến, lần này tôi nghe rất rõ, âm thanh phát ra từ phía bên trái của thạch quan

Chu Tam đem xà beng trong tay cắm xuống đất, sau đó nhặt cái xẻng gấp lên, cẩn thận từng li từng tí đi về phía thạch quan, hiển nhiên hắn cũng đã phát hiện ra điều không thích hợp. Xác cá hắn vừa mới kéo xuống đã không cánh mà bay

Một màn quỷ dị này nếu không phải tận mắt chứng kiến thì dù có thế nào tôi cũng không tin

Thế nhưng hiện tại sự thật đang bày ra trước mắt, sao tôi dám không tin được chứ.

“Cậu cẩn thận chút”

Chu Tam ra lệnh một tiếng, lòng tôi hơi ấm lên. Tên này tuy rằng vẫn luôn không thèm đếm xỉa tới tôi, nhưng thời điểm gặp nguy hiểm vẫn không quên đi tôi

Tôi cũng nắm chặt cái xẻng gấp trong tay, thậm chí tôi đã hạ quyết tâm, chỉ cần có thứ gì đó không đúng dám đến đây, tôi liền cho một xẻng.