Người Vớt Xác

Chương 46




Nếu đến cuối vẫn không thấy đường ra, đó mới là tuyệt vọng không thấy ánh mặt trời.

Phải mất gần hai tiếng đồng hồ quần áo trên người tôi mới được sấy khô hoàn toàn, một phần bùa chú trong balo của Chu Tam cũng ướt sũng, sau khi hơ lửa ngược lại có vẻ nhàu nát

“Bùa này vẫn có thể dùng hả?”

Tôi lắc lắc lá bùa nhăn nhúm qua lại trước mặt Chu Tam. Đối phương nhìn thoáng qua rồi cầm lấy, sau đó cẩn thận từng li từng tí bỏ vào balo

“Tự nhiên có thể dùng được, cậu phải nhớ kỹ, bùa chú có tác dụng ở chỗ người chứ không phải tại chỗ giấy. Người vẽ bùa so với giấy để vẽ bùa càng hữu dụng hơn. Như là một ít lực của đại pháp chân chính, thậm chí bàn tay, vách tường, bao gồm cả vải, đều có thể trở thành tài liệu vẽ bùa”

Tôi suy tư nhìn thoáng qua lá bùa màu vàng bị Chu Tam bỏ vào balo, những đường nét nhăn nhúm phía trên dường như làm tôi nhớ lại vài chuyện cũ

Tôi nhớ lúc nhỏ, thậm chí chẳng biết bao tuổi, cha từng dạy tôi vẽ bùa, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng. Đó là một tờ giấy màu trắng, cũng nhàu nát và không sạch sẽ chút nào, nhưng khi ấy tôi đã vẽ vô cùng cẩn thận và nghiêm túc

Kết quả cuối cùng vẫn bị ông nội phát hiện, cha bị ông hung hăng giáo huấn một trận, ngay cả tay tôi cũng bị ông nội dùng cành liễu đánh mấy cái

Ông nội vẫn luôn phản đối việc tôi tiếp xúc những chuyện này.

Tôi cười cười, nói tới nói lui, một mực phản đối rồi cũng để lại cho tôi tất cả chân truyền.

“Tiểu tử cậu đang nghĩ cái gì đấy?”

Chu Tam dường như phát hiện sắc mặt tôi không đúng, nhỏ giọng thì thầm hỏi

“Không có gì, chút chuyện cũ ấy mà”

Tôi cố nặn ra một nụ cười, không định dây dưa nhiều với vấn đề này

“Đi thôi, quần áo cũng khô rồi, đi tới phía trước nhìn xem” Tôi liếc nhìn thời gian, đồng hồ chỉ khoảng 5 giờ chiều

“Nếu tốc độ chúng ta nhanh hơn, có thể đuổi kịp cơm chiều tối nay”

Chu Tam cũng liếc nhìn thời gian một cái rồi nói.

“Đúng rồi, hỏi anh chuyện này”

Vốn dĩ Chu Tam đã đeo balo lên lưng chuẩn bị rời đi, hắn đột nhiên quay đầu, kinh ngạc hỏi, “Chuyện gì?”

“Sao anh gặp được Từ Phượng thế, hai người xét về thân phận hình như chênh lệch không phải nhỏ!”

Nhắc về chuyện đó, Chu Tam có vẻ khá tự hào

“Cái này cậu không biết đâu, còn không phải do anh mị lực quá lớn à. Cậu xem xem cô gái nào có thể chịu được chứ?”

“Nói tiếng người đi!”

Tôi trợn mắt nhìn Chu Tam, đối phương có chút quẫn bách, nhưng vẫn kể về chuyện quan biết Từ Phượng

“Nói đến chuyện tôi cùng Phượng Nhi quen biết cũng là có một đoạn nhạc đệm nhỏ. Chẳng sợ cậu chê cười, lúc ấy tôi còn chưa lợi hại như bây giờ, khi đó tôi được gọi là Chu bán tiên (chỉ hạng người tu luyện Đạo giáo, coi như đã tu được thành tiên một nửa), bất quá mới 20 tuổi đầu mà thôi”

Nói đến đây, Chu Tam bất đắc dĩ cười cười, rồi mới tiếp tục, “Tôi biết ba chữ Chu bán tiên này có rất nhiều trào phúng, nhưng lúc ấy chẳng còn cách nào, trong nhà tám anh em, tôi là thứ tư, cha không thương mẹ không yêu, về sau trực tiếp rời nhà tự mình xông xáo”

“Một lần kia Phượng Nhi gặp rủi ro, lúc ấy mới nghe tiếng tôi tìm đến, chẳng qua người đầu tiên đến là cha của cô ấy, sau lại đưa tôi đến gặp Phượng Nhi. Coi như khi đó tôi chỉ là một thanh niên bốc đồng, thứ gọi là pháp thuật trừ tà tôi một cái cũng không biết. Nhưng tôi vẫn nhìn ra được cô ấy đụng phải đồ không sạch sẽ, nhưng thời điểm đó tôi còn chẳng hiểu được bất cứ thứ gì. Rơi vào đường cùng đành phải nói chuyện này quá lớn, tôi cần phải gọi sư phụ đến”

“Nhưng tôi làm gì có sư phụ, lúc ấy chẳng qua chỉ muốn tùy tiện viện một cái cớ để trốn chạy mà thôi. Không ngờ vừa ra khỏi cửa liền thấy một lão mù bày quầy bán hàng”

“Phải biết rằng Chu Tam tôi khả năng nhìn người vẫn còn đó, chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra ông lão kia không tầm thường, thế là tôi đưa ông ấy đến trước mặt Phượng Nhi. Quả nhiên, ông lão vừa thấy Phượng Nhi sắc mặt liền đại biến, trực tiếp xuất thủ, trấn được tà sát. Gia đình Phượng Nhi trả thù lao vô cùng hậu hĩnh, lão mù lấy, tôi cũng lấy. Về sau Phượng Nhi cũng thỉnh thoảng đến chỗ lão mù truất những tà khí còn lại ra, một tới hai đi, tự nhiên cũng thành quen biết”

“Về sau tôi thực sự bái lão mù làm vi sư, cũng tiếp nhận một chút thuật pháp phù chú ông ấy truyền cho, chỉ là mệnh ông ấy ngắn, hai năm trước đã cưỡi hạc đi Tây phương, để lại mỗi mình tôi. Tôi mở cửa hàng, tên tuổi cũng dần dần nổi lên. Nhưng cmn chính là số đào hoa, kỳ thật một nam nhân ưu tú như tôi, sao lại không ai muốn cho được”

Câu này của Chu Tam vừa ra khỏi miệng suýt nữa làm tôi trực tiếp cười sặc, tên này có phải quá mức tự tin rồi hay không, cái này cũng không thể xem như tự tin, mà là nói quá.

“Cho nên giờ cậu cũng biết. Anh cùng Phượng Nhi là duyên trời tác hợp đến với nhau, tôi theo đuổi cô ấy là thiên kinh địa nghĩa (cái lẽ rất đúng xưa nay, không có ý gì phải nghi ngờ)”

“Nhưng chị Phượng không chấp nhận anh phỏng chừng là không muốn tổn thương anh”

Lời tôi vừa thốt qua, Chu Tam suýt nữa phóng đèn pin đập thẳng vào đầu tôi

“Tiểu tử cậu có biết nói chuyện không, được rồi, cũng lười so đo với cậu!”

Nói rồi Chu Tam liền cầm đèn pin bắt đầu đi.

Tôi giơ đèn pin lên đuổi theo. Nơi này coi như là rộng rãi, bên tay phải là một mạch nước ngầm, mà con đường gạch xanh chúng tôi đang đi càng giống như một con đê kè sông

Đi bộ ước chừng bốn năm phút đồng hồ, trong đống đá vụn phía tay trái thỉnh thoảng có thể thấy một số quan tài đang phân hủy gần hết, thi thể bên trong đã sớm thành bộ xương trắng, thậm chí vài bộ cũng đã mục nát

Nơi này hẳn là chỗ Chu Tam tìm đồ nhóm lửa lúc nãy

Nhưng càng đi vào sâu, cái kênh nước bên phải ngày càng rộng hơn, ngược lại quan tài bên trái cũng ngày càng nhiều, thậm chí có quan tài còn khảm trên vách đá, có vài phần giống huyền quan Vân Nam*

Đi được hơn mười phút, rốt cuộc Chu Tam cũng dừng lại

Đầu tiên hắn liếc nhìn qua la bàn, sau đó mới nói, “Vẫn còn một đoạn nữa, xem ra chúng ta lại phải xuống nước rồi”

Tôi đi tới phía trước Chu Tam, đường gạch xanh đến đây thì đột nhiên ngưng lại. Đối diện chúng tôi là một dòng sống, liếc mắt không thấy điểm cuối

“Có vẻ như chúng ta phải nghĩ ra biện pháp nào đó”

“Nghĩ cách?” Chu Tam khó hiểu nhìn tôi

“Đại ca à, anh sẽ không nhảy xuống rồi sau đó bắt tôi lôi cổ anh đi chứ, trời mới biết có còn xa không, quần áo trên người vừa mới hong khô, tôi không muốn lại phải hơ lửa một lần nữa đâu”

Chu Tam nghe xong liền trầm mặc

“Nói thì nói thế, chứ ai biết tiến vào sẽ đụng loại tình huống này, biết vậy tôi đã mang theo một bộ đồ lặn”

“Đừng nói đồ lặn, anh đã lấy chúng từ chỗ đạo động được chưa?”

Tôi trợn trừng Chu Tam một cái, ánh mắt bắt đầu lia ra bốn phía đánh giá xung quanh. Nhưng trừ bỏ một hàng dài vô tận những quan tài đen như mực, cơ hồ cái gì cũng chẳng có

“Tôi nói này, anh làm thuyền bao giờ chưa?”

Tôi đột nhiên mở miệng, làm Chu Tam trực tiếp ngốc người lại chỗ

[ Góc phổ cập kiến thức Trung Hoa ]

*Huyền quan hay còn gọi là nhai mộ là một trong những hình thức mai táng cổ xưa của người Trung Quốc, bắt nguồn từ tộc Bo (có nguồn là người Miêu). Huyền quan được tìm thấy nhiều nhất ở Tứ Xuyên và Vân Nam. “Huyền” ở đây là treo, nghĩa là đem treo quan tài lên vách núi hoặc hang động

Người ta cho rằng đó là những nơi yên tĩnh, thích hợp cho linh hồn yên nghỉ, từ trên cao có thể ngắm nhìn trời xanh sông núi, tách biệt với nhân gian ồn ào; hơn nữa quan tài treo sẽ không bị phá hoại, ngấm nước, không thối rữa, thi thể người chết sẽ được bảo lưu mãi mãi. Vị trí càng cao càng thể hiện sự tôn kính, nhận được sự che chở của thần linh.

Những nơi huyền táng gọi là tiên hàm/ tiên thất/ tiên đài. Ngọn núi được chọn phải trơn nhẵn và không thể leo lên được, hơn nữa xung quanh phải có sông suối. Nơi huyền táng có hai loại là trên núi hoặc trong những hang động tự nhiên.

Loại Chu Tam và Tiểu Tùng nhìn thấy là loại thứ hai)