Người Yêu Hai Mặt Của Tôi

Chương 41




Cố Ngôn Chi cũng không có giải thích, cũng không lên tiếng an ủi, chỉ bình tĩnh đứng ở đó.

Chờ Vương An An bình tĩnh lại, anh mới mở miệng nói: "Tôi đã bàn bạc với bác sĩ về quá trình điều trị, cô vừa mới làm xong phẫu thuật, vẫn còn trong giai đoạn hồi phục, cần nghỉ ngơi ít nhất nữa tháng mới có thể điều trị bằng hóa chất, bước đầu dùng liệu pháp tiêm tĩnh mạch mặc dù hiệu quả không tệ, nhưng tác dụng phụ quá lớn,...."

Vương An An nhìn vào mắt của Cố Ngôn Chi.

Cặp mắt kia luôn bình tĩnh như sóng yên biển lặng, giống như vĩnh viễn sẽ không có bất kỳ gợn sóng nào, nhưng không hiểu sao bây giờ cô lại vô cùng cảm động khi nhìn thấy nó, bởi vì người có đôi mắt này đã ở sau lưng cô, giúp cô sắp xếp hết tất cả mọi chuyện, mặc kệ việc cô bị bệnh mà vẫn muốn kết hôn với cô....

Mỗi một bước đi của anh đều không có bất kỳ sai sót nào.

Cố Ngôn Chi không mềm lòng như Uông Uông, cũng không có tình cảm yếu mếm gì đó, nhiều lúc còn lạnh lùng thờ ơ không quan tâm, nhưng chuyện nên làm thì anh chưa bao giờ làm xót, ngược lại còn nhiều lần giúp đỡ mình.

Một chữ ‘cảm ơn’ Vương An An không nói ra được, trước kia còn có thể khách sáo nói với anh mấy câu cảm ơn, nhưng bây giờ nói ra từ đó thì chẳng khác nào bôi nhọ lòng tốt của Cố Ngôn Chi.

Vương An An gật đầu một cái.

Vừa rồi cô đã bị hù sợ, nhưng có lẽ là bị ảnh hưởng từ Cố Ngôn Chi, nên cô lại một lần nữa có được cam đảm, có rất nhiều người cũng mắc bệnh ung thư, cũng chưa chắc là đã chết, cô nhớ lúc trước từng thăm hỏi một người, đó là một bà lão hơn sáu mươi bị mắc bệnh ung thư, cũng bị bệnh viện uy tính nhất nước phán tử hình, cuối cùng lại dựa vào nghị lực mà sống tiếp, còn trở thành anh hùng kháng bệnh ung thư.

Cô còn trẻ như vậy, thì càng không thể từ bỏ ! !

Cô cũng nói với Cố Ngôn Chi: "Tôi hiểu, Cố Ngôn Chi, anh hãy yên tâm, tôi sẽ không dễ dàng nhận thua, sẽ tích cực phối hợp trị liệu, bệnh tình của tôi còn cứu chữa được, tôi sẽ cố gắng sống tốt hơn trước kia...."

Cô ngừng lại một chút, rồi đột nhiên kích động hỏi Cố Ngôn Chi: "Này, Cố Ngôn Chi, anh có việc gì cần làm không, nếu như không có, thì làm phiền anh dẫn tôi tới chỗ đó đi?"

Trên đường đi, Cố Ngôn Chi vẫn im lặng, Vương An An thì nói nhiều lời khích lệ, nhưng cuối cùng vẫn ở tâm trạng là từ thiên đường rơi xuống địa ngục, cô cố gắng để cho mình luôn thoải mái vui vẻ, cố gắng trò chuyện với Cố Ngôn Chi.

Nhưng cô cũng không biết phải nói cái gì, nhìn thấy chiếc xe đẹp đậu cạnh đồng hồ đo thời gian ở đằng xa, cô liền hỏi Cố Ngôn Chi về tính năng của chiếc xe.

Thật ra Cố Ngôn Chi vô cùng am hiểu về xe, Vương An An cũng tùy tiện hỏi một chút thôi nhưng anh lại trả lời một chữ cũng không sót, chỗ nào Vương An An không hiểu thì anh giải thích lại một lần nữa, còn giải thích vô cùng rõ ràng.

Chỉ là nói không được mấy câu, thì cả hai người đều tiếp tục rơi vào trạng thái im lặng.

Ở trước mặt Uông Uông, Vương An An có thể nói hoài không hết, nhưng bây giờ người ở trước mặt là Cố Ngôn Chi, hai người luôn cảm thấy có một bức tường chặn ở chính giữa, mình chỉ là một người dân bình thường, còn Cố Ngôn Chi thì lại là một hào môn.

Hay là cô nói với Cố Ngôn Chi tối qua mẹ mình làm món gì, hay nói mình xem TV ra sao....

Cô có thể ở trước mặt Uông Uông cười nói TV khó coi, có thể nói cho Uông Uông tình tiết trong TV, nhưng Cố Ngôn Chi sẽ chịu nghe những vấn đề ngu ngốc đó sao?

Lức tới nơi Vương An An từ chỗ ghế lái phụ bước xuống, đồng thời nói cảm ơn với Cố Ngôn Chi, cô đã làm phiền anh ta quá nhiều, nếu không phải khu vui chơi này quá vắng vẻ, thì cô cũng sẽ không làm phiền tới anh ta.

Kết quả Cố Ngôn Chi không nói gì, còn bước xuống xe.

Vương An An còn chưa cảm thấy gì thì Cố Ngôn Chi đã cởi áo khoác của mình phủ lên người cô.

Đúng là gần đây thời tiết là rất lạnh, nhưng mà quần áo của Cố Ngôn Chi rất mắc, đủ làm cho Vương An An hoảng sợ, cô nhanh chóng từ chối: "Không cần, tôi không lạnh, anh mặc còn mỏng hơn so với tôi...."

Dù sao thì cô cũng có mặc một cái áo khoác bên ngoài, còn Cố Ngôn Chi nếu cởi áo khoác ra thì bên trong chỉ mặc có cái áo len màu cà ri.

Cô vội vàng khoác lại áo cho Cố Ngôn Chi, Cố Ngôn Chi cao lớn, cô lại đi nhanh, nhón chân lên khoác áo cho anh, cũng không có chú ý khoảng cách của hai người rất gần nhau, gần như là cả người của cô đều dựa vào ngực của anh.

Lúc cái nút cho anh, cô vẫn còn cảm thấy buồn bực, Cố Ngôn Chi này sao hôm nay lại yên lặng tới vậy, không tranh giành gì với cô hết, kết quả lúc cô ngẩng đầu lên thì đang nhìn thấy Cố Ngôn Chi mắt cũng không nháy đang nhìn chằm chằm vào mình.

Vương An An lúng túng một chút, vội vàng lùi lại vài bước, Cố Ngôn Chi cũng rất mau quay mặt đi, vội vàng đi mua vé.

Vương An An cảm thấy mình rất giống như bị bệnh tâm thần, đột nhiên cô rất muốn tìm một chỗ giải giải sầu, làm cho mình vui vẻ một chút.

Chỉ là đến lúc này, cô mới phát hiện mùa này khu vui chơi vô cùng vắng lặng, mặc kệ là cái gì cũng đều vô cùng lạnh lẽo.

Dường như cô quên mang bao tay rồi.

Đi một vòng cũng không biết mình muốn chơi cái gì, bên trong cũng không có khách du lịch nào, cô ghìm chặt lấy túi tiền, tìm một cái ghế dài ngồi xuống.

Đối diện ghế dài là một mê cung chả có tí thu hút nào, nhìn nơi đó cũng không lớn lắm, không chừng là nơi dành cho trẻ con chơi.

Vương An An ngây ngốc một lúc, sau đó mới nói với Cố Ngôn Chi: "Lúc học đại học, có bạn cùng lớp muốn dẫn tôi tới đây chơi, cuối cùng tôi nói không đi, tôi cảm thấy mình đã trưởng thành, đã là người lớn, nơi này lại không có trò chơi cảm giác mạnh, đáng sợ nhất cũng chỉ là trò đập chuột...."

Cô cười xin lỗi: "Nhưng vào lúc mới đi làm, tôi cũng không biết mình bị đứt dây thần kinh nào, cứ muốn đến khu vui chơi chơi, kết quả lần này tôi tìm ai ai cũng không đi, còn cưới nói tôi đã đi làm rồi còn chạy tới nơi cho trẻ con này làm gì.... Mọi chuyện đều là như vậy, bỏ qua liền bỏ lỡ.... Lúc ấy cũng không biết, đi qua rồi cũng nghĩ sẽ không trở lại.... Kể từ sau khi tôi bị bệnh, tôi liền trở nên vô tri vô giác, người khác muốn tôi làm cái gì thì tôi sẽ làm cái đó, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới tôi nên làm chút gì...."

Bởi vì cô vẫn không nghĩ tới phương hướng xấu nhất, mỗi lần vừa nghĩ phải cố gắng nghiêm túc, nỗ lực nghĩ tới chuyện vui vẻ lạc quan, tự nhủ với bản thân, mình sẽ không xui xẻo tới như vậy.

Lúc ấy cô cho rằng đó là dũng cảm, nhưng bây giờ thì cô cảm thấy không phải như vậy.

"Tôi muốn được sống có ý nghĩa." Vương An An lầm bầm, "Thật ra thì lúc nhỏ tôi có nhiều chuyện chưa từng trải qua, mỗi lần luôn là muốn làm cái này làm cái đó, năm đó lúc tốt nghiệp, có bạn học muốn dọn ra khỏi nhà, nói muốn sống tự lập, tôi cũng nghĩ tới, chỉ là vừa mới nói liền bị mẹ mắng, nói tôi ăn no không việc gì làm, còn có tôi vẫn muốn học yoga, đều cùng đồng nghiệp thử đi học qua một lần, nhưng cuối cùng vẫn học không xong.... Tôi sống hơn hai mươi tuổi, chuyện có thể lấy ra làm kỷ niệm cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay...."

"Bây giờ vẫn còn muốn chơi sao?" Cố Ngôn Chi chợt hỏi cô.

Vương An An bị hỏi có chút ngẩn cả người, không hiểu sao tự nhiên Cố Ngôn Chi lại hỏi ra một câu như vậy.

Cố Ngôn Chi từ trên ghế dài đứng lên, ý bảo Vương An An đi chơi mê cung đối diện.

Vương An An lúc này mới phản ứng kịp, nhanh lắc đầu mà nói: "Không chơi đâu, đó là trò chơi của trẻ con mà."

Vương An An cũng từng thấy Cố Ngôn Chi cười, người này bình thường rất ít cười, thỉnh thoảng cười thì cũng chỉ là cười bên ngoài nhưng trong lòng không cười, lúc ở nhà cô, mặc dù đối với cha mẹ của cô rất khác sáo, tất cả đều là vẻ mặt tươi cười, nhưng từ đầu tới đuôi cô đều cảm thấy có chút lạ.

Nhưng lúc này Cố Ngôn Chi lại cười với cô, nói chính xác hơn là không phải cười, mà dường như đang đầu độc cô, Cố Ngôn Chi vốn dĩ đã đẹp trai, chỉ là bình thường quá lạnh lẽo, bây giờ lại cười như vậy, Vương An An mới phát hiện thì ra Cố Ngôn Chi cũng có thể cười một cách tà mị đến vậy.

Cố Ngôn Chi lại không để ý đến chuyện cô từ chối, chỉ lôi cô đi, trực tiếp dẫn cô vào trong mê cung, nhàn nhạt nói: "Tôi chờ cô."

Cái mê cung này thật sự là vô cùng đơn sơn, Vương An An thật cảm thấy mình không cần đến người chỉ đường, cô mò mẫn đi vào, đi được vài bước thì rất nhanh phát hiện ra mình đã nhầm rồi.

Cô hăng hái nhìn xung quanh, mê cung này đều là dành cho trẻ con, lối đi đối với cô mà nói có chút khó, bốn phía được trang trí bằng phim hoạt hình vô cùng ngây thơ.

Cô giống như con ruồi không đầu đi dạo vài dòng, dần dần sự khinh thường trong lòng cũng không còn, bắt đầu rất chăm chú mà đi, trong đầu nghĩ tới con đường này có đi qua chưa, con đường kia đi như thế nào....

Chờ tới lúc đi ra ngoài, thì cả người đều cảm thấy dễ chịu hơn.

Cố Ngôn Chi một mực bên ngoài chờ cô, thấy cô đi ra, liền dẫn cô đi tìm mấy trò chơi khác.

Vương An An vốn là tưởng rằng mình đã đi một chuyến uổng công, không ngờ Cố Ngôn Chi lạnh lùng như vậy, thế mà lại là người có cảm xúc, làm cho cô thật sự rất vui vẻ.

Chờ lúc hai người trở về, Vương An An cũng có thể tìm được một vài lời để nói với Cố Ngôn Chi.

Lúc đưa Vương An An tới dưới lầu, cô nhìn Cố Ngôn Chi muốn nói rồi lại thôi.

Cô biết mình có chút điên rồi, chuyện này cô không thể không nghĩ tới, Uông Uông cũng từng ám chỉ cho cô mấy lần.... Chỉ là cô luôn cảm thấy cực kỳ lúng túng, cứ như bản thân mình đang đối diện với người đàn ông hai mặt.

Nhưng bây giờ, cô hít sâu một cái, không hối hận nữa, mặc kệ tương lai đối mặt là cái gì, cô chỉ nên nắm chắc bây giờ: "Cố Ngôn Chi, tôi muốn làm phiền anh một chuyện....Tôi muốn ngày mai một mình ở cùng với Uông Uông...."

Đây không phải là lần đầu tiên cô cầu xin Cố Ngôn Chi, nhưng lần này tình huống hoàn toàn không giống nhau.

Lúc Cố Ngôn Chi nhìn về cô, cô khẩn trương đến nói không ra lời, cô nỗ lực nói: "Đúng là chuyện này không cần phiền tới anh.... Nhìn chứ sao.... Bởi vì chúng tôi có thể làm.... Nhưng mà chuyện lúng túng.... Chỉ là tôi cảm thấy không ổn cho lắm, cũng không ngại... Không phải tôi rất muốn.... Mà chỉ cảm thấy.... Không muốn bản thân có tiếc nuối gì...."

Nói xong rồi cô cảm thấy lời này thật sự rất kỳ cục, đúng là giống như di nguyện của mình, cô cũng càng thêm khẩn trương giải thích: "Tôi nói có hơi kỳ cục, coi như là di nguyện của tôi đi, thật ra thì tôi không muốn có cảm giác mình sắp xong đời, tôi chỉ cảm thấy là lỡ như.... Không, không....Tại sao lại...."

"Ngày mai tôi có một buổi họp." Lời của Cố Ngôn Chi không có bất kỳ khó chịu nào.

Cô giống như là cái xác, dừng lại một chút, mặc dù không có nhìn Cố Ngôn Chi, nhưng vẫn cố gắng quay mặt đi, ngay cả đuôi mắt cũng không dám nhìn, cả trái đất này còn có ai mất mặt hơn cô không....

"Có thể trễ một chút." Giọng nói vẫn như cũ, không có bất kỳ một sự khó chịu nào.

Lúc này Vương An An mới thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng rằng Cố Ngôn Chi đang cảm thấy mất hứng....

Vừa rồi trái tim của cô gần như là muốn nhảy ra ngoài, cô rất cảm kích nhìn về phía Cố Ngôn Chi.

Cố Ngôn Chi lại không cho cô cơ hội cảm kích, rất nhanh liền đi xuống xe, còn mở cửa cho cô.

--- -----

Spoil chương kế:

Vương An An có uống chút rượu, nên bất tri bất giác mà ngủ mất, cho đến nửa đêm, cô mơ mơ màng màng cảm thấy có người vuốt ve cô.

Sau một lúc lâu cô mới nhớ tới vậy hẳn là Uông Uông làm....

Cô có chút ngượng ngùng, Uông Uông vuốt ve chỗ đó thật là làm cho người ta có chút lúng túng, cô uốn éo cơ thể cảm thấy khó chịu, nhưng Uông Uông không chịu ngừng tay, ngược lại thò tay vào trong áo ngủ của cô.

Cô lẩm bẩm la một tiếng, nghĩ vậy thì Uông Uông sẽ ngừng lại, nhưng chuyện xảy ra ngay sau đó thì làm cho cơn buồn ngủ của cô hoàn toàn biết mất.

Uông Uông không hề ngừng lại , ngược lại còn đè cô xuống.

Vốn dĩ cô chỉ nằm có nữa người, lúc này bị Uông Uông đè lại, lưng đều hướng về phía của Uông Uông.

Cô thật bất ngờ, nhớ tới việc muốn quay đầu lại nhìn Uông Uông, nhưng Uông Uông đè cô quá chặt, làm cho cô không nhúc nhích được, cùng lúc đó Uông Uông đã tại cởi quần áo của cô ra....

Cả gương mặt của cô đều đỏ ửng lên, không hiểu sau Uông Uông trước giờ luôn tỉ mỉ chăm sóc cô, tại sao đột nhiên lại biến thành sắc lang vậy chứ, đối với chuyện này mặc dù cô đã sớm tuyệt vọng....Nhưng vẫn có chút bị giật mình....

Hơn nữa động tác của Uông Uông quá thô lỗ, cảm giác khó chịu của lần trước vẫn còn.... Lần này vuốt ve với lại khoảng cách tiếp xúc quá gần, làm cho cô rất khẩn trương, đến nổi cả người đều cứng ngắc.

Uông Uông càng ngày lại càng vội vàng, hô hấp dồn dập phả vào tai của cô.

Cô lúng túng nhắm mắt lại, không nhúc nhích để mặc cho Uông Uông làm càng, nhịp tim cũng càng đập càng nhanh.

Sau khi hôn môi đến mức không thở nổi thì chuyển sang vuốt ve, Vương An An cũng cảm thấy, cả người của cô đều trở nên mềm nhũng rồi, lại còn phải làm mấy động tác đó nữa, cô khó chịu uốn éo, điều khó chịu nhất là cô không thể nhìn thấy được mặt của Uông Uông, điều này càng làm cho cô khẩn trương hơn