Người Yêu Hỡi, Hãy “Đánh Dấu” Em Đi

Chương 17: Xoạc đau em cũng không sao cả




“Em vẫn ổn chứ?”

Không biết đã qua bao lâu, Doãn Lạc mới hoàn hồn từ trong nỗi hoảng hốt, chỉ thấy cổ ngưa ngứa, là Lâm Hiên đang hôn lên tuyến thể của cậu, mang ý trấn an. Cậu sửng sốt mất mấy giây rồi mới nghĩ đến chuyện trả lời anh, nhưng vừa mở miệng ra đã rên rỉ, “Ư ưm… Anh à, nhúc nhích đi…”

Lâm Hiên nghe vậy thì lùi về phía sau một chút rồi thong dong đâm vào.

“A…” Doãn Lạc chỉ cảm thấy thần kinh nửa người dưới đều bị Lâm Hiên kéo ra theo, nhất là nơi không thể miêu tả thành lời ấy đã dần tê dại.

Chất dẫn dụ của Lâm Hiên bắt đầu ăn mòn thần trí của cậu cứ như thuốc độc vậy. Cậu kìm lòng không đặng muốn người ấy đâm vào sâu hơn nữa, rồi lại sâu hơn nữa, tốt nhất là hãy chiếm lấy mình hoàn toàn luôn. Đây là bản năng muốn bị thuần phục của Omega đang quấy phá.

“Muốn, vẫn muốn nữa… Cho em đi…”

Doãn Lạc chưa từng bị uy áp của Alpha chèn ép, nên cậu không hề ý thức được, rằng mình đã hoàn toàn bị ảnh hưởng mất rồi.

Nhưng Lâm Hiên đã nhận ra điều đó. Phản ứng của lần kết hợp đầu tiên luôn kịch liệt nhất, kết quả của sự kết hợp chất dẫn dụ thường dễ khiến người ta mất hết lý trí. Không phải anh không ngửi thấy mùi hương nồng đậm từ chất dẫn dụ của Doãn Lạc, mà ngược lại, mùi hương ấy vẫn không ngừng quyến rũ anh, thậm chí còn khơi dậy bản năng chinh phục của Alpha nơi anh nữa là. Nhưng anh vẫn cố dằn cơn xúc động muốn mạnh mẽ xâm chiếm lấy cậu, ôm Doãn Lạc, vừa kiềm chế vừa khống chế những lần đâm rút.

“Hưm ưm… Ưm… Nhanh hơn chút nữa…” Doãn Lạc giãy dụa với biên độ nhỏ trong lòng anh như thể đang bất mãn, thậm chí cậu đã kìm lòng không đặng xoay eo theo.

Lâm Hiên nhấc cằm cậu lên, cúi đầu cắn tuyến thể của cậu.

“Ưm…” Doãn Lạc đau đến mức mày nhíu chặt lại, cuối cùng cũng đã tỉnh táo. Cậu nhìn về gương mặt đang ẩn nhẫn của người nằm trên, bỗng thấy đau lòng. Cậu cảm thấy mình đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, dũng đạo đã trơn ướt hoàn toàn, cậu vẫn luôn mong mỏi được người ấy “ôm” lấy một cách trọn vẹn, như vậy thì Lâm Hiên mới hoàn toàn thuộc về cậu. Cậu siết chặt cánh tay đang ôm lấy cổ anh, kề sát cơ thể mình với anh hơn, “Không sao đâu… Xoạc đau em cũng không sao cả…”

Cơ thể của Lâm Hiên cứng đờ trong thoáng chốc rồi bỗng hôn lên môi Doãn Lạc, thân dưới của anh di chuyển nhanh hơn.

Mọi tiếng rên rỉ của Doãn Lạc đã bị chặn lại trong miệng người ấy. Cậu kìm lòng không đặng ứa nước mắt, không thể hôn lại được.

Dần dà, cơn đau này đã chuyển thành một thứ khoái cảm lạ kì. Nhất là khi sượt qua nơi nào đó trong cơ thể thì thân thể của Doãn Lạc run lẩy bẩy, bật ra tiếng rên rỉ mà đến chính cậu cũng không ngờ được.

Lâm Hiên tha cho đôi môi cậu, chuyển thành hôn mặt, cúi người tiếp tục ma sát vào điểm đó, khiến tiếng rên rỉ êm tai của người dưới thân mãi quẩn quanh bên tai mình.

“A… Chỗ đó… Hưm ư… Lạ quá… Không, a a a…”

Lâm Hiên biết anh đã tìm ra được vị trí nọ, anh không muốn giày vò Doãn Lạc quá đáng nữa, bèn bắt đầu đâm rút vào đúng vị trí kia, mỗi lần đâm vào đều ma sát điểm mẫn cảm một cách chính xác. Anh cảm giác bên trong của Doãn Lạc co rút rất mạnh, cả người cậu run rẩy không nguôi.

Doãn Lạc không chịu nổi trước khoái cảm như vậy, vững lòng chưa được bao lâu đã òa khóc bắn ra, cả người thở hồng hộc, dường như vẫn chưa hoàn hồn lại được.

Cậu vẫn chưa ý thức được đã xảy ra chuyện gì thì đã… bắn mất rồi…?

Lâm Hiên biết đó là phản ứng bình thường mà lần đầu tiên sẽ có, bèn hôn môi cậu để trấn an, hỏi cậu: “Thoải mái không?”

Doãn Lạc ngơ ngác đáp: “Thoải mái.”

Lúc này cậu mới chú ý là Lâm Hiên hãy còn ở trong mình, vẫn chưa bắn mà đã định nhổm dậy rút ra. Doãn Lạc vội giữ chặt lấy anh, hỏi với vẻ bất an: “Anh không làm tiếp nữa ư? Là do em… biểu hiện không tốt ạ?”

“Không phải đâu. Em không thấy khó chịu chứ?”

“Không ạ…” Doãn Lạc lắc đầu, vừa kiên định vừa ngại ngùng nói: “Em muốn anh bắn bên trong em.”

Dù là một Alpha như Lâm Hiên nghe thấy lời nói này cũng không khỏi sửng sốt. Anh vươn tay sờ lên mặt Doãn Lạc, ra vào trong cơ thể cậu hơn chục cái nữa mới bắn.

Doãn Lạc nhớ lại toàn bộ quá trình mà vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn cho lắm, tuy ban đầu có hơi đau thật, nhưng cậu biết Lâm Hiên đã dịu dàng lắm rồi.

Doãn Lạc lại hỏi: “Không làm thêm vài lần nữa ạ?”

“Để lần sau đi, anh đã bảo là để em tập quen dần đã.”

Thật ra Doãn Lạc không thấy khó chịu gì cả, nhưng cậu không hỏi lại nữa, được Lâm Hiên ôm đi tắm.

Khi tắm, hai người vẫn ôm hôn nhau. Lúc Lâm Hiên rửa sạch tinh dịch giúp Doãn Lạc, cậu vươn tay nắm lấy tính khí của anh, giúp anh sóc lọ lần nữa.

Lần tắm này kéo dài hơn bình thường nhiều. Sau khi tắm rửa xong xuôi, Doãn Lạc đã thấy buồn ngủ.

Lâm Hiên ôm người đến bên giường, ngủ cùng cậu.

Sau khi Doãn Lạc được thỏa mãn mong muốn, trong lòng cậu như đã thả lỏng hơn. Cậu không còn quyến rũ Lâm Hiên chẳng ngừng nữa, động tác thân mật với người ấy tất nhiên cũng nom mùi mẫn hơn rất nhiều.

Hình như đã làm tình một lần khiến những lúc không kìm nén được, Lâm Hiên sẽ chẳng còn dè dặt, cẩn thận như trước đây nữa.

Cả hai dần mang dáng vẻ nên có của một cặp tình nhân sống chung với nhau.

Sau khi sống chung được ba tháng, vì vấn đề dụng cụ thiết bị nên Lâm Hiên phải đi công tác ở vùng khác một chuyến. Đây là dự án anh phụ trách nên không thể thoái thác được. Đi không lâu lắm, chỉ có ba ngày thôi.

Sau khi Doãn Lạc biết được thì cảm thấy ở nhà một mình cũng không sao cả. Trước đây khi Doãn Thế An đi công tác, Đan Thanh cũng ở nhà đợi ông. Cậu biết Lâm Hiên đang lo lắng điều gì, thầm nghĩ chắc sẽ không vừa khéo đến kỳ phát tình vậy đâu, huống chi cậu cũng đã có kinh nghiệm đối phó, nếu thật sự không ổn thì cậu vẫn về nhà được.

Lâm Hiên nghe cậu bảo đảm xong vẫn không thấy an tâm, nhưng anh không còn cách nào khác cả, chỉ đành tạm thời đồng ý mà thôi.

Đêm trước ngày xuất phát, Lâm Hiên vẫn đổi ý. Anh vội đặt thêm vé máy bay và khách sạn, định đưa Doãn Lạc đi cùng.

Mới sáng sớm ngày ra, Doãn Lạc đã bị Lâm Hiên bế khỏi giường, vẫn chưa tỉnh ngủ đã được đưa lên xe mất rồi. Tuy cậu không biểu lộ ra ngoài nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ, hình như đây là lần đầu tiên Lâm Hiên suy nghĩ cho cậu và thực hiện chuyện đó ngay. Cho nên dù đi công tác là một chuyện rất tẻ nhạt và vô vị, cậu vẫn thấy như đang đi du lịch vậy đó.

Khi Lâm Hiên đi làm việc, cậu sẽ tùy ý lang thang đây đó hoặc nằm trong khách sạn, ban đêm sau khi ăn tối với nhau rồi, muốn làm gì thì làm nấy.

Doãn Lạc tưởng tượng đẹp vậy đấy, nhưng thực tế thì khác. Lâm Hiên phải đi biền biệt từ sáng sớm, phải mãi đến tận khuya mới về khách sạn. Thậm chí hai người chỉ có thể ăn bữa khuya với nhau mà thôi.

Doãn Lạc đành chịu, hết cách rồi mà.

Ngày thứ hai khi Lâm Hiên phải ra ngoài, anh dành riêng cho Doãn Lạc một nụ hôn lên mặt. Doãn Lạc cứ nghĩ đây là sự bồi thường không thể thiếu của Lâm Hiên với mình, bèn mỉm cười đón nhận.

Mà thật ra Lâm Hiên lại ngửi thấy một mùi hương trên người Doãn Lạc. Anh không chắc chắn lắm, nhưng vẫn dặn Doãn Lạc: “Không có chuyện gì khác thì cứ ở trong khách sạn nhé, có chuyện gì cứ gọi cho anh.”

Doãn Lạc không nghĩ ngợi gì nhiều, bèn gật đầu đồng ý.