Người Yêu Kết Hôn 1 Tặng 1: Giám Đốc Xin Vui Lòng Ký Nhận!

Chương 8: Tôi đã làm chuyện gì khiến mọi người đều oán trách như vậy chứ?




Lạc Thần Hi không nhịn được nhíu mày, "Chị...Chị không làm gì cả?"

Rốt cuộc trước đây chị cô đã làm ra những loại chuyện gì đối với Đường Đường mà lại khiến mọi người đều oán trách như vậy chứ?

Lạc Thần Hi trong đầu ngập tràn những câu hỏi, nhưng lại không có cách nào hỏi rõ.

Mục Vi Vi tất nhiên hoàn toàn không tin lời cô nói, "Đóng kịch! Chị lại đóng kịch nữa rồi! Nếu chị không làm gì Đường Đường thì sao con bé lại khóc đến thê thảm như vậy chứ? Tôi đã sớm biết, chị đúng là cái dạng mà không gì là không dám làm mà! Lần này chị lại làm ra chuyện hỏng não gì nữa rồi hả?

Nhưng, thật sự là cô không hề làm gì cả mà!

Đúng rồi, Mục Diệc Thần từ nãy đến giờ vẫn luôn ở bên cạnh cô, chứng kiến toàn bộ cảnh cô và bánh bao nhỏ chơi cùng nhau, hắn chắc chắn có thể giúp cô chứng minh!

Nghĩ tới đây, Lạc Thần Hi vội vàng quay đầu lại nhìn Mục Diệc Thần, dùng chân bên dưới chăn đá đá hắn ra hiệu.

"Mục Diệc Thần, anh nói gì đi chứ! Vừa nãy là tự Đường Đường chạy tới, anh rõ ràng nhìn thấy mà! Mau giải thích rõ với em gái anh đi!"

Mục Vi Vi cả giận nói: "Chị cho rằng chị lên giường với anh tôi rồi thì anh ấy sẽ nghe lời của chị sao? So với bất cứ ai thì anh tôi đều là hiểu rõ nhất, chị là cái loại phụ nữ như thế nào!"

"Đủ rồi Vi Vi, đúng là tự Đường Đường chạy tới."

Mục Diệc Thần đột nhiên lên tiếng.

"Anh hai, sao anh lại..." lại nói đỡ cho Lạc Thần Tâm chứ?

Mục Vi Vi không dám tin mà trợn to hai mắt, dù thế nào cũng không nghĩ tới việc Mục Diệc Thần lên tiếng bảo vệ cho Lạc Thần Hi.

Lần trước chính người phụ nữ này ngược đãi Đường Đường như thế nào, anh hai đều quên hết rồi sao!

Mục Diệc Thần cứ như vậy mà bị em gái nhìn chằm thì cũng không hề dễ chịu chút nào, hắn khẽ ho khan một tiếng, "Được rồi, em đi ra ngoài trước đi."

Mục Vi Vi từ trước đến giờ đều rất nghe lời anh hai. Cho nên, dù không tình nguyện cô vẫn phải đành đi ra ngoài.

Trước khi đi, cô cũng tương tự Đàm Nguyệt Như mà phóng ánh mắt khinh thường vào người đang mê mang là Lạc Thần Hi.

Trong phòng một lần nữa lại yên tĩnh.

Lạc Thần Hi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện vừa nãy xảy ra thật sự quá đột ngột, cô đến giờ vẫn không hiểu gì, Đường Đường vì sao lại đột nhiên khóc thảm thương đến như vậy, lẽ nào thật sự là cô bé đang sợ hãi mẹ ruột của chính mình hay sao?

"Đúng rồi, " Cô nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang nằm bên kia của chiếc giường lớn,"Vừa nãy cảm ơn anh đã giúp tôi thanh minh. Cũng xin lỗi anh, chuyện trước đó, tôi không nên cười anh…"

"Lạc Thần Tâm..."

Cô lời còn chưa nói hết, liền bị ngắt lời.

Mục Diệc Thần ngồi thẳng dậy, nhìn cô từ trên cao, ánh mắt lạnh lẽo u ám.

Ánh mắt này không giống như nhìn một người vừa mới cùng với hắn chung chăn gối, mà trái lại như thể đang nhìn cái gì buồn nôn lắm vậy.

"Tôi đã từng nói không cho phép cô đến gần Đường Đường! Ngày hôm nay là chuyện bất ngờ, thế nhưng, sau này cấm cô lại gần Đường Đường thêm một bước nào nữa! Còn nữa, cũng không nên tới gần tôi, sai lầm của tối ngày hôm qua không thể phát sinh nữa! Nhớ kỹ, nếu muốn nắm chắc cái danh xưng con dâu Mục gia này, thì cô cẩn thận mà kẹp chặt cái đuôi lại, sống sao cho giống con người đi!"

Nói xong, hắn cũng không thèm nhìn thêm phản ứng của Lạc Thần Hi mà trực tiếp xuống giường, tiến thẳng vào phòng tắm.

Nghe tiếng nước trong phòng tắm truyền đến, khuôn mặt của Lạc Thần Hi lúc xanh lúc trắng.

Người đàn ông này... Quả thực không hề biết nói lý lẽ!

Đẹp trai thì ghê gớm lắm sao? Có tiền thì ghê gớm lắm sao?

Lại có thể tự phụ về bản thân mình như vậy?

Được rồi, cứ cho là hắn rất ghê gớm đi...

Thế nhưng, hắn cũng không thể sỉ nhục người khác như vậy!

Tóm lại, lúc trước cô còn tưởng rằng Mục Diệc Thần là người có thể thương lượng được, muốn cùng hắn đàm phán, bây giờ nhìn lại thì hình như bản thân cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi!

Chẳng qua, Mục Diệc Thần cũng hi vọng hai người đường ai người nấy đi, không can thiệp vào chuyện của nhau, việc này vừa hay lại trúng ý của cô!

"Từng giấc mơ lần lượt bay lên khung trời, là mỗi lần khoảng thời gian xưa cũ qua đi…"

Điện thoại di động mà Lạc Thần Hi bỏ trên tủ đầu giường vang lên.

Cô nhanh chóng nhấc máy.

"Lạc tiểu thư, tôi gọi từ bệnh viện Di Hòa quốc tế, bệnh tình của mẹ cô, bà Lục Văn Quân, đang chuyển biến xấu, hiện đã được đưa vào phòng phẫu thuật, mong cô nhanh chóng tới ngay..."