Người Yêu Ngố Tàu

Chương 8: Người đại diện của cô chủ nhỏ




Phong bước vào đại sảnh công ty X và tìm đến quầy lễ tân.

Vẻ ngoài chững chạc, nghiêm trang của Phong làm cô lễ tân rất có thiện cảm với anh.

Cô lễ tân hỏi:

“ Tôi giúp được gì cho anh?”

“ Xin hỏi… văn phòng của ông Nguyễn Lâm ở đâu vậy?”

“ À…có phải ý anh là Quản lý Lâm…anh đi thẳng lên tầng 7, quẹo phải …”

“Cảm ơn cô” – Chất giọng tuy khá nhàn nhạt nhưng không hề mất lịch sự

Anh gật đầu tỏ vẻ chào rồi đi đến thang máy.

Lên đến tầng 7, Phong theo lời cô lễ tân đi tìm văn phòng của Lâm.

Một cô thư kí đến chỗ anh đang đứng:

“ Anh muốn tìm gặp Quản lý Lâm?”

Người thanh niên nhàn nhạt: “ Vâng.”

“ Anh có hẹn trước hay không.”

Phong lắc đầu: “ Chưa hẹn trước. Nhưng mong cô nói với ông ấy rằng: Người bên giám đốc Minh Duy đến tìm gặp.”

Cô thư kí nghe vậy liền tỏ ý sẽ đưa anh đến chỗ Lâm.

Trên đường đi, Phong thấy mấy nhân viên trẻ tuổi nhìn anh rồi bàn tán:

“ Đẹp trai ghê… Anh ta đến tìm Quản lý Lâm ư?”

“ Chẳng lẽ…là ấy của Quản lý Lâm….”

“ Hể gì … Quản lý Lâm thích con trai á!?”

“ Uầy.. nói nghe...Quản lý Lâm nổi tiếng đào hoa lắm đó, trai gái gì chơi tuốt.”

“ Hôm bữa, tôi thấy trưởng phòng Bình mặt đỏ bừng bước ra khỏi cửa phòng Quản lý Lâm đấy.”

Dù họ đã cố nhỏ giọng lại nhưng cô thư kí cùng Phong đều nghe được một chút ít.

Cô thư kí chừng mắt nhìn mấy nhân viên đang bàn tán:

“ Các người đi làm việc đi. Đừng ở đây nói linh tinh”

Bọn họ nhanh chóng tản ra. Cô thư kí quay lại nói với Phong:

“ Xin lỗi, mấy nhân viên mới vô làm chưa biết phép tắc gì cả.”

Phong lắc đầu tỏ vẻ không sao. Trong đầu anh thầm nghĩ con người Quản lý Lâm này thật không đàng hoàng.

Trong phòng làm việc, Lâm đang trầm tư. Trước mặt anh là một sấp tư liệu của Minh Châu.

Nửa năm trước, có người gởi cho anh một sợi dây chuyền mà chẳng kèm theo một lời nào. Rồi theo dấu sợi dây chuyền, anh tìm được cô chủ nhỏ. Nhưng người gởi sợi dây chuyền thì Lâm không cách nào tra được.

Còn một điểm khác là: Minh Châu vốn cho là bị mất tích, lại được một viện mồ côi nuôi nấng. Mà viện mồ côi đó cách nhà tổng giám đốc khoảng 30 cây số. 30 cây không quá dài cũng không quá ngắn. Nhưng tổng giám đốc và phu nhân với cảnh sát, thám tử tư vào cuộc lại không thể tìm được cô bé trong gần 14 năm.

Lâm cho rằng ai đó đang đứng sau thao túng tất thảy. Có điều mục đích của người đó là gì, anh lại không rõ.

Lâm đưa ra rất nhiều giả thiết nhưng sau khi dò lại, anh đều thấy các giả thiết mình đưa ra còn lỗ hỏng, chưa chính xác.

Bỗng tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm.

Tiếng cô thư kí vang lên: “ Quản lý Lâm, người bên giám đốc Minh Duy đến tìm gặp”

Cất tư liệu trên bàn đi, anh đáp lại:

“ Mời vào.”

Cửa mở ra, Phong bước vào.

Phong nhìn Lâm sửng sốt. Trước mặt anh là một chàng trai có mái tóc dài ngang vai được buộc lại gọn gàng, trên gương mặt đeo gọng kính vuông, áo sơ mi xanh dương đơn giản cùng với quần tây khiến anh ta trông giống một con người làm bên hoạt động nghệ thuật hơn là một thương nhân. Trong tưởng tượng của anh thì Nguyễn Lâm phải là một ông chú chạc 40 cơ.

Lâm đưa tay ra với người thanh niên đang âm thầm đánh giá mình:

“ Chào cậu”

Phong nhìn bàn tay quấn băng của Lâm, tuy ngạc nhiên nhưng anh vẫn nắm lấy bàn tay ấy:

“ Chào anh. Tôi là Lê Phong. Người do giám đốc Minh Duy cử đến.”

Lâm mời Phong uống trà nhưng người thanh niên từ chối:

“ Tôi đến để đón anh tới chỗ giám đốc.”

Lâm nghe vậy liền cười bảo:

“ Tôi không ngờ giám đốc Duy lại cử một người tuấn tú như cậu đến đây chỉ để đón tôi. ”

Chỉ là lời nói đùa nhưng kết hợp với những lời đồn thổi nghe được hồi nãy khiến cho Phong hơi nhíu mày.

Lâm nhìn đồng hồ trên tay: “ Sắp đến giờ tan tầm…”

Phong: “ Nếu anh có việc bận thì hôm khác cũng được.”

Lâm cười: “ Không. Chiều nay tôi rảnh. Giờ chúng ta đi luôn sao?”

Phong gật đầu, mặt không cảm xúc.

Lâm: “ Uầy… cậu nên cười nhiều hơn…đừng mặt mày lạnh tanh thế chứ.”

Phong ừm một tiếng rồi không nói gì nữa.

Lâm thấy người thanh niên này thật khó để làm thân.

Trên đường đến chỗ hẹn, Phong lái xe, còn Lâm ngồi bên cố gắng gợi chuyện. Phong không muốn nói nhiều nên chỉ phát ra mấy từ đơn kiểu: “Vâng” “Ừm”

Người nào đó thấy vậy liền vui vẻ tự nói, tự trả lời:

“ Cậu có bạn gái không?”

“ Ít nói như vầy chắc không cô nào theo quá… À, biết đâu có cô gái thích kiểu người nghiêm túc như cậu…”

“ Cậu làm việc gì vậy?”

“ Tôi đoán nhé: Vệ sĩ phải không? Hay tài xế riêng?...”

Phong:”…” Cảm thấy mệt tâm quá.

Hai người đến một quán ăn nổi tiếng của thành phố.

Vào trong thì thấy Minh Duy đang ngồi đợi bọn họ.

“ Gần một tuần rồi mới gặp lại nhỉ, Lâm.” – Minh Duy cười

Lâm chào lại một tiếng rồi ngồi xuống.

Thấy Phong vẫn đứng đó, Duy nói: “ Phong ngồi xuống dùng bữa luôn.”

Phong lắc đầu: “ Tí nữa 6h em có hẹn bác sĩ. Xin lỗi anh.”

Minh Duy thở dài:“ Vậy được, em cứ về trước”

Phong quay đầu đi ra ngoài.

Lâm lúc này mới lên tiếng:

“ Hôm nay giám đốc Duy mời tôi có chuyện gì không?”

“ Cậu gọi tôi là giám đốc nghe xa cách quá...”

“ Ừm vậy Duy… anh gọi tôi đến là vì?”

“ À, tôi muốn bàn chuyện đính hôn của 2 nhà.”- Minh Duy trả lời

Lâm ngạc nhiên: “ Chuyện này anh nên bàn với phu nhân thay vì tôi chứ. Tôi chỉ là một người làm công của tổng giám đốc và phu nhân mà?”

Minh Duy khó xử nói: “ Tôi gọi điện cho phu nhân của cậu, bà ấy nói rằng chuyện đính hôn của hai nhà, có gì muốn nói cứ đến tìm cậu.”

Lâm: “…” Trời đất, sao phu nhân không nói gì với mình. Cứ thế lấy mình làm lá chắn sao?!

Lâm giả ho khan che giấu sự quẫn bách của mình:

“ Vậy, anh có điều gì muốn thảo luận?”

“ Tôi muốn sắp xếp cho 2 đứa gặp nhau, theo cậu nên chọn ngày nào?”

Lâm:“ …tối thứ 7 tuần này không biết bên anh có thời gian không?”

Minh Duy: “ Tối thứ 7 hửm? Tôi sẽ thu xếp”

“ Còn địa điểm, Duy… anh tùy ý quyết định.”

“ Theo cậu thì công viên nước ổn không?”

“ Anh chỉ định cho cô chủ và em trai anh gặp riêng thôi ư...?”

Minh Duy nhíu mày hỏi:

“ Có gì không ổn sao?”

Lâm đáp:

“ Tôi nghĩ là cả 2 nhà gặp nhau thì tốt hơn. Em trai anh và cô chủ nhỏ đều đang ở tuổi 17 Bọn họ vốn có suy nghĩ tự mình làm chủ mọi thứ. Bỗng giờ phải đính hôn với người chưa bao giờ thấy. Nếu gặp mặt riêng thì không ổn chút nào.”

Minh Duy nghe xong nói:

“ Là tôi suy nghĩ chưa chu toàn… Vậy địa điểm sẽ là nhà hàng ZZ nhé.”

Lâm đồng ý.

Rồi cả hai cùng bàn sang chuyện làm ăn.

Được một lúc, Lâm hỏi:

“ Người đưa tôi đến đây là vệ sĩ của anh phải không?”

“ Sao cậu biết?” – Minh Duy ngạc nhiên

“ Tôi đoán thôi.” – Lâm nói.

Minh Duy: “ Tôi thấy lạ là tại sao cậu không cho rằng Phong là nhân viên của tôi.”

Lâm cười: “ Do cậu ta như khúc gỗ ấy. Theo tôi nhân viên trong công ty anh không thể trầm đến mức thế được.”

Kì thật, nhìn dáng đứng thẳng tắp và tác phong nhanh nhẹn của Phong cộng với tính ít lời của cậu ta, Lâm cũng biết được một phần.

Minh Duy nói:

“ Phong trước đây từng đi lính. Sau tôi gặp cậu ấy, mời về làm vệ sĩ cho nhà tôi.” – Rồi anh tiếp lời – “ Từ khi em gái Phong bị ung thư, cậu ấy càng trầm hơn”

“ Ra vậy, mong em gái cậu ấy sớm khỏe.”

Minh Duy trầm ngâm: “ Điều đó rất khó.”

Lâm: “ Nhưng đời ai biết trước điều gì. Sẽ có phép màu nào đó.”

Minh Duy cười:

“ Tôi muốn cậu và Phong sẽ trở thành bạn của nhau. Phong vốn lạnh nhạt, nếu kết bạn với người lạc quan như cậu thì cậu ấy chắc sẽ tốt hơn…Ai ngờ 2 người không thể ăn chung bữa cơm này.”

“ Còn nhiều dịp mà” – Lâm nói

Minh Duy cảm khái:

“ Cùng chạc tuổi nhau mà sao cậu với Phong khác nhau quá.”

Lâm bỗng tỏ ra thâm trầm:

“ … tôi có chuyện muốn nói với anh.

Minh Duy khó hiểu

Lâm: “ Thật ra...tuổi tôi hơn tuổi anh đấy.”

Minh Duy: “…”

--------------------------------------------------------------------------------------------------------