Ngút Trời

Quyển 1 - Chương 63-4: Đều đang diễn trò (4)




“Hinh Viêm, ngươi thật muốn đi xem Dược tề Sư so tài à?” Hà Hy Nguyên vội chuyển đề tài.

“Ừm, đi xem.” Hạ Hinh Viêm tùy ý nói, cũng không muốn giải thích nguyên nhân.

Sau đó ba người đi dạo loanh quanh thành, rồi kiếm một quán ăn, ngồi trên lầu hai ví trí gần cửa sổ, chậm rãi thưởng thức đồ ăn ngon.

Không thể không nói, nơi này đồ ăn so với ở học viện ngon hơn rất nhiều.

Nghĩ đến học viện, Hạ Hinh Viêm bất giác nở nụ cười, thời điểm lúc Ngũ Dịch nghe nàng nói muốn rời khỏi, mắt trừng muốn rớt ra ngoài a.

Cũng không biết hiện tại bọn họ như thế nào, đám Phương Linh chắc vẫn bị tiếp tục bị tra tấn tu luyện đi.

Nếu không phải nàng có chuyện làm thì học viện thật sự là một nơi tốt để tu luyện.

Đang suy nghĩ bỗng dưng nó tiếng nói chuyện cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng.

“Ha ha … Vương đại ca người lần này phát tài a!”

“Phát tài gì, chỉ là kiếm được chỗ làm ăn tốt thôi.” Miệng dù nói khiếm tốn, nhưng thanh âm phát ra lại vô cùng đắc ý, khiến cả lầu hai đều có thể nghe thấy được bọn họ nói chuyện.

“Ai… Vương đại ca nói thế không đúng rồi, ai chẳng biết ngươi hiện tại là nhận được cái giao dịch lớn cực tốt, nếu không phải Vương đại ca có năng lực, thì sao có thể nhận được cái giao dịch tốt như này.”

Bên cạnh lập tức có người bưng ly rượu lên khen tặng: “Vương đại ca, đến, các huynh đệ kính ngươi một ly. Chúc ngươi có thể thắng lợi trở về.”

“Hảo, hảo, chỉ cần ta phát tài tuyệt đối sẽ không quên các huynh đệ. Nào, hôm nay ta mời, mọi người cứ thoải mái ăn uống, không cần khách khí.”

Bên trong đám người, có một nam tử cường tráng cười lớn, vang khắp quán rượu, sắc mặt hồng hào, đi khắp nơi chúc rượu.

Mặc dù chỗ đám người kia cách khá xa các bàn khác nhưng mọi người ai cũng nghe rõ được lời bọn họ nói. Hạ Hinh Viêm không khỏi nhíu mày, nếu biết trước chỗ này ồn ào như vậy, nàng đã không tới.

“Hai vi, thật có lỗi, bàn khách nhân bên kia có chút hơi ồn ào, mong hai vị bỏ qua cho, đây là chưởng quầy của chúng tôi đưa trà.” Tiểu nhị trong quán rượu rất thức thời dâng lên cực phẩm trà.

Các bàn khác cũng rất nhanh được tiểu nhị chấn an, bỏ qua đám người kia, tiếp tục ăn cơm.

“Đám người kia ồn ào gì vậy?” Hạ Hinh Viêm thuận miệng hỏi.

“Gần đây ở trong khe sâu ngoài thành có bảo bối gì đó, bi các đại gia tộc trong thành phát hiện, mọi người sẽ cũng nhau đi lấy bảo vật.” Tiểu nhị cố ý hạ thấp thanh âm giải thích với Hạ Hy Viêm.

“Những người đó hình như là lính đánh thuê đi, nghe nói là được thuê.”

Hạ Hinh Viêm khó hiểu hỏi tiếp:”Bị thuê thì có gì mà vui vậy?”

“Cô nương, ngươi không biết rồi, nơi đó hình như có rất nhiều đồ tốt, nhưng người đại gia tộc cũng không thèm để ý đến mấy thứ đấy, những người khác mà muốn đi vào khe sâu, chỉ có thể là người được đại gia tộc thuê.”

Tiểu nhị nói xong, Hà Hinh Viêm lập tức hiểu được, ra là muốn đi vào lấy những thứ đại gia tộc không cần. Thứ mà đại gia tộc không cần nhưng không có nghĩa là người khác cũng không cần.

Đại gia tộc mà ăn thịt thì mấy người được thuê ăn hôi uống canh cũng tốt, huống chi còn có thêm tiền thuê, đúng là được cái làm ăn tốt mà.

Đợi đám tiểu nhị lui hết xuống, Hà Hy Nguyên nhìn Hạ Hinh Viêm thấp giọng hỏi: “Chúng ta cũng đi xem?”

“Ân” Hạ Hinh Viêm tự nhiên là không có ý kiến gì, tìm bảo vật, ai có thể so sánh kinh nghiệm với nàng được.

Chuyện tốt tự nhiên đến, sau khi xác định được vị trí, nàng liền chuẩn bị mấy đồ dùng cần thiết, rồi đi thẳng ra ngoài thành.

Đi hết ba ngày mới đuổi được tới bên ngoài khe sâu.

Đứng ở phía xa có thể thấy được có người canh giữ tại lối vào khe sâu, quả nhiên là bị người của đại gia tộc phong tỏa.

Xem ra là không thể đi đường chính, Hạ Hinh Viêm định rời đi chỗ khác thì đằng sau có người gọi nàng lại: “Cô nương, xin dừng bước.”

Hạ Hinh Viêm kỳ quái xoay người nhìn người đang tới, nàng cũng không quen biết người này.

“Ngươi gọi ta?”

“Cô nương, xin đi theo ta, lão gia ta cho mời” người tới khách khí khom người nói.

“Ta có quen biết lão gia nhà các ngươi sao” bỗng dưng được người mời, nàng không thể không thận trọng.

“Cô nương, nếu là tới tìm bảo vật, mời đi cùng nhau.” Người tới cũng không nói lão gia mình là ai, ngược lại, lại hướng Hạ Hinh Viêm đưa ra một lời mời hấp dẫn.

Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng cười, gật đầu: “Thỉnh dẫn đường.”

Đi theo người kia dẫn đường, thời điểm đi vào cửa vào khe sâu, hàng loạt ánh mắt dò xét cùng tò mò đặt trên người nàng.

“Cô nương mời vào” người tới đứng ở cửa lều trại, rồi khom người thối lui về một bên.

Hạ Hinh Viêm không chút do dự đi vào.

“Cô nương mời ngồi” bên trong lều có một người đàn ông trung niên đang ngồi, làm cho người ta có cảm giác bình thản, không có nửa phần khí thế sắc bén, nhưng tồn tại một loại uy nghiêm thượng vị, khiến người khác phải chú ý.

Hạ Hinh Viêm thoải mái ngồi đối diện với người đàn ông, không có chút sợ hãi.

Đối với hành động của Hạ Hinh Viêm, người đàn ông mỉm cười, làm như thực tán thưởng: “Tại hạ Dịch Cẩn Minh.”

Nếu nhắc đến Dịch Cẩn Minh thì ở Khả Nhã thành không ai mà không biết, là gia chủ của Dịch gia, bốn mươi hai cấp linh tông.

Thời điểm Dịch gia xuống dốc, Dịch Cẩn Minh dựa vào năng lực bản thân vực dậy Dịch gia, sau 10 năm cố gắng, Dịch gia không những không suy bại mà ngày càng phát triển cường đại.

Người này bình thường đều không có gia mặt nhiều, thế nhưng lần này lại xuất hiện ở trong này thật là làm cho mọi người có điểm ngoài dự đoán.

“Nguyên lai là Dịch gia chủ, thất lễ rồi” Hạ Hinh Viêm khách khí cười nói không có nửa điểm ý tứ nịnh bợ.

“Cô nương hẳn là mới đến Khả Nhã thành” Dịch Cẩn Minh dễ dàng nói ra lai lịch Hạ Hinh Viêm.

“Đúng vậy” Hạ Hinh Viêm cũng không có kinh ngạc, Dịch gia ở Khả Nhã thành là đại gia tộc, nếu muốn tra ra lai lịch của một người tự nhiên là rất đơn giản, dù vậy.

Nàng cũng không rõ Dịch Cẩn Minh khi nào lại chú ý đến tiểu nhân vật như nàng.

“Cô nương chắc vẫn còn có Tử Kinh Linh?” một câu nói của Dịch Cẩn Minh đã nhanh chóng giải đáp được nghi hoặc của nàng.

Hạ Hinh Viêm cười, ra là thế, lúc bán đấu giá, người mua Tử Kinh Linh với giá trên trời chắc là Dịch Cẩn Minh đi.

Với thế lực của Dịch gia muốn tra ra nàng ở phòng đấu giá cũng rất dễ dàng.

“Có, nhưng cũng không có ý địch lấy ra bán” Hạ Hinh Viêm tỏ rõ thái độ của mình.

“Cô nương, ngươi là tới kiếm bảo vật, vậy thì cùng ta giao dịch được không?” Dịch Cẩn Minh cũng không tức giận, ngược lại chậm rãi thương lượng cùng Hạ Hinh Viêm.