Ngưu Nam

Chương 207




Bởi vì ông lão chết sống không chịu ngồi máy bay, hết cách, ông cháu hai người đành phải ngồi xe lửa đi Đồng thành trước, ở giữa còn chuyển một chuyến xe, đợi tới lúc tới Đồng thành, đã là hơn ba giờ chiều hôm sau rồi, hai người xuống xe lửa đầu choáng mắt hoa cũng không có ăn uống gì, liền trực tiếp đi bến xe ngồi xe đi Vĩnh Thanh.

Từ Đồng thành tới Vĩnh Thanh hơn ba tiếng ngồi xe, chờ lúc hai người họ tới bến xe Vĩnh Thanh, trời đêu đã tối thui rồi.

“Trấn Thủy Ngưu trấn Thủy Ngưu, thêm hai người nữa liền xuất bến, chuyến xe cuối cùng của hôm nay”. Bọn họ mới vừa đi ra khỏi bến xe, liền nghe tới có người hét to kiếm khách, tập trung nhìn một cái, là một chàng trai chạy Wulling.

“Này, đi trấn Thủy Ngưu bao nhiêu tiền?”. Ông lão ngoắc tay hỏi.

“Một người 15 tệ, hai người 30 tệ”.Chàng trai trung khí mười phần đáp.

“Chúng ta đi trấn Thủy Ngưu trước rồi tính?”. Ông lão hỏi cháu gái ông.

“Dạ”. Cố gái gật đầu.

Trên ghế phó lái của xe Wuling, đã ngồi một bà bác năm sáu mươi tuổi, ghế sau còn có một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi. Ông lão lên xe ngồi ở vị trí ghế ngồi ở giữa của đằng sau, cháu gái ông bỏ túi du lịch vào trong cốp xe, cũng theo lên xe, ngồi ở bên cạnh ông nội cô, gần vị trí cửa sổ.

“Nhìn hai người không giống người vùng này, trở về thăm người thân phải không?”. Trên đường, chàng trai lái xe nhiệt tình trò chuyện cùng ông cháu hai người.

“Ừ”. Ông lão lên tiếng, cũng không nhiều lời.

“Mấy ngày nay, người quay về trấn Thủy Ngưu của chúng ta còn thật nhiều”. Chàng trai lái xe vừa cười hì hì nói với bà bác bên cạnh.

“Thăm người thân gì chứ, chính là tới đây ở nhờ một đêm, cũng không là hướng chúng ta mới trở về”. Bà bác cũng cười nói chuyện cùng gã.

“Đúng đó, bác cả của nhà cháu, dọn đi ở bên ngoài bao nhiêu năm không về rồi, thời gian trước cũng không biết từ đâu nghe được tin tức, đột nhiên lại trờ vê rồi, ở lại chưa tới hai ngày, lúc đi vác một túi lớn bánh mỳ sữa từ tiệm chị La Hồng Phượng”. Người trẻ tuổi cười ha ha nói.

“Con gái nhà tôi cũng vậy đó, Đồng thành tới chỗ chúng ta mới bao xa chứ, trước đây nó cũng không thích về, hiện tại tốt rồi, tôi cũng không gọi nó, mỗi cuối tuần chính mình phải chạy trở về”. Bà bác cũng là cười.

“Đây là cháu trai của bác ạ? Đều lớn như vậy”. Người trẻ tuổi lại nói.

“Ài, con trai cả tôi kết hôn sớm, giờ đều học sơ nhị rồi, nghe nói đầu tháng ba phải bắt đầu học bù, thứ bảy còn phải học nửa ngày, sau này  nó liền vất vả rồi, hôm nay tôi thấy trong nhà không có việc gì, liền dẫn nó tới trấn Thủy Ngưu, thằng bé này thích ăn chè hạt sen lá sen của nhà la Hồng Phượng, sáng ngày mai đi ăn một chén, buổi sáng ngày mốt ăn một chén, ngày kia là thứ hai, lại phải đi học”.

“Chè hạt sen lá sen tốt nha, vốn mẹ cháu còn vẫn tới chỗ bọn họ mua lá sen hạt sen tự mình nấu, gần đây nghe nói đều không bán nữa rồi?”.

“Lá sen còn có, nghe nói là lúc mùa hè phơi khô, người mua không nhiều lắm, hiện tại còn có, hạt sen sớm đều không có rồi, liền để lại một chút cho trong tiệm La Hồng Phượng dùng nấu cháo”. Nói tới mấy thứ đồ nhà La Mông, bà bác đó là biết rõ hết.

“Ái chà, hạt sen còn phải lúc tưới ăn mới ngon, có thời gian mẹ cháu liền vẫn thích mua gương sen về tự mình lột, hạt sen mới vừa lột ra, lấy hạt non ăn sống, vừa giòn lại ngọt, hạt già liền kém chút, nấu cháo cũng không tệ, bỏ vào trong cháo sôi một chút, chín cũng nhanh, rất thơm!”.

“Đúng đó, nếu có thể phối thêm một dĩa dưa muối của nhà bọn họ, thêm cả bánh mỳ sữa, đó mới gọi là ngon tuyệt nha”.

“Đồ ăn sáng của nhà bọn họ là ngon, dưa leo giòn, củ cải muối, đúng rồi, còn có cà muối, tôi liền thích cà muối, đủ vị!”.

“Gia đình tôi cũng thích, đáng tiếc chính là không để lâu được, một lần cũng không dám mua nhiều…….”.

“Ục ục ục ục…….”. Khi nói chuyện, đằng sau liền vang lên một chuỗi âm thanh như vậy.

“Minh Minh à, đói bụng rồi hả?”. Bà bác quay đầu lại hỏi nàng cháu trai bà.

“Không phải con”. Thiếu niên cũng không chừa lại thể diện cho hai cái người xa lạ một già một trẻ bên cạnh, trực tiếp liền phủ nhận.

“Ai nha, hai ông cháu một đường ngồi xe tới đây, chắc đói bụng rồi ha?”. Chàng trai lái xe tươi cười sáng lạn bắt chuyện cùng ông cháu hai người tới từ bên ngoài này.

“Ài, mới nãy lúc ở bến xe cũng không cảm thấy đói”. Ông lão có chút ngượng ngùng nói.

“Vốn chính là như vậy, mới vừa ngồi xe đường dài xong, bụng là không thấy đói”. Bà bác cũng nói như thế.

“Đúng rồi, lát nữa phải cho hai người xuống ở đâu đây?”. Chàng trai hỏi. Tại nơi này ngồi xe Wulling là tốt hơn rồi so với xe bánh mì, chỉ cần vị trí không tính rất lệch, đều có thể đưa tới cửa nhà.

“À., là người thân trong núi, đã trễ thế này liền không đi làm phiền bọn họ, ở lại trấn trên một đêm rồi nói sau”. Ở trên xe ngồi một lát như vậy, cảnh giác của ông lão cũng thoáng hạ xuống một chút, nhưng mà ông vẫn là không có nói bản thân bọn họ là tới đây mua đồ mà không phải thăm người thân.

“Này cũng đúng, trong làng cũng không có cái gì, đều đã trễ thế này đi qua cũng không tốt”. Tối mịt thế này, người lái xe bình thường cũng không thích đi hướng trong làng hẻo lánh.

“Nếu không đi nhà người thân, vậy lát nữa ông cháu hai người xuống xe ở đầu cầu cùng chúng tôi là được, chúng tôi đúng lúc cũng định di đầu cầu ăn tô cháo rồi mới về nhà”. Bà bác liền nói.

“Đúng, lúc này đi đầu cầu ăn cháo, tốt nhất lại gọi một dĩa củ niễng xào, một dĩa ốc đồng xào, thêm hai chai bia lạnh, ài, đáng tiếc năm nay thời tiết rất hạn, bằng không tôm hùm đất của nhà bọn họ nhắm rượu đó là ngon nhất”. Chàng trai lái xe nói.

“……..”. Ông cháu hai người nhìn nhau, thấy cháu gái ông gật đầu, ông lão nhân tiện nói: “Được”.

Đường núi quốc lộ quẹo trái quẹo phải, chàng trai lái xe hát khẽ tới dị thường thoải mái, chạy xong chuyến này, tới chỗ bọn La Cảnh Lượng mau ốc đồng xào, về nhà cùng vợ cùng nhau ăn ốc đồng xào xem TV.

Chờ chạy vào trấn Thủy Ngưu, đèn đóm hai bên đường chiếu vào trong xe, hai ông cháu đường xa tới đây rốt cục cũng thả lỏng tinh thần theo, kỳ thật vừa mới lên xe này không bao lâu, bọn họ còn có chút hối hận, tối mịt thế này, nhân sinh không quen, thằ rằng ở lại Vĩnh Thanh một đêm, cũng không nên đi con đường này.

Trấn Thủy Ngưu không lớn, đường phố cũng không rộng rãi, nhà lầu cũng không phải đặc biệt cao, nhưng mà lúc này trên đường lại có chút náo nhiệt, người đi đường xe cộ rộn ràng nhốn nháo, cửa tiệm hai bên đường cùng với đèn đường hai bên đường chiếu tới trấn nhỏ này đèn đuốc sáng trưng.

“Tối thứ sáu là phải náo nhiệt một chút so với bình thường, ngày mai thứ bảy, buổi tối càng náo nhiệt”. Tựa hồ nhìn ra kinh ngạc trên mặt của ông cháu hai người, chàng trai lái xe cười giải thích cho họ.

Chỉ chốc lát sau, xe chạy tới đầu cầu bọn La cảnh Lượng bày quán, buổi tối thứ sáu thứ bảy, đúng là lúc buôn bán của nhà bọn La Cảnh Lượng tốt nhất, bàn nhựa bày dọc theo bờ suối một hàng thật dài, liếc mắt nhìn một cái, không còn chỗ ngồi.

“Hắc! Xem em lại dắt khách tới cho anh chị nè!”. Chàng trai lái xe dẫn đầu xuống xe, đứng ở bên cạnh cửa xe vỗ vỗ cái đầu xe con xe Wulling nửa mới của nhà mình, cao giọng hô với hai vợ chồng La Cảnh Lượng.

“Hôm nay là chuyến cuối cùng hả?”. La Cảnh Lượng nhanh nhẹn vung sạn xào, quay đầu nói chuyện cùng cậu ta.

“Dạ, xem em mỗi ngày dắt khách tới bên chỗ anh chị nè, cũng không mời em ăn dĩa ốc đồng”. Chàng trai lại nói, cười hì hì đi tới cốp xe nhà mình, xách hết hành lý của mấy người khách xuống.

“Chiết khấu 8% cho em”. trần Tái Lệ đang thối tiền lẻ cho khách cũng cao giọng đáp lời cùng cậu ta.

“Bốn người khách mới chiết khấu hai tệ, keo kiệt bủn xỉn quá, bỏ đi, cho em nhiều thêm mấy con ốc đồng là được”. Lúc này chàng trai cũng phân biệt thu tiền xe từ trong taY ông cháu hai người trên xe.

“Lúc nào không cho em nhiều hơn chớ? Em đó, một dĩa ốc đồng xào một cân cho em, không lời xu nào, anh còn lỗ tiền gia vị khí gas……”. Mấy tháng nay La Cảnh Lượng buôn bán ở trấn Thủy Ngưu có thể nói là thuận buồm xuôi gió, bận là bận chút, nhưng trong lòng thoải mái, có tiền kiếm không nói, còn có chỗ dựa, không cần sợ có người tới gây sự với mình.

“Ài, mấy người là cùng nhau à?”. Lúc này Trần Tái Lệ liền tới tiếp đón mấy người vừa mới xuống xe.

“Không cùng nhau, tôi và cháu tôi cùng nhau, ông ấy và cháu gái ông ấy cùng nhau”. Bà bác cười nói giải thích, đừng tưởng rằng người có tuổi liền khỏi cần lo lắng bị nói xấu, nên tránh hiềm nghi còn phải tránh hiềm nghi, miệng của người trấn Thủy Ngưu bọn họ khá nhanh.

“Được ạ, này liền dễ tìm chỗ rồi, bây giờ muốn tìm một bàn bốn người, thật đúng là không dễ”. Trần Tái Lệ nói xong, liền dẫn bọn họ đi tìm chỗ ngồi, muốn một mình một bàn đó là không thể nào, bây giờ, nhất định là phải ngồi ghép.

“Hai người muốn ăn cái gì?”. Trong chốc lát tìm xong chỗ ngồi cho bọn họ, Trần Tái Lệ liền hỏi hai ông cháu tới từ bên ngoài này.

“Muốn hai tô cháo”. Cô gái nói.

“Một dĩa củ niễng xào”. Ông lão nói bổ sung.

“Lại thêm một dĩa ốc đồng xào”. Mới nãy ở trên xe nghe người ta nói mấy món này, hai ông cháu bọn họ đều nhớ rõ.

“Rượu liền thôi, còn có món gì ngon không?”. Ông lão hỏi Trần Tái Lệ.

“Hai người ăn mấy món này cũng tầm tầm rồi, nếu không lại gọi một món ngọt, một dĩa bắp chiên? Bắp chiên của nhà chúng tôi nhưng đều là dùng bắp tươi của Ngưu Vương trang trồng, rất thơm”. Trần Tái Lệ nói.

“Được, liền thêm một dĩa bắp chiên”.

………

Hơn một giờ sau, cháu gái ăn no ợ một cái nói với ông nội cô: “Nếu không chúng ta đừng mua óc chó, mua cái bất động sản ngay tại đây đi?”.

“Xem cháu chút tiền đồ này, không có việc gì mua nhà làm gì nha? Cũng không phải không chỗ ở, cháu đó biến thành đẩy giá nhà tăng lên đó biết không?”. Dù sao ông lão là hạ quyết tâm muốn mua óc chó, tuy rằng chủ ý này vừa nãy của cháu gái ông quả thật cũng không tệ.

“Ông còn đẩy óc chó tăng giá mà!”. Cháu gái không cam lòng yếu thế.

“Dù sao hai ông cháu mình chứng từ đều lập rồi, con cũng đừng nghĩ muốn đổi ý”. Trước đó ông lão có hơi đau lòng đối cái vòng ngọc của ông, bây giờ trong lòng nhưng vui sướng, chứng từ này lập tới tốt lắm!

Ăn uống no đủ, hai người này dạo phố tìm một khách sạn, thuê hai phòng, rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi một phen, sáng sớm hôm sau, thông qua giới thiệu của bà chủ khách sạn, lại tới “Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm” ăn một chút bữa sáng, bữa sáng này ăn tới nhàn hạ nha, nhàn hạ tới quyết tâm muốn mua óc chó của ông lão đều bắt đầu dao động rồi.

“[Sơn Thủy nhân gia], long trọng bắt đầu phiên giao dịch! Tựa núi gần nguồn nước, gia đình ấm áp. Toàn bộ bắt đầu từ ba nghìn tám trăm tệ, bắt đầu phiên giao dịch cùng ngày ưu đãi chiết khấu 9%, chào đón mọi người tới hiện trường tham quan cố vấn…….”. Lúc này, một chiếc xe quảng cáo chạy qua đằng trước con đường của “Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm”.

“Ba nghìn tám, còn chiết khấu 9%”. Cháu gái nhìn về phía ông nội cô.

“Nếu không…… Đi xem một chút?’. Ông lão cũng có chút động tâm, nơi này vừa có ăn sáng lại có ăn khuya, cuộc sống nhàn nhã nha.

“Đi!”.

“…..”.

Mấy tiếng đồng hồ sau, ông cháu hai người từ tầng mua bán trung tâm của “Sơn Thủy nhân gia” đi ra, trong tay liền thêm một hợp đồng mua nhà, vì bớt chút tiền lãi, bọn họ không định làm thế chấp, tiền nhà là thanh toán tiền một lần.

“Mua xong căn nhà này, còn có thể dư lại bao nhiêu?’. Ông lão hỏi cháu gái ông.

“Không dư, vòng tay đều mua không được”. Cô gái nói.

“Không thể sao? Không phải làm buôn bán vật liệu xây dựng cùng người ta sao, liền kiếm được chút ấy?”.

“Cháu mới bao nhiêu tiền vốn chứ, người ta chịu gọi cháu góp vui theo, hoàn toàn chính là nể mặt ba cháu”.

“Thật hết rồi?”.

“Hết thật mà”.

“Vậy không thì, gọi điện thoại cho ba con?”.

“Muốn để ba con biết chúng ta đi ra ngoài mua óc chó, trở về còn không lột da cháu”.

“Khụ khụ……”.

“Dù sao vòng tay cũng mua không được, chúng ta đi về trước”.

“Theo ông cùng đi nhìn một chút cái óc chó rồi hẵng về”.

“Lại không có tiền, nhìn cái gì mà nhìn, cực kỳ ngại”.

“Nhìn một chút thôi mà?”.

“Nhìn liền muốn mua, này không phải khổ thân à, mặc kệ, chúng ta phải đi về?’.

“Vậy không thì, chờ buổi tối tới đầu cầu ăn một chút cháo hẵng về?”.

“Vậy được, giờ đó cũng không có xe, dứt khoát ở lại một đêm nữa, ngày mai ăn xong bữa sáng lại đi về”.

“Đúng, mang về cái bánh mỳ sữa kia nhiều một chút, để ba mẹ con cũng ăn thử”.

“Rau muối cũng mua một chút”.

“……..”

Ông chủ lớn của “Sơn Thủy nhân gia” chính là Hồ Đàn Phong, vốn ông cháu hai người là tặng tiền tới cho La Mông, kết quả nửa đường liền bị Hồ Đàn Phong chặn ngang rồi.

“Sơn thủy nhân gia” mở bán cùng ngày, trấn Thủy Ngưu đích thực náo nhiệt một phen, không ít người của Vĩnh Thanh, Đồng thành đều nghe tin mà tới, đợt nhà bán ra lần này gần như tiêu thụ hết, chỉ còn lại mấy căn vị trí thật sự không tốt, mỗi mét vuông ba nghìn tám trăm tệ lai chiết khấu 9% cũng không ai mua.

Tiểu khu của Hồ Đàn Phong mở bán, tòa nhà bên La Mông cũng xây được bảy tám phần rồi, khung sườn chỉnh thể của mười hai tầng lầu đã hoàn thành rồi, hiện tại đang tiến hành trang hoàng tường ngoài.

Siêu thị của tầng trệt cũng đã trang hoàng xong rồi, chờ tường ngoài trên lầu trang hoàng xong, có thể tùy ý khai trương, Cao Tố Nữ và Trần Kiến Hoa cũng đại thể làm tốt công tác chuẩn bị trước khai trương rồi.

Tiếu Thụ Lâm lúc đầu mới học điêu khắc óc chó, không ít chỗ còn cần phải vừa học vừa làm, mấy ngày này như cũ chạy bên Lò Rèn, gã chạy qua bên đó, La Mông cũng liền đi theo.

“Anh La Mông, bên các anh có dây mướp không?”. Hôm nay vừa vặn thứ bảy, lúc chiều, ba cô con gái nhà dì Vân cũng đều ở trong sân, bày khung thêu, nhưng không chuyên tâm lắm, nhị nha Liêu Tương Lâm mới vừa thêu chưa được mấy mũi, liền quăng kim thêu tìm La Mông nói chuyện.

“Để làm gì?”. La Mông hỏi cô bé.

“Rửa mặt nha, nghe nói dùng nước dây mướp rửa mặt tốt nhất”. Liêu Tương Lâm nói.

Tại một thời gian dài trước đó trong cuộc chiến tranh đoạt Yến Vân Khai, Liêu Tương Lâm lấy ưu thế về tuổi giành chiến thắng trong ba chị em gái, nhưng mà chuyện tình cảm này, một bên nóng một bên lạnh đều là vô dụng, Yến Vân Khai không có ý đối với cô, cô tự nhiên liền không thành công rồi, cô bé này mất mát một hồi, chưa được mấy ngày lại sinh long hoạt hổ.

“Rửa kiểu gì?”. La Mông rốt cuộc là một người đàn ông, đối mấy thứ đồ trang điểm mỹ phẩm dưỡng da cho tới bây giờ cũng không quan tâm qua, anh nào biết đâu rằng nước dây mướp còn có thể rửa mặt, lại là rửa như thế nào?

“Liền cắt dây mướp, lấy cái chai để ở chỗ chảy nước, một buổi tối có thể hứng một bình nhỏ nước dây mướp, một nữ tác giả Nhật Bản, nghe nói chuyên môn dùng cái này rửa mặt, thật lớn tuổi, làn da còn đặc biệt non mịn”.

Cô bé Liêu Tương Tâm này học hành không vô, nói tới mấy thứ này đó là rõ ràng mạch lạc, nhưng mà nếu bạn thật muốn hỏi cô bé nữ tác giả Nhật Bản kia tên gọi là gì, cô bé này 200% là trả lời không được.

“Liền trực tiếp dùng cái đó làm nước rửa mặt hả?”. La Mông nghe cũng cảm thấy mới mẻ.

“Sao có thể trực tiếp coi như nước dùng chứ? Mỗi ngày liền dùng băng gạc thấm một chút, xoa trên mặt là được, xoa xong rồi lại dùng nước sạch rửa lại, ừm, đại khái là như vậy đó, người ta cũng không nói cụ thể lắm”. Liêu Tương Lâm nói.

“Dùng tiết kiệm như vậy? Nếu em muốn, lên Ngưu Vương trang làm đi, hứng một xô nước về làm nước tắm đều được”. La Mông nói giỡn cùng cô bé.

“Nhà giàu mới nổi như vậy hả, người ta một bình nhỏ liền bán mấy chục tệ rồi, này vẫn là nước pha rồi đó”. Ba cô bé nhà dì Vân nói chuyện cùng La Mông cũng là không lớn không nhỏ không quá khách sáo.

“Chà, còn rất đáng giá”. La Mông vừa nghe, động tâm. “Thật sự không cần gia công liền có thể dùng à?”.

“Phải tùy chất da nữa, có một số người dùng thì rất tốt, có một số người nghe nói dùng bị dị ứng”. Liêu Tương Tâm nói.

“Vậy lát nữa em tới chỗ anh, trước chọn một chút dùng xem, xem sẽ bị dị ứng hay không?”. La Mông cười ha ha nói.

“Muốn em làm chuột bạch cho anh cũng được, sau này phải cung ứng nước dây mướp miễn phí cho em, được không?”. Cho tới bây giờ, ba cô bé nhà dì Vân còn chưa mở miệng đòi hỏi gì từ La Mông, nhiều nhất chính là hưởng ké theo Tiếu lão đại, ăn chút  gạo ngon đồ ăn ngon của Ngưu Vương trang.

“Ài, thêm em nữa nhé, em cũng làm chuột bạch cho anh”. Bên cạnh Tam Nha đang nhìn mẹ cô thêu hoa nghe xong lời của chị hai mình, cũng báo danh theo.

“Cũng thêm em nữa”. Đại Nha Liêu Chính Mai cũng nói, cô không được như hai cô em gái, gần đây cô có nhiệm vụ, hiếm khi có ngày cuối tuần, cũng đều dùng để làm việc, cho dù trong lòng thật sự muốn lười biếng, cũng phải cổ vũ chính mình cố lên phải kiên trì.

“Không thể chỉ cần người tuổi trẻ, người tuổi lớn một chút bôi liền khác với cô gái nhỏ, con có thể lấy dì thí nghiệm”. Dì Vân cũng cười nói.

“Chú, chú có cũng bôi một chút xem thử hay không?”. Tam Nha hỏi Tiếu lão đại.

“Ta bôi cái đó làm gì?”. Tiếu lão đại chân bắt chéo, một tay ôm Bé Khỉ, một tay cầm một cuốn sách tranh biếm họa của Nhị Nha mua về đang xem.

“Mẹ con đều bôi mà, nếu chú không bôi, tới khi đi ra ngoài, nhưng đừng già thật nhiều so với mẹ”. Tam Nha nói.

“À……..”. Tiếu lão đại ngẩng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Vậy bôi đi”. Sau đó lại vùi đầu vào trong sách tranh biếm họa, thường thường cười ha ha hai tiếng, xem tới  cực vui.

Bé Khỉ cũng xem theo, Tiếu lão đại lật một trang, bé liền xem tờ đó theo, sau đó lại nhìn a nhìn a, đại khái là cảm thấy vị trí này không tiện lắm, vì thế liền kéo quần áo của Tiếu lão đại, đạp đạp trèo lên vai ông, nhìn từ trên xuống, tầm nhìn nhất thời liền trống trải rất nhiều, vừa xem vừa còn thỉnh thoảng chà xát hai cái óc chó, về phần Hoa Hoa, bị bé thả tới trên vai chính mình.

Chạng vạng cùng ngày lúc La Mông và Tiếu Thụ Lâm mang theo Bé Khỉ quay về Ngưu Vương trang, ba cô bé của nhà dì Vân liền đều cùng đi theo.

La Mông dẫn các cô bé đi lên núi đi tìm mấy cái dây mướp già gần như đã sắp không kết trái mướp được nữa, ở chỗ thân dây cách mặt đất mấy chục cm cắt ngang, lại chôn hai cái chai ở bên cạnh, vòng thân dây mướp xuống thả vào trong cái chai, cuối cùng đậy nắp chai lại.

“Như vậy là được?’.

“Chắc là vậy, chờ một hai ngày lại tới đây xem một chút”.

“Làm thêm mấy chai đi”.

“Bên trên còn có trái mướp mà”.

“Hái đi, đều già rồi, không lớn được”.

Chờ bọn họ cùng nhau chôn mấy cái chai, trái mướp hái xuống từ trên cái dây mướp này cũng chất một đống nhỏ, ba cô bé cầm một ít về, còn lại đều bị bọn La Mông dùng rổ đựng mang về căn nhà nhỏ.

Đám trái mướp này bị Lưu Xuân Lan đều bào vỏ, đập hai tép tỏi, xào ra một nồi lớn, ăn vào vừa non lại giòn, ngon miệng dễ nuốt, người một nhà đều rất thích ăn, ngay cả Đông, Tây, Nam, Bắc và Đường Cao đều rất thích, một nồi mướp xào, nhanh và gọn bị chia sạch sẽ.

Hai con chó cái Hương Hương và Đường Cao tới Ngưu Vương trang cũng có một số ngày rồi, La Mông định chờ qua mấy ngày nữa, để bọn nó và lão Tam lão Tứ cùng nhau ở, sau này Bé Khỉ liền để Hoa Hoa chơi cùng.

Chủ nhật hôm nay, chạng vạng ba cô bé của nhà dì Vân lại tới Ngưu Vương trang, đi lên núi cùng bọn La Mông, đi nhìn một chút mấy chỗ ngày hôm qua lấy nước dây mướp, trong cái chai quả nhiên đã tích lũy không ít chất lỏng. Tam Nha nóng vội, lấy một ít nước dây mướp về trước, tối cùng ngày liền dùng, sáng sớm hôm sau liền gọi điện thoại nói cùng La Mông, dùng rất tốt, một chút phản ứng dị ứng đều không có.

Vì thế lão Chu liền bàn giao xuống, sau này dây mướp của Ngưu Vương trang già rồi, đều phải rút nước dây mướp xuốn trước, nước dây mướp thu về dùng băng gạc loại bỏ lớp bọt bên trên và bộ phận cặn đọng lại dưới đáy, sau đó đựng vào cái loại chai nước trái cây nhỏ như trong tiệm của La Hồng Phượng.

Hiệu suất làm việc của quản sự Trần đó là rất cao, chưa tới hai ngày, liền sắp xếp nhân công thu thập ra một đám nước dây mướp, từng chai nước dây mướp đặt trong cái sọt, bị lão Chu chở tới trấn trên bán, dọc theo đường đi lắc lắc lắc lắc, rung động loong coong.

“Lần này lại là cái gì vậy?”. Sau một hồi tranh mua, rốt cục có người phát hiện nhà lão Chu lại có hàng mới.

“Nước dây mướp”. Lão Chu đáp.

“Cái này ăn kiểu gì?”. Nếu phải trực tiếp uống, sao không bỏ vào trong tiệm La Hồng Phượng bán chớ?

“Cái này không phải dùng để ăn, chỉ dùng để rửa mặt thôi”.

“Rửa mặt? Còn có dùng cái này rửa mặt?’.

“Mọi người chắc không biết cái này rồi? Biết Nhật Bản có nữ tác giả kêu Hiko Hayashi không? Người ta chính là dùng nước dây mướp này rửa mặt, sống tới tám mươi lại là không có nếp nhăn, da mặt nhẵn mịn, liền giống như trứng gà lột vỏ vậy”. Mấy ngày này bản thân La Mông cũng là bớt chút thời gian tìm hiểu nước dây mướp này.

“Nói khoác, tám mươi tuổi cũng không có nếp năn, này không đều thành lão yêu bà?”. Cánh đàn ông căn bản không tin chuyện này.

“Một chai này bao nhiêu tiền?”. Cánh phụ nữ động tâm.

“Hai mươi tệ”. Giá đó là rất thực dụng.

“Lấy một chai cho tôi”.

“Ài, tôi cũng muốn một chai”.

“…….”.

“Đừng chen lấn, tôi tới trước!”.

“Ài…….Còn hay hết rồi?”.

“Hết rồi, ngày mai tới sớm đi”.

“…….”

Nước dây mướp bán mấy ngày, nhóm con gái, các bà nội trợ của trấn Thủy Ngưu đều nói không tồi, cho dù là tuổi lớn một chút, cũng không tiếc hai mươi tệ lắm, có ích hay vô dụng, mua về rửa thử xem, kết quả vừa rửa, đừng nói, còn giống như thật là có chút tác dụng.

Lại nói này nước dây mướp sau khi lên kệ hàng, trong đám đông tranh mua đồ của nhà  lão Chu mỗi buổi sáng, liền gia nhập không ít phụ nữ  trẻ tuổi quần áo thời thượng, đều là tới vì nước dây mướp này.

Nhóm con gái các bà nội trợ của trấn trên lúc nói chuyện phiếm đều nói, nước dây mướp của Ngưu Vương trang tốt thì tốt, chính là quá khó mua, nghe nói chờ thêm một ít ngày siêu nhà bọn họ khai trương liền tốt rồi, tới khi đó xếp hàng vào trong đó, còn khống chế số người vào, chỉ cần đi sớm, căn bản không cần tranh cùng người khác.