[Ngưu - Yết] Trúc Mã, Nhớ Em Chứ?

Chương 28: Đêm




Màn đêm buông xuống như tấm thảm tối màu rực rỡ với những điểm xuyến màu bạc sáng lấp lánh là chính ánh sao trời. Mặt trăng đêm nay không tròn mà khuyết, như cái bánh ngon mà người thợ dệt đang ăn dang dở và để lại, trên ngay mảng vải mình sắp cắt may...

Mảng vải màu đêm đen khịt, với điểm xuyến bạc màu ánh sao...

Đêm, cứ thế mà kéo dài...

Thật đẹp...

Bạn có biết không, bóng đêm luôn có tròn hơn là một ý nghĩa, khi bạn chìm vào đêm tối, những hoài niệm xưa cũ, những điều âm ỉ trốn tận thấu đáy tim bạn... từ từ, sẽ trôi ra bằng hết.

Con người thật sau lớp mặt nạ, cũng từ đó mà hiện lên.

Căn gác mái tươi đẹp, thấm đẫm một màu đêm hắc ám, những cụm đèn trong phòng nhỏ vốn dĩ đã tắt từ thưở nào. Người con trai với đôi vai rộng lúc này đây đang âm ỉ chật vật. Cậu khẽ rầm rừ qua cổ họng bằng chất giọng đặc sánh như bùn đất...

Chật vật, xốc xếch và thảm hại.

Thiên Yết ôm đầu, cố chế ngự âm vang quỷ dữ đang nhỏ nhẹ rỉ vào tai mình những điệu ca êm ả đáng sợ...

Thức dậy đi ác quỷ đêm đen..

Mạnh mẽ lên hỡi con quái vật bên đồi xương trắng.

Những năm tháng nằm gai và nếm mật.

Những phút giây máu đổ tự bao giờ..

Hỡi Yết, hỡi chàng trai bị đọa đầy tù kiếp.

Đứng lên đi, ác quỷ của tim em...

Hỡi Yết, người đang bị trói xiết....

Hãy vùng dậy đi, nhân cách thật trong lòng...

“Arrrrrrr....”

Thiên Yết rống lên, âm vang bị làn đêm nhanh chóng nuốt chửng. Từng sợi gân trên cơ thể cậu nổi lên với các bắp thịt đầy căng. Ngón tay ngón chân vô thức cong lại, máu nóng trên người dồn lên như muốn đốt cháy đại não, những mảng ghép vụn vặt của kí ức hiện về sáng như pha lê dưới nắng, đánh cậu thật đau với những mảng đau thương duy nhất...

Là ngày người bạn thân ra đi dưới ánh đỏ hoa phượng...

Là ngày mẹ nằm xuống buổi rực ánh chiều tà...

Hôn lễ của ba cùng đóa hoa rực màu lửa cháy...

Đỏ thẫm, đến đậm đen và tối khịt, chẳng còn tồn tại chút màu sắc nào nữa...

Lời của ác quỷ, vẫn văng vẳng theo gió chiều...

Nhìn đi nhìn đi.... mày mới thảm hại làm sao..

Xem xem gia đình đó, một nhà ba người mới thật ấm áp...

Hãy trông cô bé đó, một đứa con gái có thể kiểm soát cả hôn nhân của mày cơ đấy...

Thảm hại làm sao, hãy nhìn ước mơ của mày, có phải cha mày vừa hun lửa đốt trọn???

Hãy ngoái lại đi người con gái mày luôn mong bảo vệ... cô ta đã vì mày mà chịu bao đau đớn??

Không...

Không có...

Vùng lên đi, nhân cách thật của mày...

Đấu trang đi, đấu tranh đi vì những điều còn sót lại...

Giết nó và tấn công nó đi....

Thở, đến sức tàn lực kiệt...

Đến bao giờ, cả hô hấp cũng là một hoài niệm mệt mỏi...

Có một nhận định thế này, rằng con trai thì phải mạnh mẽ...

Nhưng mà, hình như nhận định quá lâu, họ quên mất con trai cũng chỉ là một con người, đã mạnh mẽ thì tất phải chứa yếu mềm hệt như con dao bén ngót nhưng cũng dễ lục mòn với đớn đau...

Nhận định...

Những nhận định về một ai phải như thế nào đó, dường như chính là thứ vũ khí bóp chẹn người ta khi mà chỉ vì mình là con trai, nên nước mắt của cậu đã chôn.... chôn sâu lắm...

Sâu như đại dương tứ bề...

Đôi mắt Thiên Yết khẽ đục, âm vang quỷ sứ còn đó nhưng cậu chả còn né tránh, đứng dậy như một người máy vô thần, những dây thần kinh xung động trong cậu trở nên căng trào ứ đọng...

Giành lại, cái của mình...

Tiếng bước chân vang lên trên cầu thang gỗ kêu õng à kẽo kẹt, đôi mắt nhìn thẳng vô tâm chẳng còn lưu lại dù chỉ một chút con người, hai tay nắm chặt như một cỗ máy tùy ý có thể xuất ra...

Xoet

Cầm lên con dao rọc giấy, thứ được bọc trong màu nhựa đỏ mà cậu hay để trong hộp đồ vẽ, kéo lê nó trên tường, kẹt kẹt xẹt xẹt, âm vang đến buốc gai cứ thế vang lên...

Từ từ mà chậm chạp, có hồn và vô thức...

Con quái vật ấy nhẹ nhàng sống dậy...

Làm đi!!!

Hãy đòi lại cái thuộc về mày, hãy chiếm lại cái bình đẳng mà mày đã bị cuỗm đoạt...

Đứng lên đi, hỡi kẻ chịu kiếp khốn cùng, hãy nâng mình lên thật mạnh mẽ... mau mau, lấy lại cái thuộc về mình...

Cộp cộp cộp tiếng tay gõ vào thành bàn...

Đôi mắt âm u, đôi tay cứng ngắc....

Một nhát, chém xuống....

“Aaaaaaaaaaaa



Tiếng thét đau đớn hòa với màn đêm, đánh thức những người còn đang an ổn ngủ say lắm...

Đêm, còn rất dài...

Và máu, đã loang đầy tấm chăn màu xanh thẫm....

Máu đỏ, hệt như ngày ấy...

P/s: mị trở lại r đây:“>

Truyện dài quá chăng? Đến 28 chương rồi? Yên tâm! Nó sắp hoàn rồi!!!

Mặt khác, có biến, máu chảy dồi a hi hi hi ;”