Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Chương 1




Một buổi sáng ánh nắng rực rỡ.

Chim hót ríu rít, hoa tỏa hương thơm, thiếu nữ mặc sa y màu hồng phấn nhanh nhẹn bước trên hành lang, nhẹ mỉm cười nhìn quanh, mơ hồ như có ánh sáng mềm mại tỏa ra từ ống tay áo tung bay, dường như có thể mọc cánh thành tiên bay lên trời bất cứ lúc nào.

Nàng, chính là một thiếu nữ mỹ lệ khả ái khêu gợi thiện lương rất có khí chất… là nha hoàn duy nhất của nữ chính ta, Tiểu Hồng.

Ta thừa nhận cái tên Tiểu Hồng không có cá tính này là do ta đặt ra, bởi vì căn cứ theo kiến thức lịch sử uyên bác của ta, hồng nhan họa thủy thường bạc mệnh, Tiểu Hồng chính là họa thủy trong họa thủy, cho nên cần phải có một cái tên thật bình thường để bù lại. Thật ra thì ta đã chuẩn bị gọi nàng là Cẩu Đản, sau lại bởi vì nàng và cả những người trong thôn đều phản đối, ta đành phải thôi.

Ta sống trong một cái thôn yên tĩnh mà hòa ái, mọi người nam canh nữ chức[1], tự cấp tự túc, trải qua cuộc sống cực kỳ hạnh phúc. Ta là người nổi danh nhất trong cái thôn này, vô luận người già hay đứa trẻ, ngay cả Đại Hoàng nhà lão Trương đầu thôn nhìn thấy ta cũng phải cất tiếng chào. Vì vậy người trong thôn tặng cho ta một cái danh hiệu, cũng chính là phản ánh chân thực nhất thân phận chân chính của ta.

Bọn họ gọi ta, là thôn trưởng lão Đại. Lời này ta nói với ai cũng đều không tin, một tiểu nha đầu mười tám tuổi làm sao có thể làm lão Đại?! Đây dĩ nhiên phải có một chút bản lãnh, ví dụ như hãm hại, lừa gạt, nhậu nhẹt… Hay là đánh bạc cược, cái gì ta cũng biết. Hơn nữa bản thân ta có trí khôn và nhớ dai hơn hẳn người thường, cho nên ta vô cùng đặc biệt và cũng cực kỳ…vô sỉ.

Cứ nhìn thư đồng Tiểu Liên lúc mới vừa tới cái thôn này mà nói, năm đó cậu ta là đứa trẻ đơn thuần thiện lương đến cỡ nào a. Vừa vào đầu thôn đã bị Đại Hoàng nhà lão Trương nghênh đón.

“Chó dữ ở đâu ra!”, Tiểu Liên rút bội kiếm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy vẻ mỏi mệt sau khi lặn lội đường xa.

Lão Trương ra đón, “Đại Hoàng sẽ không cắn người, tiểu ca đừng nóng giận”.

Tiểu Liên nhìn vị đại thúc vẻ mặt chất phác chân thành, tự nhiên cảm thấy thân thiết, thích thú đem bội kiếm tra vào bao, ôm quyền nói: “Xin hỏi, nơi này là Thanh Phong Các có phải không?”.

“Thanh Phong Các, chính là nơi này, tiểu ca muốn tìm thôn trưởng sao?”, lão Trương hiểu rõ gật đầu, “Từ nơi này đi thẳng vào bên trong, quẹo phải rồi quẹo phải, quẹo trái rồi quẹo trái, chính là gian nhà rách nát nhất”.

Thôn trưởng? Là tên gọi khác của Các chủ Thanh Phong Các sao…

Tiểu Liên nghi ngờ nhìn lên ngôi miếu đổ nát trước mắt, truyền thuyết nói rằng Các chủ Thanh Phong Các là người bí hiểm, ru rú trong nhà, nhưng không ngờ lại… nghèo đến như vậy!

Trong lòng xuất hiện ba phần thất vọng, cậu ta gõ lên vòng đồng rỉ sắt, lập tức có tiếng bước chân truyền đến, cửa gỗ nặng nề “kẽo kẹt” một tiếng mở ra.

Tiểu Hồng cười nói: “Là Liên công tử ư, mời vào, Các chủ chờ đã lâu”.

Tiểu Liên lập tức giật nảy mình, cô gái này tuyệt sắc như vậy mà cũng chỉ là một nha hoàn, mình vừa đến đây cũng chưa tới một nén nhang, vậy mà Các chủ đã biết, chủ nhân của Thiên hạ Đệ nhất Các, quả nhiên danh bất hư truyền.

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, ngay sau đó, cậu ta bất hạnh nhìn thấy ta.

Chênh lệch rõ ràng như mực nước của lòng sông so với đáy biển làm cho cậu ta trong nháy mắt biến thành con tò te, ánh mắt giằng co ở trên người ta giống như là muốn lột xuống một lớp da.

Một lúc lâu, vẻ mặt cậu ta bối rối, chán nản nói: “Tại hạ là Liên Chi Hoài, tham kiến Các chủ”.

Ta khách khí gãi gãi đầu, cười nói: “Cái này, ta vẫn tương đối thích người khác gọi ta là thôn trưởng”.

Sau đó, sắc mặt Tiểu Liên càng bối rối.

“Tiểu Liên, tìm ta có việc gì sao?”, ta hòa ái nói.

“…”, Tiểu Liên vẫn giữ vẻ mặt nghi ngờ.

Tiểu Hồng nhịn cười, “Liên công tử, vị này đích thực là Các chủ Thanh Phong Các, ngài có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi”.

Được vị tỷ tỷ xinh đẹp khuyên can, Tiểu Liên rốt cuộc quyết định tin tưởng ta, cất cao giọng nói: “Liên gia của tại hạ một nhà mười ba miệng, đều bị La Huỳnh Thạch hữu sứ của Triêu Thánh Môn giết chết, vốn nghe nói Thanh Phong Các chỉ cần có thù lao liền hữu cầu tất ứng[2], ta muốn cái đầu của La Huỳnh Thạch, nhưng mà tại hạ bất tài, chỉ có một cái mạng nhỏ, Các chủ muốn thì cứ lấy”.

“La Huỳnh Thạch?”.

Ta nhắm mắt lại vờ như đang suy nghĩ đăm chiêu. Một lúc lâu sau, mở mắt ra, thấy vẻ mặt Tiểu Liên mang thần sắc không biết sợ, khóe mắt lại toát ra một chút căng thẳng.

Ta nhịn cười ra tiếng, “Được rồi”.

Tiểu Liên thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó nghiêm mặt nói: “Đa tạ Các chủ thành toàn, ngày sau dù núi đao biển lửa, Liên Chi Hoài tuyệt không có một cái nhíu mày”.

“Núi đao biển lửa rất vui vẻ sao?”, ta miễn cưỡng ngáp một cái, “Tiểu Hồng, tiễn khách”.

Tiểu Liên ngơ ngác đi theo phía sau Tiểu Hồng, ra khỏi ngôi miếu đổ nát.

Tiểu Hồng thấy cậu ta bộ dạng thất hồn lạc phách, thản nhiên cười, “Tiểu Hồng biết trong lòng Liên công tử vẫn còn nghi ngờ, nhưng kính xin công tử yên tâm, chuyện Các chủ đã đáp ứng rồi, tuyệt đối sẽ không nuốt lời”.

“Hồng cô nương, thứ lỗi cho ta nói thẳng, ta vẫn cho là Các chủ Thanh Phong Các phải…”.

“Là người phong hoa tuyệt đại, thông minh cực đỉnh sao?”, Tiểu Hồng tiếp lời: “Như vậy, ngài cho rằng ngài làm sao có thể đến được nơi này?”.

Tiểu Liên trong bụng kinh ngạc, trước đó cậu ta nhận được một tờ giấy thần bí, mới từng bước tìm được cái thôn nhỏ này.

“Thế nhân đều biết Thanh Phong Các chúng ta ở ven hồ Thiên Thủy, thù lao thỉnh cầu các loại cùng lắm chỉ xem là một vài thứ đồ chơi đắt tiền chút thôi, ngài vì sao lại có thể theo chỉ dẫn của người khác, đến được nơi cực kỳ bí mật này, hơn nữa mở miệng liền muốn giết hữu sứ ma giáo, giết hắn rồi sẽ phải gánh chịu hậu quả to lớn, ngài nói vì sao Các chủ một câu liền đồng ý?”.

“…”, Tiểu Liên nói không ra lời.

“Tổng bộ, nhân sự của Thiên hạ Đệ nhất Các, tướng mạo giọng nói của Các chủ, bao gồm cả ta đây làm nha hoàn, mọi thứ đều cực kỳ bí mật. Tại sao lại dễ dàng cho một người ngoài như ngài biết được?”.

“Chẳng lẽ… Là Các chủ?”.

“Không sai!”, Tiểu Hồng ngạo nghễ nói: “Các chủ coi trọng tư chất của ngài, nhưng ngài lại nói cô ấy không có năng lực, ngài chắc cũng biết Kỷ gia?”.

“Là Kỷ gia nắm trùm các quán rượu, khách điếm[3], buôn bán tơ lụa, châu ngọc?”.

“Không sai, Kỷ gia, chính là tài sản của Các chủ chúng ta!”.

Ta nằm úp tai vào cửa nghe thấy như vậy trong lòng nở hoa, nha đầu này, đã sớm nói cho nàng hiểu làm người là phải khiêm tốn, cứ khen như vậy hoài, ta sớm muộn gì cũng sẽ trở nên kiêu ngạo, xấu hổ a xấu hổ a.