Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Chương 91




Màn đêm buông xuống.

Phía trước quán rượu Kỷ gia đã dựng lên một cái khán đài từ sớm, đèn lồng đỏ rực tỏa sáng một vùng, không khí rất náo nhiệt. Các nhà quyền quý cũng lần lượt kéo đến khách điếm Kỷ gia, đã có chút sư nhiều miếu ít. Cũng may chưởng quỹ khách điếm đã sớm đoán trước việc này, đều sắp xếp thỏa đáng.

Các cô nương ở Vong Ưu Lâu cũng được xếp phòng đàng hoàng, Yên Chi có chút kỳ lạ, tuy nàng nói rằng không hài lòng với kế hoạch của Tiểu Kỷ, nhưng lúc tập luyện còn miễn cưỡng chấp nhận, vậy mà đến lúc này rồi cũng vẫn thẹn thùng, cứ trốn ở trong phòng không chịu đi ra ngoài xem náo nhiệt.

Tú bà đứng từ xa nhìn tới khán đài, ánh mắt mộng ảo. Bà lại tiếp tục chép miệng, “Nhớ năm đó ta là một trong ba đóa kỳ hoa của Tô Châu…”.

Người qua đường nhìn khinh bỉ: Mắt thẩm mỹ năm đó, chắc là hơi bị thấp a…

Đối diện khán đài có tổng cộng sáu chỗ ngồi, dành cho những người có quyền thế địa vị cao nhất. Lúc này chỉ còn trống năm ghế, đã có một người ngồi ghế ngoài cùng, yên lặng một mình uống rượu.

Vẻ mặt người này rất bình thản, thoạt nhìn không giống như đến xem hoa khôi. Nhưng cũng không ai để ý đến cảm giác đó, vì khi người đó vừa ngẩng gương mặt tuấn dật có chút âm tà, không ít cô nương đã đổ rầm rầm.

Có thể người khác không biết, nhưng các cô nương trong Vong Ưu Lâu đều rõ, vị công tử này chính là người thường xuyên đến tìm Yên Chi cô nương – Lộ Văn Phi.

Tú bà vui vẻ ra mặt, bà đã nói vị công tử này không đơn giản mà, không ngờ có thể ngồi ở vị trí đó, xem ra Yên Chi đã có thêm một phần thắng.

Bóng đêm dần dần đặc quánh, dưới khán đài càng lúc càng đông người đến xem. Mấy tú bà đều thoả thuê mãn nguyện đứng trong cánh gà, tự tin đăng ký cho giai nhân nhà mình, tú bà Vong Ưu Lâu cũng không ngoại lệ, mặc dù bà vẫn còn hơi không yên lòng về kế hoạch của Tiểu Kỷ, nhưng chuyện đã tới nước này, chỉ có thể tiếp tục cố gắng thử xem.

Tiểu Kỷ ở trong phòng ôm chăn, từ khung cửa sổ nhìn xuống khán đài phía dưới, tựa hồ muốn tìm bóng dáng một người, nhưng rồi lại sợ sẽ nhìn thấy người đó.

Phía trước khán đài, đột nhiên xuất hiện một cỗ kiệu.

… Chẳng lẽ?! Cô co quắp người trong chăn, chăm chú nhìn không dám chớp mắt.

Rèm vén lên, lộ ra một đôi giày màu vàng nhạt.

Nhưng lại là một cô gái.

Chưởng quỹ của quán rượu Kỷ gia và khách điếm Kỷ gia đều cúi đầu khom lưng đứng trước cửa, kính cẩn còn hơn hoàng thượng giá lâm.

“Bà chủ Kỷ”, một công tử trẻ tuổi giơ quạt lên, “Sao lần này rảnh rỗi ghé chơi vậy?”.

Cô gái kia cười khúc khích, bước ra khỏi kiệu, vẻ mặt lãnh diễm yêu mị cuồng dã. Trong lòng Tiểu Kỷ thót lên, chẳng lẽ đó chính là người mà Tiểu Hồng và Lộ Văn Phi nhờ giả mạo cô – Kỷ Thủy Nhi? Cái tên dịu dàng như thế, quả thật không phù hợp với gương mặt nàng ta.

“Chuyện làm ăn nhà mình đương nhiên là mình phải quan tâm, Vương công tử gần đây có khỏe không?”, Kỷ Thủy nhi cười nói.

“Rất khỏe, nếu không làm sao có sức tới thưởng thức giai nhân?”.

“Nói cũng phải”, Kỷ Thủy Nhi mỉm cười khoát tay với hai chưởng quỹ, lời nói và cử chỉ của nàng ta mạnh mẽ như sấm rền gió cuốn, xem ra làm ăn buôn bán rất tốt, có khi còn tốt hơn nhiều so với Tiểu Kỷ trước kia.

Tiểu Kỷ đang suy nghĩ, đột nhiên trên tay đau nhói, hóa ra là Diệp Ôn Đường đã ngủ dậy, đang dùng bàn tay không hề non mềm của cô để mài luyện mấy cái răng cửa mới mọc.

Bóc một cục kẹo dẻo nhét vào trong miệng thằng bé, Tiểu Kỷ cảm thấy lo lắng không yên, dụ dỗ Diệp Ôn Đường xong, cô bò xuống giường, định bước ra ngoài lấy chén nước uống.

Vừa mới mở cửa, một đám người áo váy xanh lè ào tới vây lấy cô, líu ríu muốn túm cô tới chỗ trang điểm.

“Cô nương”, Tiểu Kỷ kêu thảm thiết: “Ta đã nói ta không diễn mà…”.

“Không đủ người”, Yên Chi nhướn lông mày tinh tế, “Xong ngày hôm nay, chờ xem ta xử đẹp ngươi thế nào”.

Ý kiến Tiểu Kỷ chính là: hoa tươi cần có lá xanh làm nền thì mới nổi bật vẻ kiều diễm, thậm chí nếu cần thì dùng cứt trâu làm nền cũng được. Thế nên Yên Chi chính là bông hoa tươi, lấy nàng làm tâm, các cô nương khác bao gồm cả Tiểu Kỷ làm lá xanh chung quanh, điều khiến Tiểu Kỷ bất mãn nhất là tú bà cảm thấy cô là cái lá xanh nhất trong đám các cô nương, cho nên xếp cô vào đứng giữa.

Phía cánh gà.

Hóa ra Kỷ Thủy Nhi tới đây làm người dẫn chương trình, việc này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ có điều, nàng ta vừa nói vừa liếc nhìn Lộ Văn Phi, cảm giác như giữa hai người này có gian tình.

Từ chỗ của Tiểu Kỷ chỉ có thể nhìn được bốn chỗ ngồi trước khán đài, gần nhất là Lộ Văn Phi không ngừng uống rượu, Tiểu Kỷ tràn đầy hi vọng nhìn hắn, chỉ mong hắn bất cẩn sặc chết. Bên cạnh hắn là một lão già bụng phệ lạ hoắc, vẻ mặt dâm tà chẳng phải là người tốt lành gì. Cô khẽ rướn người, đầu bên kia là một công tử cũng không quen mặt, vừa nhìn đã thấy bộ dạng như một kẻ miệt mài quá sức thân thể suy kiệt, đại khái cũng không phải là kẻ tốt.

Ở giữa còn lại ba chỗ trống.

Một chỗ đương nhiên là dành cho Độc Cô Bạch, Tiểu Kỷ cảm thấy đau đầu, vậy hai chỗ còn lại… Sao cô lại có linh cảm xấu thế này?

Kỷ Thủy Nhi vẫn đang nói lời khách sáo, nhìn từ đằng sau, bộ váy áo của nàng ta thật sự rất đẹp, mấy tiểu cô nương bên cạnh cũng nhìn mà chảy nước miếng.

Mở màn là tiết mục ca múa, không khí bắt đầu nóng lên. Kỷ Thủy Nhi giới thiệu đôi chút về mấy kỹ viện trong vùng, đang nói đột nhiên khựng lại, tất cả mọi người cũng ngoái đầu nhìn theo, chắc là Độc Cô Bạch đến, Tiểu Kỷ lùi về sau, đang suy nghĩ xem nên cải trang hay giả bộ thế nào…

“Đã tới trễ, mong bà chủ Kỷ không trách”.

Đào Nhi đang hỉ hả lôi kéo Tiểu Kỷ, muốn nghe cô kể lể một chút chuyện tập luyện để thỏa mãn tính hiếu kỳ. Không ngờ Tiểu Kỷ đột ngột nắm tay lại thật chặt, cứ đứng bất động.

Giọng nói này, tựa như một cái bóng đen đến từ nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn cô.

“Tiêu tỷ tỷ nói gì vậy? Tỷ tới đã là cho Thủy Nhi mặt mũi lắm rồi, mau ngồi đi”.

“Ừ”.

“Ơ… Vị này chính là Dạ… Công tử?”.

Trong tai Tiểu Kỷ, tiếng bàn tán xôn xao còn sót lại dưới khán đài hoàn toàn biến mất, giống như mọi người đều bị đóng băng.

Bốn bề kinh diễm.

Vẻ kinh diễm này quá mức quen thuộc.

Quen thuộc đến mức trái tim đập rối loạn, muốn lui bước, muốn trốn tránh, nhưng không thoát được giây phút này.

Bên đó, Tiêu Linh cười cười ngồi xuống ghế, dung nhan tuyệt mỹ. Trước đó không lâu nàng còn muốn giết Lộ Văn Phi báo thù cho cha, thế mà bây giờ ngồi bên cạnh Lộ Văn Phi, vẫn cười nói tự nhiên. Bên cạnh tay phải của nàng, còn có một ống tay áo màu đỏ, đỏ đến mức khiến người ta kinh tâm động phách.

Tiểu Kỷ chỉ liếc thoáng qua, rồi quyết tâm xoay người, để mặc Đào Nhi lôi kéo mình đi.

Chỉ sợ càng nhìn lâu, càng không nhịn được bao nhiêu ấm ức tủi khổ trong lòng bấy lâu nay.

“Chưa đủ xanh hả?”, tú bà cảm thấy lạ, nhìn một đám “lá xanh” vui vẻ náo nhiệt gắn thêm lá cây lên trên trang phục diễn.

“Kỷ tỷ tỷ nói, gắn thêm nhiều nhìn chuyên nghiệp hơn”.

“Chuyên nghiệp? Nghĩa là sao?”, tú bà trợn mắt.

“Tụi con cũng không biết, ừm, Kỷ tỷ tỷ đang ở bên kia kìa”.

Tú bà ngó sang, chỉ thấy một cái cây xanh lè, không thấy Tiểu Kỷ đâu, “Ở đâu cơ?”.

“Đó đó”, cô nương “lá xanh” chỉ chỉ vào “cây đại thụ” xanh lè đó.

Tú bà nhìn kỹ lại, cái cây xanh lè này quả thật có chân, đang động đậy, hơn nữa lại được hóa trang quá kỹ, cành lá dài che hết cả mặt.

“Tiểu Kỷ, ngươi đi hát bội hả?”.

“Hử?”, cây đại thụ mở miệng nói chuyện: “Ta toàn tâm chuẩn bị diễn mà, thôi ta đi xem Yên Chi cô nương thế nào rồi”.

“Đi đi”, tú bà chưa kịp hoàn hồn, mãi mới dặn thêm một câu: “Đừng có dọa Yên Chi a”.



Đúng như dự tính, mấy cô nương lầu các khác không tính là địch thủ, cũng chỉ làm liều đi thi đấu bằng dung mạo của mình, chỉ có các cô nương của Vong Ưu Lâu, Phẩm Tú Phường, Thưởng Thúy Các là có tên đứng đầu bảng.

Lúc này Hồng Tụ đã trình diễn xong màn khiêu vũ, Thanh Thanh đang vẽ tranh, vừa vẽ vừa ngâm thơ, phía dưới có không ít thư sinh rung đùi đắc ý, hô to khen ngợi.

Tú bà đứng sau cánh gà khinh thường hừ lạnh, văn văn thơ thơ thì có ích gì, vào đến cửa kỹ viện rồi, không phải cũng đều lên giường cả sao.

Rốt cuộc Thanh Thanh cô nương diễn xong bước xuống đài. Tú bà bắt đầu căng thẳng, nhìn tới sáu chỗ ngồi phía trước sân khấu, không khỏi sửng sốt.

Một vị bạch y công tử mới vừa ngồi xuống, nhìn người này…còn xinh đẹp hơn con gái. Mấy người còn lại trên ghế là ai a? Không nói đến Tiêu Linh sắc đẹp mị người, mà nói tới mấy vị công tử ngồi bên cạnh nàng, nhất là vị công tử vận áo đỏ, chẳng lẽ là thần tiên hạ phàm sao?

Đây mà là thi chọn hoa khôi sao? Rõ ràng là thi chọn mỹ nam…

Một trận sương mù phun lên. Tú bà hoàn hồn, căng thẳng nhìn lên đài.

Để tạo ra hiệu ứng mờ ảo như giấc mộng, khổ thân một tiểu nha đầu ngồi dưới khán đài liều mạng quạt khói lên.

Nhiều khói hương như vậy, tốn không ít bạc đâu nha, tú bà khóc ròng.

Người phía dưới chưa từng nhìn thấy tiết mục sáng tạo thế này, tất cả đều chú tâm, mở to mắt chăm chăm nhìn lên đài.

Đột nhiên, xuất hiện… một cái cây.

Mọi người đổ mồ hôi, cái cây này giật giật, lặc lè bước sang bên cạnh. Sau khi cái cây này di chuyển sang một bên, mọi người lại nhìn thấy “mặt” của một cái cây đại thụ khác, mắt nhỏ miệng rộng, không xấu nhưng cũng tuyệt đối không đẹp.

Cái cây đại thụ không xinh đẹp đó lắc lắc vòng eo cứng ngắc, cố gắng xây dựng không khí chốn bồng lai tiên cảnh.

Phía dưới đã có người không nhịn được, bàn tán xôn xao, cây đại thụ trên sân khấu cố gắng lắc đến nỗi sắp gãy thắt lưng.

Đột nhiên vang lên một tiếng đàn u oán, giai điệu xé rách màn sương mù, du dương triền miên.

Yên Chi vận một bộ áo lụa thanh nhã, trên mặt đeo mảnh lụa trắng, ngồi trong lớp sương mù, nhẹ nhàng khảy đàn, như một nàng tiên không hề biết đến khói lửa thị phi trần thế.

Tiểu nha đầu phía dưới quạt thật mạnh một cái, làn gió cuốn qua, mảnh lụa trắng che mặt Yên Chi nhẹ nhàng rơi xuống, nàng ưm một tiếng, âm đàn bỗng dưng im bặt. Giống như vừa muốn tiếp tục nhưng vừa ngượng ngùng, dáng vẻ mờ ảo mà luống cuống, da thịt không hề son phấn mà vô cùng mịn màng, cõi đời này còn có gì mỹ lệ như thế nữa đâu?

A, rất muốn bước lên nhặt mảnh lụa trắng cho nàng, khi đưa trả thuận tiện nắm chặt bàn tay nhỏ bé kia, dù chết cũng đáng.

Những suy nghĩ như thế bắt đầu nảy nở dưới khán đài, nhưng không có ai dám gây ra tiếng động, tất cả mọi người đều nhìn đến ngây ngẩn.

Ngoại trừ vị công tử diện áo đỏ.

Từ khi bắt đầu ngồi xuống ghế, vị công tử đó vẫn giữ nguyên vẻ mặt mệt mỏi chán chường.

Chỉ hững hờ liếc nhìn một cái. Ánh mắt lạnh nhạt. Lộng lẫy phong hoa.