Nguyên Nhược Ngữ

Chương 25




Hai ngày trôi qua, Nhược Ngữ vẫn quỳ cạnh đầu giường. Dù biết Hàn Tử Ngâm đã chết, đã không còn chút hơi thở nữa nhưng hắn vẫn đợi, đợi cái gì thì chính bản thân hắn cũng không rõ… Ta nên làm gì… Ta nên làm thế nào… Hết thảy đã kết thúc…

Mãi đến khi nắng chiều yếu ớt len lỏi vào gian phòng u tối hắn mới chợt bừng tỉnh, rằng hắn đang tự lừa gạt mình, rằng người ấy đã thực sự… biến mất…

Như một con rối được dật dây, Nhược Ngữ tự động mang Hàn Tử Ngâm đặt ở giữa đống củi khô lấy từ trong sài phòng. Cần phải hỏa táng rồi cùng người ấy rời khỏi nơi này.

Nhìn Hàn Tử Ngâm lần cuối cùng, hắn mím môi châm chút lửa từ chiếc đèn dầu vào đống củi. Ngọn lửa lập tức bùng lên.

Lửa… Lửa…

Giống căn phòng kia, muội muội ở đó chìm trong biển lửa… còn bây giờ là Hàn Tử Ngâm… trở thành kí ức vĩnh hằng.

Ai? Là ai đang tức giận…

Là ai đang gào thét…

Là ai đang khóc…

Đầu của ta rất đau, thực sự rất đau. Cảnh vật trước mắt bỗng trở nên mơ hồ… Nhưng ta không thể gục ngã… Vì ta đã hứa với hắn… hứa với hắn rằng nhất định sẽ mang hắn xuất cung…

Là ai đang đẩy ta? Là ai đang gào thét bên tai ta? Tay ngươi nắm chặt quá… Ta đau… Ta không thể gục ngã…

“Hắn đã chết !”

“……”

“Hắn đã chết !”

“……”

“Hắn đã chết !”

“……”

Thanh âm non nớt vô hồn vang lên đều đều thông báo cho nam nhân trước mặt, tiếng rống giận thống khổ ngừng lại. Một lần nữa, Nhược Ngữ ghé chiếc đèn dầu vào đống củi vừa bị dập tắt.

Hắn nói muốn trở về Thanh Hải môn, muốn đi ngắm Hồng Diệp Lệ.

Sau đó ngọn lửa lại bùng cháy, không còn ai ngăn cản hài tử, tất cả đều đăm đăm đứng nhìn cột lửa ngày càng bốc cao. Hàn Tử Ngâm ở trong đó dần dần… dần dần…

……

Nguyên Nhược Ngữ ôm hũ tro cốt vào ngực, sắp xếp tay nải, hướng thẳng đường xuất cung. Xuyên qua Túy Cúc hiên, xuyên qua lãnh cung, xuyên qua Mặc Trúc đình và khi tới Từ Ninh cung hắn bất chợt dừng bước, trông thoáng qua rồi tiếp tục đi.

Đêm khuya, một màu đen bao phủ toàn bộ cảnh vật dưới chân cầu, hồ nước yên tĩnh đắm mình vào bóng tối. Một thân ảnh nho nhỏ chậm rãi xuất hiện.

“Tiểu Ngữ.” Phía sau truyền tới âm thanh quen thuộc.

Nhược Ngữ ngừng cước bộ nhưng không quay đầu lại, chỉ lẳng lặng ngắm hồ nước.

Hắn vẫn còn giữa hai khối ngọc bội trong tay nải. Một là của mình, một là của Hàn Tử Ngâm.

Hàn Tử Ngâm hi vọng kiếp sau có thể cùng hắn ở một chỗ mà kiếp này hắn cũng không muốn có bất cứ sự liên quan gì với hoàng cung.

Lấy ra khối ngọc khắc nửa chữ Ca, Nhược Ngữ dứt khoát hướng thẳng hồ nước ném. Ngọc bội chạm mặt nước, từ từ chìm xuống. Hắn cũng không để ý đến phản ứng của Lý Nhứ Ca, cứ thế rời đi.

Vừa xuất cung, Nhược Ngữ rất nhanh bắt gặp Tiêu Nam bộ dạng mệt mỏi đang đứng chờ mình. Dù chán ghét hoàng cung nhưng hắn vẫn tới.

Tiêu Nam… Tiêu Nam…

Chậm rãi tiến lại gần cơ thể ấm áp kia rồi… bất tỉnh.

Nhược Ngữ hôn mê mất ba ngày, Tiêu Nam nói rằng hắn đã ủ bệnh, sốt cao lâu rồi. Hiện tại bọn họ đã đi khỏi kinh thành tới một trấn nhỏ. Nhược Ngữ viết cho phụ mẫu phong thư thông báo tạm thời không về nhà. Hắn muốn ra ngoài, muốn quan sát thế giới này, tựa như đi tìm kiếm ý nghĩa sự tồn tại của bản thân.

Hắn hỏi, Thanh Hải môn nằm ở đâu. Tiêu Nam trả lời, không kẻ nào biết vị trí cụ thể. Đây là một môn phái kỳ lạ trên giang hồ, họ không hay xuất hiện cũng không ai rõ họ có bao nhiêu người, thuộc dạng võ công gì, tại phương nào song người ta xác định Thanh Hải môn có từ rất xưa, không phải đường chính nên đối với thế nhân mà nói thì chính là môn phái thần bí bất quan.

Nhưng Tiêu Nam bảo, thực chất Thanh Hải môn nằm ngay tại núi Vân Mạn.