Nguyên Phối Của Hầu Gia

Chương 11




Cửa phòng bị phá hỏng rồi, một lúc sau, đá bên trong đồ đựng đá tan rất nhanh, đã dần tan hết.

Hơi nóng từ cái cửa bể tràn vào, Đỗ thị cảm thấy trán toát ra mồ hôi. Vốn dĩ trước đó bọn họ vẫn luôn coi chừng ở bên ngoài, đã sớm vô cùng nóng rồi, lúc này lại có chút không nhịn được.

Úc Vân Từ miệng đắng lưỡi khô, người cũng bực bội theo, những người này cắm trong phòng không đi, rất không biết điều, đừng trách nàng không giữ lại một chút thể diện nào.

“Nếu di phu nhân biết điều thì nên biết sống nhờ ở nhà người khác, chuyện gì nên hỏi, chuyện gì không nên hỏi. Nếu ta là di phu nhân, chủ nhà có chuyện, tất nhiên là trốn xa chừng nào thì tốt chừng đó, sẽ không biết điều mà đến gần.”

“Phu nhân, Hầu gia đồng ý cho chúng ta ở lại, chẳng lẽ ngươi còn có thể làm chủ Hầu gia?” Người hỏi lại lời này chính là Lục Hoàn Bội. Mặt của nàng ta đỏ bừng, không biết là tức giận hay là nóng.

Úc Vân Từ liếc xéo nàng ta một cái: “Biểu muội nói lời này đến xa lạ, ta và Hầu gia là phu thê, phu thê một thể ngươi chưa từng nghe sao? Hầu gia thương hại cô nhi quả mẫu các ngươi. Để các ngươi vào ở trong Hầu phủ, còn tín nhiệm di phu nhân, để bà ta trông coi công việc của Hầu phủ. Các ngươi không chỉ không cảm tạ, ngược lại vụng trộm thả kẻ xấu vào phủ, có mưu đồ gì?”

Giọng nói của nàng bỗng lớn lên, nghiêm nghị chỉ trích Đỗ thị.

“Phu nhân, cũng không thể nói như vậy được, người sao lại là do ta thả vào phủ chứ? Chẳng lẽ không phải chính phu nhân trêu chọc người ta để người ta đi vào?”

Úc Vân Từ bị chọc giận quá mà cười lên, chén trà trong tay ra ngoài, nện bên chân Đỗ thị.

Đỗ thị né tránh không kịp, nước trà lá trà đều văng đầy người.

“Tốt lắm, đậy thật sự là ăn chùa uống chùa lại nuôi thành sói mắt trắng. Ta là ai? Ta là phu nhân Hầu phủ, nói trắng ra Hầu phủ là nhà của ta. Xin hỏi di phu nhân, ngươi ở nhờ Hầu phủ, chính là chất vấn chủ nhà như vậy?”

Đỗ thị bọn họ không ngờ tới nàng lại đột nhiên vặn hỏi, có chút chưa hoàn hồn lại.

Úc Vân Từ nổi nóng lên, giọng nói đều mang theo lửa, áp chế cũng không áp chế được. Nàng “Hô” một tiếng đứng lên, lớn tiếng nổi giận nói: “Thật sự nên để người khác đến phân xử xem, nào có đạo lý như vậy? Một di phu nhân sống nhờ ở Hầu phủ chúng ta, ăn của Hầu phủ chúng ta, ở Hầu phủ chúng ta, còn không nhìn Hầu phu nhân hợp quy cách ta đây vào trong mắt. Các ngươi rốt cuộc là muốn thế nào, chẳng lẽ là muốn thay thế ta?”

Trong lòng Đỗ thị đột nhiên không khỏi cảm thấy chột dạ. Ánh mắt né tránh, càng không dám đối mặt với nàng.

Nàng cười lạnh: “Ta xem như đã hiểu Hầu phủ làm sao lại vô duyên vô cớ có kẻ xấu vào rồ? Hóa ra là di phu nhân mướn vào, chẳng trách một phụ nhân ở góa như di phu nhân có thể liếc mắt là nhận ra thiếu gia Thẩm gia. Nói! Di phu nhân, ngươi để thiếu gia Thẩm gia vào Hầu phủ, rốt cuộc là muốn làm gì?”

Đỗ thị bị câu nói sau cùng của nàng dọa cho sợ hết hồn hết vía, không ngờ tới chỗ nàng hỏi, người đã lấn đến trước mặt rồi. Đối mặt với hai mắt phẫn nộ của nàng, Đỗ thị khó khăn nuốt nước bọt một cái.

“Phu nhân, ngươi đang nói gì vậy, sao ta một câu cũng nghe không hiểu? Chẳng lẽ hôm nay phu nhân bị hoảng sợ, người cũng ăn nói linh tinh theo?”

“Ăn nói linh tinh? Di phu nhân thật là biết ngụy biện.” Ánh mắt Úc Vân Từ vừa đảo, nhìn về phía Lục Hoàn Bội: “Nhắc tới thì Lục biểu muội đều đến tuổi làm mai, cẩn thận nghĩ lại, Thẩm thiếu gia kia là thứ tử của Quảng Xương hầu phủ. Một thứ tử của Hầu phủ, cùng Lục biểu muội vẫn rất xứng đôi. Chắc là Thẩm thiếu gia kia là đến tìm biểu muội, không cẩn thận đi nhầm viện?”

Lục Hoàn Bội đâu có chịu sỉ nhục, vừa nghe nàng cắm Thẩm thiếu gia lên trên đầu mình, đỏ mặt tía tai phản bác: “Biểu tẩu ngươi… Hoàn Bội vốn dĩ không quen biết Thẩm thiếu gia kia, đây chính là biểu ca của biểu tẩu, người mà hắn ta đến tìm đương nhiên là biểu tẩu ngươi…”

“Biểu muội đây là nghĩ như thế, ai nói biểu ca của ta chính là đến tìm ta? Ta liền cảm thấy buồn bực, tuổi tác biểu muội không nhỏ, di phu nhân vốn dĩ cũng không vội vã nhìn người cho ngươi, đó là vì sao? Một cô nương sắp xuất giá, suốt ngày ở trong phủ của ngoại nam, vẫn không sợ rước lấy lời đồn vô căn cứ, hay là di phu nhân vốn có dự định khác, không bỏ được phú quý của Hầu phủ chúng ta?”

Đỗ thị đã kịp phản ứng, việc liên quan đến sự trong sạch của nữ nhi, há có thể cho phép người khác tùy ý làm ô uế. Bà ta kéo Lục Hoàn Bội một cái, cơ thể ngăn phía trước nữ nhi, nhìn thẳng Úc Vân Từ.

“Phu nhân, ngươi không cần phải ngậm máu phun người, chúng ta đi thẳng ngồi thẳng, không có gì sợ người khác nói.”

“Được.” Nàng vỗ tay một cái: “Di phu nhân có khí phách, nếu đã như vậy, mời các ngươi nhanh chóng rời khỏi Hầu phủ, tránh cho người khác hoài nghi di phu nhân ngươi vu vạ Hầu phủ không đi, có ý không tốt.”

Đỗ thị tức giận đến mức ngực phập phồng, kìm nén đến khó chịu. Úc Vân Từ này, quả nhiên lúc trước đều là giả. Rõ ràng là biết tất cả mọi chuyện, lại còn phải cho bà ta một điểm trí mạng.

Lục Hoàn Bội sau lưng bà ta thì vẻ mặt không cam lòng, tròng mắt đảo loạn liền thấy ánh mắt khinh thường của Cảnh Tương. Cảnh Tương vẫn ghi hận lời trước đó mà Lục Hoàn Bội nói, cơ hội tốt như vậy, làm sao có thể bỏ qua.

“Chẳng trách Lục tiểu thư đối với chuyện của Quảng Xương hầu phủ rõ như lòng bàn tay, mở miệng chính là cái gì mà Thế tử Hầu phủ, hóa ra là đã sớm quen biết thứ tử Hầu phủ rồi.”

“Ngươi…”

Úc Vân Từ nhìn bọn họ, cười đến mức ý tứ sâu xa.

Nhị lão phu nhân thấy Đỗ thị bị oán giận, trong lòng giống như uống mật. Di phu nhân này trông coi Hầu phủ, mỗi ngày bày ra dáng điệu, không nhìn người nhị phòng bọn họ vào trong mắt. Ngày bình thường bà ta nịnh bợ Đỗ thị không ít, còn muốn để cho nhi tử của mình cưới Lục Hoàn Bội, ai ngờ Đỗ thị lại chướng mắt nhị phòng bọn họ như thế.

Trong lòng bà ta vui vẻ, ngoài miệng lại giả dối khuyên nhủ: “Cháu dâu, vừa rồi di phu nhân là nhất thời nóng nảy lỡ lời, cháu đừng so đo với nàng ta. Nàng ta còn không phải lo lắng cho cháu, sợ cháu bị uất ức sao. Một mình nàng ta xử lý Hầu phủ lớn như vậy, thận trọng cẩn thận, khó tránh khỏi sẽ có sơ sẩy.”

Cháu dâu?

Úc Vân Từ nghe thấy xưng hô của đối phương, đoán ra thân phận của đối phương. Vị này hẳn là nhị thẩm của Hầu gia, năm đó nhị thúc của Hầu gia vì cướp đoạt tước vị mà suýt chút nữa trở mặt.

Đây thật sự là tốt, trong phòng nàng vừa có hành động khác thường, không riêng gì di phu nhân ở nhờ có thể chạy tới trước tiên, ngay cả nhị phòng cũng có thể kịp thời xuất hiện.

Ở trong sách, nhị phòng vẫn luôn ngấp nghé tước vị của đại phòng. Lúc trước đại phòng xảy ra chuyện, lão Hầu gia và lão Hầu phu nhân lần lượt bệnh qua đời, đại phòng chỉ còn Cảnh Tu Huyền chưa đến mười tuổi.

Mà bệ hạ không biết nghĩ như thế nào, cất thánh chỉ mà lão Hầu gia khi còn sống xin chỉ để nhi tử thừa kế tước vị không phát. Khi đó, nhị phòng suốt ngày nhảy nhót tưng bừng, liền muốn chiếm được tước vị.

Vẫn là thân mẫu nguyên chủ tự mình tiến cung, cầu tình ở nơi đó của Thành Thái hậu, bệ hạ lúc này mới phê sổ.

Cái gọi là ân tình của phủ tướng quân đối với Cảnh Tu Huyền chính là việc này. Điều buồn cười là, Phương thị và Úc tướng quân đều tính ân tình thành của mình, luôn mồm chỉ trích Cảnh Tu Huyền vong ân phụ nghĩa.

Nguyên chủ là người ngốc, vốn dĩ không thấy rõ những thứ quan hệ lợi hại này.

Mí mắt Úc Vân Từ vừa nhấc, cười như không cười nhìn lão phu nhân nhị phòng. Cùng những người mưu mô không tốt này ở đây cãi cọ, còn không bằng đi tìm Hầu gia mặt lạnh kia.

Dù sao thì tài sản của nàng tính mạng của nàng, toàn bộ gắn lên trên người nam nhân kia.

Nàng vừa nhấc chân, trong ánh mắt kinh ngạc của mấy người, đi tới ngoài cửa. Vừa ra khỏi cửa, một luồng hơi nóng đánh tới, ánh nắng chiếu đến mức ánh mắt của nàng đều sắp không mở ra được rồi.

Đợi nàng ra cửa viện, Đỗ thị mới phản ứng được, thầm nghĩ không tốt, vội vàng đuổi theo.

Trong sách nói Hầu gia ở phía đông nam trong phủ, nàng đoán phương hướng, đi về phía bên kia.

Đi một đoạn đường rất dài, nhìn lại, Đỗ thị và Lục Hoàn Bội còn đi theo: “Di phu nhân, ta dù sao cũng là chủ mẫu đoan chính của Hầu phủ. Chẳng lẽ đi đâu di phu nhân cũng phải đi theo hay sao?”

Đỗ thị nói quanh co, giải thích: “Ta là lo lắng cho phu nhân.”

“Lo lắng cho ta? Lo lắng ta bảo Hầu gia đuổi mẫu nữ các ngươi ra ngoài, đập tan giấc mộng phú quý của các ngươi, đúng không? Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ làm vậy, ai dám hại ta, ta tất trả lại gấp bội!”

Khóe mắt nàng quét đến nam tử cách đó không xa, chạy vội tiến lên.

Lục Hoàn Bội cũng muốn đi qua theo, bị Đỗ thị kéo lại.

“Mẫu thân, nàng ta sẽ nói bậy, mẫu thân vì sao phải ngăn cản con?”

“Hoàn Bội, nàng ta hiện tại vẫn là Hầu phu nhân.” Đỗ thị nói, kéo nàng ta quẹo vào một con đường nhỏ khác.

Người Úc Vân Từ nhìn thấy chính là Cảnh Tu Huyền, Cảnh Tu Huyền một thân áo bào màu mực, dáng vẻ giống như là muốn đi ra ngoài. Nàng chạy đến trước mặt hắn, mồ hôi đã đổ như mưa.

Mà hắn, rõ ràng thân mang áo choàng màu đậm hút nhiệt, nhưng lại là tinh thần sảng khoái.

“Chuyện gì?” Giọng nói lạnh lẽo lại xa cách.

“Ục… ục…”

Bụng của nàng vang lên, tiếng kêu hết sức rõ ràng. Nàng hơi có chút xấu hổ, lúc này mới nhớ tới, hình như từ sáng đến giờ mình không có hạt cơm vào bụng.

“Hầu gia, ta đói rồi.”