Nguyên Phối Của Hầu Gia

Chương 13




Ánh mắt Cảnh Tu Huyền phức tạp nhìn qua nàng, nàng của lúc này, quả thật là rất đẹp. Theo ánh mắt của người ngoài, nàng đẹp đến mức chấn động lòng người, lại đẹp đến mức điềm đạm đáng yêu.

Ánh mắt của hắn giống như ám tiễn, dường như muốn thăm dò nội tâm của nàng. Trái tim nàng run lên một cái, mình đang diễn trò, chỉ mong nam nhân này đừng vạch trần nàng.

Úc Lượng đâu có thể nhịn có người chửi bới thê tử của ông ta như thế, cho dù là nữ nhi của ông ta cũng không được. So với Phương thị tươi đẹp, thứ nữ mặt mày lạnh lẽo trước mắt giống như Thành thị đã chết kia, mãi mãi ngồi tít trên cao, hùng hổ hăm dọa.

Ông ta thở phì phò, kiếm để ngang trên tay: “Ngươi nghiệp chướng này, lão tử hôm nay không thể không trừng trị ngươi.”

Trong lòng Úc Vân Từ đột nhiên dâng lên một trận bi ai, không biết là của nguyên chủ hay là của chính nàng. Nàng không sợ mà nhìn Úc Lượng giận không nhịn nổi, nam nhân này, thật sự là hết thuốc chữa. Trong lòng ông ta, sợ là vốn dĩ cũng chưa từng quan tâm nữ nhi mà nguyên phối của mình để lại.

Nghĩ lại cũng phải, lúc Thành thị còn sống, ông ta đã sủng ái Phương thị, Thành thị chắc là từng có tranh chấp với ông ta. Mà Thành thị vừa chết, ông ta liền nâng Phương thị lên làm chính thất, có thể thấy được ông ta bạc tình bạc nghĩa với Thành thị, làm sao lại quan tâm nguyên chủ được?

Thành thị đáng thương, một tiểu thư dòng trưởng của Quốc công phủ, gả cho một con nhà võ như ông ta, cuối cùng tuổi còn trẻ đã qua đời. Mà nguyên chủ, kết cục trong sách lại làm cho người ta thương tiếc như thế.

Tất cả mọi thứ, đều là do nam nhân trước mắt tạo thành.

“Phụ thân… câu nào của nữ nhi cũng là thật, chẳng lẽ phụ thân muốn giết chết con sao? Các người chính là không tha cho mẫu nữ chúng ta, đầu tiên là bức tử mẫu thân con, bây giờ đến lượt con, chúng ta vướng mắt các người như thế sao?”

Nàng vừa nói vừa không để lại dấu vết mà dời đến bên cạnh Cảnh Tu Huyền.

“Đợi đã, Úc tướng quân. Nàng là phu nhân của ta, Úc tướng quân rút kiếm đến nhà, kêu đánh kêu giết phu nhân của ta, là có chỗ nào bất mãn với Hầu phủ chúng ta?”

Cảnh Tu Huyền chậm rãi đứng dậy, Úc Vân Từ lợi dụng đúng cơ hội, đứng dậy trốn phía sau hắn. Trong lòng hoàn toàn thả lỏng, xem ra nam nhân này có lẽ đã bắt đầu tín nhiệm nàng rồi.

Hầu gia đương nhiên sẽ vạch tội Úc Lượng, còn gọi ông ta là Úc tướng quân mà không phải là nhạc phụ, chứng minh hai người đã như nước với lửa. Nàng nhất định phải để hắn hiểu được, mình đứng về phía Hầu phủ. Còn phủ tướng quân, không có chút liên quan nào đến nàng.

“Hầu gia, phụ thân ta bị sắc đẹp mê hoặc tâm hồn. Một nam nhân ái thiếp diệt thê, ngay cả thân nữ nhi cũng không tin, không xứng làm phụ thân. Nếu mẫu thân ta trên trời có linh, hóa thành ác quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta.”

Úc Lượng khi nào thị bị người ta ngay thẳng mà mắng chửi như vậy, càng nhìn lại càng thấy đồ nghiệp chướng này giống Thành thị. Quả nhiên là giống như Thành thị, sau khi xuất giá liền lộ ra bộ mặt thật, quái gở, nào có một chút dịu dàng ngoan ngoãn của nữ nhân.

“Ngươi nữ nhi bất hiếu này, lão tử hôm nay chính là giết ngươi, ai có thể làm gì ta?”

Tay giơ kiếm của ông ta bị Cảnh Tu Huyền chế trụ, không thể động đậy, chỗ cổ tay mơ hồ run lên. Trong lòng ông ta ngầm kinh hãi, tiểu tử họ Cảnh này còn có hai phần sức lực.

“Úc tướng quân, nổi nóng cần gì mạnh như thế. Phu nhân của ta, đương nhiên có ta dạy bảo, cần gì Úc tướng quân bao biện làm thay.”

“Hầu gia, nữ nhi bất hiếu này thật sự là đáng giận, chọc tức mẫu thân nó đến mức nằm trên giường. Để cho lão phu đưa nó về, dạy bảo một phen rồi lại đưa đến Hầu phủ.”

Cảnh Tu Huyền khẽ buông tay, dùng chân đẩy một cái, Úc Lượng không tự chủ được lùi về sau hai bước, trong lòng càng khiếp sợ. Cảnh tiểu tử này nhìn không ra, võ công lại hơn ông ta.

“Úc tướng quân, nếu ta nhớ không lầm, nhạc mẫu kia của ta đã qua đời mười năm, mẫu thân của phu nhân ta ở đâu ra?”

Khuôn mặt Úc Lượng tối sầm, Cảnh tiểu tử này không thừa nhận kiều thê của mình, quả thật là buồn cười. Chẳng trách thê tử tới Hầu phủ một chuyến liền tức giận đến té xỉu.

“Cảnh Tu Huyền, ngươi đây là có ý gì? Người trong thiên hạ có ai không biết Phương thị hiện tại là đích thê của ta, nàng là thê tử của Úc Lượng ta, đương nhiên chính là nhạc mẫu của ngươi. Ta còn nói Từ muội làm sao bỗng nhiên lại thay đổi tính tình, không nhận mẫu thân, hóa ra là tiểu tử ngươi ở sau lưng làm chỗ dựa.”

Úc Vân Từ trốn sau lưng Cảnh Tu Huyền, cảm thấy nam nhân này ra sức cỡ nào, vô tình cảm thấy vô cùng phấn khích. Cũng không sợ đối đầu với tròng mắt trừng đến sắp lồi ra của Úc Lượng nữa.

Nàng đã nhìn ra, vừa rồi hai người hẳn là đang đọ sức. Hơn nữa rất rõ ràng, là Hầu gia chiếm ưu thế. Trong lòng nàng càng thêm nhắc nhở chính mình, thân ở thời đại này, có lẽ người duy nhất có thể bảo vệ nàng, chính là Cảnh hầu gia.

Cái đùi to này, mình dù sao cũng phải ôm chặt.

Cảnh Tu Huyền vốn dĩ không sợ khí thế mà Úc Lượng phát ra, nhàn nhạt nhướng mày, khinh miệt nói: “Úc tướng quân, lúc ta và phu nhân đính hôn, Phương thị chẳng qua là một thiếp thất. Trong lòng ta, bà ta mãi mãi là một thiếp thất, nào xứng để ta xưng một tiếng nhạc mẫu.”

“Được, Cảnh Tu Huyền, chẳng trách ngươi vạch tội ta trước mặt bệ hạ, hóa ra là người bất bình dùm Thành thị. Ta nói cho ngươi biết, Thành thị đoản mệnh, nhưng trách được người khác.”

Úc Vân Từ “Phừng” một cái liền cảm thấy nổi giận, nam nhân chết tiệt này nói bậy cái gì vậy? Dù sao cũng là thê tử kết tóc của ông ta, ông ta lại còn nói Thành thị đoản mệnh. Nếu không phải Thành thị bị Phương thị làm hại thì có thể qua đời sớm sao?”

“Phụ thân, mẫu thân con chết thế nào, thiếp thất tốt kia của phụ thân không thoát khỏi liên quan. Các người mất hết tính người như vậy, được lợi còn bất kính với người chết, sẽ gặp báo ứng.”

“Ngươi nghiệp chướng này!”

Cơ thể xông tới của Úc Lượng bị Cảnh Tu Huyền ngăn lại: “Úc tướng quân, ta nói rồi, thê tử của ta chỉ có thể do ta dạy bảo.”

Nàng có người che chở, lá gan càng lớn, cảm thấy nam nhân chết tiệt họ Úc quả thực là thích ăn đòn. Không ghê tởm ông ta thì mình thật đúng là có lỗi với cơ thể mà nguyên chủ cho.

“Phụ thân, phụ thân thật sự cho rằng Phương thị thật lòng với phụ thân? Phụ thân suy nghĩ kỹ một chút, con cái bà ta sinh ra lớn lên có điểm nào giống phụ thân? Một thiếp thất trăm phương ngàn kế hại chết nguyên phối, vì đạt được mục đích mà có chuyện gì không làm được.”

Nàng từng gặp Úc Sương Thanh, quả thực dáng dấp không giống Úc Lượng chút nào, càng nhiều hơn là giống đóa lão bạch liên Phương thị kia. Còn nhi tử mà Phương thị sinh kia, nàng vẫn chưa gặp. Dù sao cũng là nói lung tung, chính là muốn ghê tởm đôi cẩu nam nữ này.

Không ngờ, Úc Lượng nghe được lời nàng nói dường như hơi sửng sốt, mặt rất nhanh trở nên tối sầm.

Từng có người nói đùa trêu ghẹo, nói nhi tử giống biểu ca của Phương thị. Lúc đó lơ đễnh, cháu trai giống cữu cữu là rất bình thường. Bây giờ nghĩ lại, đây chính là biểu cữu.

Hơn nữa biểu ca này của Phương thị, quan hệ cá nhân với mình không tồi, thường ra vào phủ tướng quân. Trong lòng ông ta ngạc nhiên nghi ngờ, càng nghĩ càng thấy nhi tử lớn lên giống đối phương.

Sự thay đổi trong nháy mắt trên mặt Úc Lượng bị Úc Vân Từ nhìn vào trong mắt, nàng quả thật muốn vì bản thân mà lớn tiếng khen hay. Chẳng lời bịa đặt của mình lại bị Úc Lượng cho là thật, nhất định là nhi tử do Phương thị sinh kia dáng dấp cũng không giống Úc Lượng.

“Phụ thân, phụ thân bị bà ta lừa rồi! Nữ nhi vẫn luôn không đành lòng nói ra, chính là sợ phụ thân thương tâm. Nhưng hôm nay, nữ nhi thật sự không thể nhịn được nữa. Phụ thân thật lòng với bà ta, bảo vệ như thế. Mà bà ta thì sao? Bà ta đã làm gì?”

“Ngươi ăn nói linh tinh cái gì, lời như vậy mà cũng nói ra được, xem ra đúng là thiếu dạy dỗ!”

Úc Lượng tỉnh táo lại chỉ cảm thấy thẹn quá hóa giận, vung toàn bộ lửa giận lên người nữ nhi bất hiếu trước mắt này.

Úc Vân Từ thừa cơ lửa cháy đổ thêm dầu nói: “Phụ thân, nữ nhi là sợ phụ thân bị che mắt, để người được lợi còn khoe mẽ kia âm thầm cười phụ thân là con đùa đen tóc xanh ngàn năm.”

“Ngươi… ta đánh chết ngươi nữ nhi bất hiếu này…” Úc Lượng hung ác hù dọa, người lại không nhúc nhích. Trong đầu gần như lập tức liền hiện ra gương mặt biểu ca của Phương thị, người đó cười với ông ta, tùy tiện đắc ý.

Cảnh Tu Huyền nhìn Úc Vân Từ một cái, ý vị không rõ.

Úc Vân Từ hơi chột dạ, rất nhanh lại điều chỉnh bản thân xong. Nhìn vẻ mặt của Úc Lượng, nói không chừng mình đánh bừa mà trúng, trong lúc vô tình tiết lộ chuyện xấu của Phương thị.

Mà trên thực tế, Phương thị vẫn luôn lấy Úc Lượng làm trời, cũng không có tằng tịu với biểu huynh kia. Có điều mẫu thân hai nhà là tỷ muội, nhi tử bà ta sinh ra bà ta nhiều hơn một chút. Mà biểu ca kia lớn lên giống mẫu thân mình, cho nên mới có một hai phần tương tự.

Điểm này, thân là người cổ đại Úc Lượng sẽ không nghĩ tới. Ông ta sẽ chỉ nghĩ, nhi tử và biểu ca của Phương thị quả thực có chút giống nhau. Một chút tương tự ấy bị ông ta phóng to vô cùng, càng nghĩ càng cảm thấy mình nuôi nhi tử cho người khác.

Ông ta vừa tức vừa bực, cảm thấy trên mặt tối tăm, rất khó rút lui.

Huống chi, Cảnh tiểu tử còn ở bên cạnh. Để người khác biết chuyện nhục nhã của mình, mà đối phương cũng là một nam nhân, loại cảm giác này thật sự là khó xử.

“Tốt, tốt… ngươi gả cho người ta rồi, ta liền không đụng vào ngươi được đúng không? Từ nay về sau, ngươi có gan thì đừng về phủ tướng quân, lão tử muốn đoạn tuyệt quan hệ phụ nữ với ngươi!”

“Phụ thân, nếu phụ thân ngay cả nữ nhi cũng không cần, phụ thân liền thật sự không người nối dõi rồi!”

Nàng giống như thương tâm mà kêu lên, trong lòng nở hoa. Có thể ghê tởm họ Úc, thật sự khiến cho người ta sảng khoái.

Úc Lượng tức giận đến mức tay nắm lấy chuôi kiếm, hận không thể rút kiếm ra. Tiếc rằng Cảnh Tu Huyền gắt gao nhìn chằm chằm ông ta, ông ta tự biết nếu như làm thật, mình không chiếm được lợi. Hơn nữa hiện tại tâm tư ông ta vốn dĩ không ở đây, hận không thể bay về phủ chất vấn Phương thị.

Ông ta tức giận đến mức thở dốc, sau khi trợn mắt nhìn Úc Vân Từ một cái, mang theo kiếm hậm hực rời đi.

Ra đến cửa viện còn đá hỏng một cái chậu hoa trong viện.

Trên mặt Úc Vân Từ lộ ra nụ cười chiến thắng, bị Cảnh Tu Huyền quay đầu lại tóm gọn. Ánh mắt của hắn một mảnh sâu thẳm, giống như vòng xoáy không thấy đáy, dường như sơ ý một chút liền bị hút vào.

Nàng vội vàng thu lại nụ cười, ngại ngùng gọi: “Hầu gia…”

Cảnh Tu Huyền không nói một lời đi ra ngoài, nàng đuổi theo sát.

Hắn dừng lại trước chậu hoa bể nát, nàng cũng dừng lại theo.

Cảm khái nói: “Nhắc đến phụ thân ta thật sự là đáng buồn, nam nhân thẳng thắn cương nghị, không chết trận trên sa trường, ngược lại ngã dưới váy nữ nhân. Bị ôn nhu hương* tiêu diệt khí phách của nam nhân, không thể phân rõ đúng sai, ngay cả thê tử kết tóc và đích nữ cũng không để ý. Thật sự là sắc đẹp làm hại người, anh hùng mất chí.”

(*: 温柔乡: Người xưa khi nói đến việc trai gái ngủ với nhau thường tránh những từ ngữ thô tục mà dùng những từ ngữ văn hoa để thế nào. Ôn nhu 温柔 có nghĩa là mềm mại, hương 乡 là nơi chốn. Ôn nhu hương là chỗ mềm mại của phụ nữ làm đắm say lòng người.)

“Cái gì gọi là anh hùng?”

Hắn nghiêng đầu, đầu hướng về phía mặt trời lặn về phía tây, đáy mắt giống như đầm sâu.

“Thà rằng đứng đó chết, không nguyện quỳ mà sống, ta nghĩ đó mới là anh hùng.”