Nguyên Phối Nghịch Tập

Chương 39: Chương 5-11




Người trên áp phích một bộ váy đỏ gợi cảm, khẽ hôn lấy một lọ nước hoa dán bên môi, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn về phía khán giả, phảng phất như đang hôn người trước mắt. Tiêm Vũ than nhỏ: "Vương Khả Nhân a." Gần đây cô vội vàng công tác, quên mất nữ chủ, xem ra bây giờ cô ta trải qua rất tốt.

Quay xong [Nhất kiến chung tình], Tiêm Vũ nghỉ ngơi vài ngày, sau đó lại bị Ngọc tỷ lôi đi quay một MV, một cái quảng cáo, bây giờ mới rảnh rỗi được.

Nhìn theo tầm mắt cô, Ngọc tỷ không để ý nói: "Đó là người mới của Gia Hoa, quảng cáo khoản nước hoa này cạnh tranh rất kịch liệt, nghe nói cô ta nhờ núi dựa hỗ trợ mới lấy xuống được, còn cụ thể ra sao thì chị không rõ."

Lúc này trợ lý ngồi một bên kích động nói: "Em biết, người này tên là Vương Khả Nhân, nghe nói ở Gia Hoa cũng rất gian nan, sau này dựa vào Tưởng tổng Hán Nguyên, có Tưởng tổng duy trì mới chậm rãi nổi danh, bây giờ xem như đã nghệ nhân mà Gia Hoa nhìn trúng." Năng lực của Ngọc tỷ quá mạnh, phương diện khác cô không thể giúp được gì, thế nhưng trên phương diện bát quái thì cô lại am hiểu hơn bất luận người nào khác.

"Tưởng tổng?" Tiêm Vũ nhướn mày, không phải là Lưu thiếu sao?

"Đúng vậy." Tiểu trợ lý gật đầu, một mặt chán ghét nói, "Chính là lão sắc quỷ muốn kính rượu chị trong tiệc rượu lần trước ấy."

Nhớ đến lão đầu béo ị kia, Tiêm Vũ sáng tỏ, xem ra là bị Lưu thiếu từ bỏ.

"Được rồi, đừng thảo luận người khác nữa." Ngọc tỷ cầm ra vài kịch bản đưa cho Tiêm Vũ, "Đây là một ít kịch bản chị mới nhận được, em xem thử có cái nào hợp ý không."

Tiêm Vũ cầm lấy lật xem một chút, ánh mắt dừng lại trên một kịch bản, Ngọc tỷ cũng nhìn một chút, sau đó giải thích: "Đây là một câu chuyện thần thoại, chị xem sơ qua một chút, kịch bản cũng rất được."

[Thần Sách], nếu như nói [Cung biến] là bước đệm của Vương Khả Nhân thì kịch bản này chính là bậc thang để cô đi lên sự huy hoàng, nhìn thoáng qua tấm áp phích càng ngày càng xa kia, Tiêm Vũ dứt khoát, "Chọn cái này đi."

"Được, chị sẽ liên hệ với đạo diễn, à đúng rồi." Ngọc tỷ giơ điện thoại lên, "Vừa rồi trường học gọi điện thoại qua, nói giấy xin phép nghỉ của em đã đến hạn, hỏi em lúc nào trở về lên lớp."

Thân thể Tiêm Vũ cứng đờ, vẫn luôn vội vàng quay phim, cư nhiên quên mất thân thể này còn là sinh viên, cô đau đầu nói: "Lại xin phép tiếp đi."

"Được, bây giờ chúng ta đi ăn cơm trước." Ngọc tỷ nói: "Gần đây chị phát hiện một nhà ăn rất tuyệt, chúng ta đi thử xem?"

Tiêm Vũ gật đầu, lúc này điện thoại chấn động một chút, Tiêm Vũ mở ra xem thấy là tin nhắn Hạng Hạo gửi đến, không khỏi cười cười.

Ngọc tỷ vừa thấy dáng vẻ của cô thì đã biết là ai, trợn trắng mắt: "Lúc trước sao chị không biết Hạng đại thần rảnh rỗi như vậy?"

"Ngọc tỷ, đây chính là lực lượng của tình yêu." Tiểu trợ lý nắm lại hai tay đặt ở trước ngực, một mặt mộng ảo nói. Căn cứ nguyên tắc nước phù sa không chảy ruộng người, đối với chuyện Hạng Hạo và Tiêm Vũ yêu đương, cô giơ hai tay hai chân tán thành.

"Cái gì mà lực lượng của tình yêu? Tiêm Vũ còn chưa đáp ứng có được không?" Ngọc tỷ bất đắc dĩ nói: "Được rồi, mau xuống xe."

Tiểu trợ lý thấy xe dừng lại, lập tức thu hồi nụ cười hoa si, thay vào đó là mỉm cười chức nghiệp, mở cửa xe cho Tiêm Vũ, Tiêm Vũ và Ngọc tỷ trong mắt chợt lóe ý cười, tiểu trợ lý này ngầm hoạt bát thích thổ tào, nhưng ở bên ngoài còn rất chuyên nghiệp.

Tiêm Vũ vừa xuống xe, trong lúc vô ý nhìn thấy một đôi nam nữ, không khỏi nhướn mày một cái. Vừa mới thảo luận về cô ta, không nghĩ tới sẽ nhanh được nhìn thấy người thật như vậy. Đối phương hiển nhiên cũng phát hiện ra cô, nói vài câu với người đàn ông bên cạnh, liền cao ngạo đi qua: "Mộ Tiêm Vũ, nghe nói cô lại quay một bộ điện ảnh, còn là nữ chính nha, chúc mừng cô."

"Cám ơn." Tiêm Vũ mỉm cười: "Quảng cáo của cô tôi đã xem qua, quay rất tốt."

Vương Khả Nhân đắc ý nói: "Còn tạm được." Bây giờ, rốt cuộc cô đã có thể ưỡn ngực ngẩng đầu trước mặt Mộ Tiêm Vũ. Cô nhìn cách ăn mặc của Tiêm Vũ, bỗng nhiên khoa trương che miệng: "Mộ Tiêm Vũ, nói thế nào thì bây giờ cô cũng đã là người nổi tiếng rồi, sao còn ăn mặc keo kiệt như vậy?"

Tiêm Vũ còn chưa lên tiếng, trợ lý ở bên cạnh liền nhịn không được: "Cô biết cái gì, quần áo của Tiêm Vũ nhà chúng tôi đều là định chế của Nguyệt Quế Phường, đúng là thiếu kiến thức!"

Nguyệt Quế Phường là một cửa hàng quần áo thủ công nổi tiếng, rất nhiều ngôi sao đều đặt làm quần áo ở đó.

"Không có khả năng." Vương Khả Nhân kêu to: "Quần áo Nguyệt Quế Phường quý như vậy, hơn nữa không có thẻ vàng căn bản không vào được, sao cô có thể mua được?"

Tiêm Vũ: "......" Quả thật cô mua không nổi, thế nhưng Hạng Hạo lại mua được, ngày hôm sau cô trở về, Hạng Hạo liền cho người đem thẻ vàng đưa đến nhà cô, căn cứ nguyên tắc hưởng thụ là quan trọng nhất, cô không chút do dự tiếp nhận.

"Tôi biết rồi." Vương Khả Nhân bỗng nhiên bừng tỉnh, cô khinh bỉ nhìn Tiêm Vũ: "Tôi còn tưởng cô cao quý bao nhiêu, kết quả còn không phải vẫn giống tôi sao."

"Cô cái người này......" Tiểu trợ lý tức giận tiến lên lý luận, lại bị Tiêm Vũ ngăn lại. Cô cười tủm tỉm nói: "Nếu chúng ta đều giống nhau, vậy cô có tư cách gì mà khinh bỉ tôi?" Cô không bỏ qua sự ghen tị trong mắt Vương Khả Nhân. Thấy Vương Khả Nhân còn không chịu để yên, Tiêm Vũ nhỏ giọng nói: "Cô cho rằng nơi này không có phóng viên thì an toàn rồi sao, cửa khách sạn có camera nha."

Vương Khả Nhân đánh giá bốn phía, quả nhiên thấy được máy ghi hình cách đó không xa, cô theo bản năng sửa sang lại quần áo, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Tiêm Vũ một cái: "Cô ít đắc ý đi, một ngày nào đó tôi sẽ đạp cô dưới chân!"

"Đầu óc của người này có bệnh sao?" Tiểu trợ lý nhìn bóng dáng cô ta, tức giận nói.

"Có lẽ vậy." Tiêm Vũ cười nói: "Chúng ta vào thôi."

Lúc ăn cơm, Tiêm Vũ và Ngọc tỷ đi toilet rửa tay, Ngọc tỷ nhịn không được hỏi cô: "Em và Vương Khả Nhân kia có thù oán?"

"Đúng vậy, trước đây có kết thù." Tiêm Vũ sửa sang lại tóc nói.

"Cẩn thận một chút, chị thấy cô gái kia sẽ không để yên." Nhớ lại ánh mắt ghen tị oán hận của Vương Khả Nhân, cô không yên lòng nói.

"Em biết." Cho dù Vương Khả Nhân không đến trêu chọc cô, cô cũng sẽ không buông tha đối phương.

Nghe Tiêm Vũ nói thế, Ngọc tỷ yên lòng, bỗng nhiên, cô thấy sợi dây chuyền Tiêm Vũ đang đeo: "Sợi dây này của em thực xinh đẹp."

Tiêm Vũ sờ qua sợi dây chuyền một chút, cái mà cô đang đeo chính là cái mà lúc trước Hạng Hạo đưa cho cô. Lúc này, khóe mắt Tiêm Vũ thấy được một góc áo, là Vương Khả Nhân, trong lòng cô nảy lên một ý, "Đây là một tiểu ca ca cho em, em cứu anh ấy, đây là quà cảm ơn của anh ấy." Nói tới đây cô thở dài: "Đáng tiếc lúc đó anh ấy đi vội quá, ngay cả tên của anh ấy em còn không biết."

"Nếu hai người có duyên nhất định có thể gặp lại." Ngọc tỷ vỗ vỗ vai cô.

"Kỳ thật, có vẻ em gặp được anh ấy rồi."

"Hả? Là ai vậy?" Ngọc tỷ hiếu kỳ hỏi.

Tiêm Vũ thấy bóng dáng ở cửa giật giật, trong mắt chợt lóe ý cười: "Là Hạng Hạo, gần đây em mới phát hiện."

Ngọc tỷ bất mãn nói: "Sao lại là gia hỏa kia? Bất quá nếu là anh ta vậy thì hai người thật có duyên. Em hỏi lại anh ta chưa?"

"Còn chưa, em tính đợi anh ấy trở về từ thành phố T rồi mới hỏi."

"Cũng đúng, loại chuyện này gặp mặt xác nhận thì tốt hơn." Ngọc tỷ gật đầu, "Chúng ta trở về thôi, không thì tên ăn hàng kia lại nóng nảy không yên."

Tiêm Vũ nghe thấy bước chân kích động đi xa, cười nói: "Được." Vương Khả Nhân, cơ hội đã cho cô, kế tiếp phải xem cô biểu hiện.

Thấy hai người đi xa, Vương Khả Nhân từ trong góc đi ra, thì ra đứa bé mà Mộ Tiêm Vũ cứu là Hạng Hạo, nghĩ đến bọn họ còn chưa nhận nhau, hô hấp của cô có chút dồn dập, lúc ấy cô cũng có mặt, Mộ Tiêm Vũ cứu người thế nào cô đều xem được rõ ràng, nếu cô nói cho Hạng Hạo mình là cô bé đã cứu anh, vậy phải chăng anh cũng sẽ giúp cô giống như đã giúp Mộ Tiêm Vũ?

Ba tháng sau, [Nhất kiến chung tình] lần đầu công chiếu.

Nhìn chỗ ngồi bỏ không bên cạnh, Tiêm Vũ hiếu kỳ hỏi Ngọc tỷ: "Chỗ này để cho ai vậy chị?"

Ngọc tỷ thần bí nói: "Đợi lát nữa em sẽ biết."

Lúc đèn tắt, một người lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô, Tiêm Vũ nghiêng đầu, thấy người tới là ai thiếu chút nữa hô lên, cô ghé vào tai đối phương nhỏ giọng hỏi: "Sao anh lại tới đây, không phải nói tối nay tổ chức tiệc kết thúc hả?"

"Lần đầu em diễn vai chính một bộ điện ảnh, sao anh có thể vắng mặt được?" Người tới cười khẽ nói: "Yên tâm, bên kia có Nick gánh rồi." Người tới chính là Hạng Hạo, hôm nay [Cung biến] kết thúc, đêm nay đoàn làm phim cử hành tiệc khánh công, không ngờ nam chính lại chạy đến đây, anh hẳn là vừa kết thúc liền chạy về đây.

"Kỳ thật anh không cần phải vất vả như vậy." Không thể không nói, hành động này của anh khiến Tiêm Vũ rất cảm động.

Hạng Hạo nắm tay cô, thấy cô không có giãy dụa, mắt sáng lên: "Vì em đều đáng giá."

Lúc này âm nhạc vang lên, điện ảnh bắt đầu, hai người ngừng trò chuyện, cùng nhìn về phía màn hình.

Tiêm Vũ đối với phim mình quay không thấy hứng thú gì, ngược lại là Hạng Hạo xem mê say, đến đoạn kết, Tiêm Vũ lắc lắc tay Hạng Hạo,"Kết thúc anh đã thấy rồi, chúng ta đi trước đi." Không thì đợi đèn sáng lên, mọi người thấy bọn họ ngồi cùng nhau sẽ phiền toái.

"Anh sao vậy?" Từ rạp chiếu phim đi ra, Hạng Hạo có chút trầm mặc, Tiêm Vũ thân thiết hỏi: "Anh mệt mỏi hả?"

"Chỉ là anh thấy trong phim em và Ngô Trạch ân ái như thế nên có chút không thoải mái." Hạng Hạo rầu rĩ nói.

Anh đang ghen? Tiêm Vũ buồn cười nói: "Đây chỉ là diễn, nếu như muốn so đo, anh đã quay nhiều phim tình cảm như vậy chẳng phải em sẽ bị chết đuối trong dấm chua sao.". Ngôn Tình Tổng Tài

Hiển nhiên Hạng Hạo cũng nghĩ đến mình, anh ngượng ngùng sờ sờ mũi, sau đó nói sang chuyện khác: "Em nói vậy là chịu nhận anh rồi hả?"

"Đúng vậy, em bị anh làm động tâm." Tiêm Vũ cười nói: "Cho nên, sau này mời chỉ giáo nhiều hơn nha bạn trai mới."

Hạng Hạo ôm lấy cô, trái tim khẩn trương bình tĩnh trở lại: "Ừm."

"Nếu anh đã là bạn trai em, vậy về sau phải chú ý lời nói và hành động của mình, trừ lúc diễn ra không được thân thiết với cô gái khác." Tiêm Vũ bá đạo nói: "Nếu không em sẽ không vui."

"Được." Hạng Hạo buồn cười nói, "Vậy bây giờ anh có thể hôn em không?"

"Đồ ngốc." Tiêm Vũ trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó chủ động hôn lên.

Hạng Hạo mắt mang ý cười ôm chặt cô, biến bị động thành chủ động.