Nguyện Thế Mưa Gió Để Đời Nàng Vô Ưu

Chương 12: Kinh tài tuyệt diễm 2




Tiệc tối sắp bắt đầu, cố sức tạo hình cổ trang là tốn thời gian nhất. Lộ Diêu và đại mỹ nhân ở phía sau lễ đài cố nắm lấy từng chút thời gian mà hoá trang, làm đầu, đổi trang phục, vô cùng bận rộn, căn bản không đếm xỉa tới phía trước vì lí do gì mà xôn xao!

Lúc trước Cố Dịch Huân nhìn đến Lộ Diêu mỗi ngày vì một tiệc tối nho nhỏ chào đón tân sinh viên mà bôn ba bận rộn, sau đó thấy cô mệt mỏi, áo vì cô tiều tụy đi mà ngày một rộng ra nên phẫn nộ rồi. Đám người Tề Hạo bị áp suất thấp của lão đại áp bách đến thở không nổi, cuối cùng vì cái mạng nhỏ của chính mình và các huynh đệ, âm thầm từ công ty giải trí Lord điều đến một biên đạo vũ đạo, một nhà tạo hình cho kịch cổ trang để Lộ Diêu dùng, cũng giúp luôn trang phục, phụ tùng cũng không thiếu.

Từ khi Lộ Diêu cùng Cố Dịch Huân kết giao mới bắt đầu nuôi tóc dài, hiện tại chiều dài vừa đến bả vai, muốn sơ biên thành kiểu tóc cổ điển là khó khăn rất lớn. Cũng may chị Hellen có một đôi tay xảo đoạt thiên công [1], trước đội cho Lộ Diêu một bộ tóc giả, sau đó lại bắt đầu làm tóc, ép buộc gần hai mấy giờ, rốt cục linh hoạt xoay chuyển thành đúng kiểu cần có. Đại mỹ nhân trông như một thác nước mềm mại, một đầu tóc tết dài tới bên hông, tựa như hình một con rồng, trên mặt ngoài lại giống một con chim đuôi ngắn, ở vị trí chính giữa có thắt lại, rơi xuống nhẹ nhàng, cẩn thận kết thành một cái nơ hàm súc, vô cùng tao nhã, rất hợp với mái tóc phấn đấu suốt hai mấy giờ của Lộ Diêu, đại mỹ nhân đã hóa trang hoàn hảo, đi trước đến phòng nghỉ thay quần áo!

Đại mỹ nhân thay xong quần áo bắt đầu thướt tha đi ra, tất cả mọi người ở hậu trường ngừng thở trừng lớn hai mắt, ngơ ngác nhìn Cửu Thiên Huyền Nữ [2] đi lạc xuống phàm trần trước mắt!

Lộ Diêu vừa quay đầu, nhìn đến chính là cảnh tượng: đại mỹ nhân trong bộ quần áo như nước sắc cung trang với quần lụa mỏng, bên trên thêu hoa mai màu vàng, đồ mặc trên thân là loại vải màu phấn hồng, bên ngoài màu hồng là trong suốt, tay áo phiêu phiêu, ung dung hoa mỹ, một thân tinh hoa tự nhiên, trước là khuynh quốc sau là khuynh thành! Trán nhỏ cúi trhấp, chỉ thấy cổ ngọc thon dài lộ ra, giơ tay hay nhấc chân đều đoan trang tao nhã, cực kỳ giống cung nữ trong bức tranh từ ngàn năm trước xuyên qua.

“Oa! Mỹ nữ a! Đến đến đến, cô bạn nhỏ, mau cười một cái cho tớ! Nếu như bạn không cười một cái cho tớ, tớ cần phải cười một cái cho bạn a!” Sở gia vừa thấy Đại Ngọc đi ra, lập tức đi lên phía trước đùa giỡn. Lộ Diêu và Y Đình cũng đi đến, vây xem Đại Ngọc.

Đại mỹ nhân lúc này mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn các tỷ muội, há miệng thở dốc lại không nói chuyện. Trong ánh mắt song nước đong đưa, hai má như được treo lên hai rặng mây đỏ, một mảnh phi hồng.

“A! Không đến mức đấy đi? Sở gia vừa đùa một câu liền xấu hổ thành như vậy?” Y Đình phụ trách nhảy mở màn cho đêm nay, từ ngực xuống là màu vàng óng ánh, váy ngắn lại thêm đôi giày màu đen, cải biên từ phong cách thanh tú ngày xưa, nóng bỏng gợi cảm giả dạng thanh lương. Cười chế nhạo Đại Ngọc.

“Vừa mới phát sinh chuyện gì sao?” Lộ Diêu có người anh trai Lộ Viễn nên biết cười kiểu hồ ly, lại cùng Cố Dịch Huân pha trộn nhiều năm, ánh mắt tự nhiên rất là sắc bén, gặp đại mỹ nhân luôn luôn lạnh nhạt bỗng thần sắc khác thường, nhất châm kiến huyết hỏi. [3]

“Tớ… Ách… Không, không có gì, bạn nhanh chút đi, nhanh chóng thay quần áo, sắp không kịp rồi.” Đại mỹ nhân chung quy không biết do xấu hổ hay không có dũng khí nói ra miệng, chọn hạ sách, vẫn là chuyển đề tài khác.

“Đúng rồi, Diêu Diêu nhanh đi đổi trang phục, để cho chúng tớ nhìn xem một hoa hậu giảng đường khác hóa trang cổ trang sẽ có bao nhiêu động lòng người!” Sở gia lòng như lửa đốt thúc giục nói, lôi kéo Lộ Diêu tiến vào phòng nghỉ đổi trang phục.

Lộ Viễn trở về nơi ngồi của khách quý mà hồn giống như vừa phiêu du ở đâu về. Vừa mới nhìn thấy gì? Là tiên nữ đi? Trong nháy mắt đẩy cửa ra, người đứng trong phòng với kiểu tóc cổ điển, toàn thân cao thấp chỉ có màu hồng, quần nữ mỏng màu hồng bằng lụa, cô gái nghe tiếng quay đầu lại, đúng lúc cùng chính mình bốn mắt nhìn nhau! Cặp mắt đẹp rạng rỡ kia hiện lên vẻ kinh hoảng, e lệ cùng không biết làm sao, sau đó cô gái kinh ngạc kêu một tiếng, luống cuống tay chân kéo đồ sang một bên cơ hồ là muốn che đi quần áo trong suốt, trong đôi mắt đẹp ẩn ẩn rưng rưng, hai gò má phi hồng. Cực kỳ giống tiên nữ đi lạc xuống phàm trần, đoan trang, cao quý, thanh lịch, hào phóng, có một loại cấm khác ~ dục hoặc dụ ~ hoặc là phong tình. Trái tim Lộ Viễn tại một khắc kia cấp tốc co rút lại, thậm chí cả hô hấp cũng tạm thời quên mất!

Anh quên chính mình đã đóng cửa lại như thế nào, đi về chỗ ngồi như thế nào, chuyện đi xem Diêu Diêu đã quên từ bao giờ! Các tiết mục tiếp theo của bữa tiệc cũng căn bản là không thể tiến vào trong mắt Lộ Viễn, toàn bộ trong đầu đều là hình ảnh cô gái ở trong phòng nghỉ vì hoảng sợ mà lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ, dưới ngọn đèn nhu hòa hiện ra đường cong xinh đẹp sáng bóng trắng nõn của lưng. Lộ Viễn có thể khẳng định, anh sống đến bây giờ chưa từng có một khắc nào lại cảm thấy thất thần và nghèo túng giống đêm nay, ngay cả ba năm nằm gai nếm mật hay thời điểm chịu nhiều lục đục kia cũng chưa từng!

Cố Dịch Huân nhìn thấy thần sắc hoảng hốt, cơ hồ là Lộ Viến đã bay trở về, trong mắt lướt qua một tia nghi hoặc. Nhưng trời sinh tính cách không cho phép, anh không phải người nhiều chuyện, bởi vậy Lộ Viễn nếu không nói gì, anh cũng sẽ không hỏi.

“Lời thề như nước Giang Đông [4] cuồn cuộn, cành hoa đào tiễn người anh hùng. Trong dòng sông lịch sử có vô số anh hùng hào kiệt có công lập nghiệp tạo tư thế hiển hách oai hùng, lưu danh bách thế, nhận được sự kính ngưỡng (tôn kính + ngưỡng mộ) của vạn người. Tất cả chúng ta sẽ cùng thưởng thức tiết mục biểu diễn của Lộ Diêu, Đại Ngọc cùng với âm nhạc hữu tình, toàn bộ khách mời và sinh viên trong học viện có thể thấy được hàm ý nồng hậu của tiết mục cổ điển《 tử lăng? Chu lang cố 》[5], đi theo âm nhạc hãy cùng nhau nhìn ngọn lửa bay tán loạn tạo các tư thế, bên trong quạt lông cùng khăn chít đầu như Chu Lang đang đi.”

Ý nghĩ của Cố Dịch Huân bị thanh âm mềm mại của người dẫn chương trình cắt đứt, lực chú ý chuyển tới trên sân khấu. Người dẫn chương trình sau khi giải thích xong, tao nhã xoay người hướng lối ra. Đền bỗng vụt tắt, toàn bộ sân khấu lâm vào một mảnh tối, lờ mờ.

Đột nhiên, trên sân khấu bất ngờ vang lên tiếng sáo hòa với tiếng đàn mát lạnh như tiếng nước suối róc rách đổ xuống, ngọn đèn dần dần được thắp sáng. Một nam và hai nữ, cả ba người ánh vào mi mắt người xem, chỉ một cái chớp mắt làm cho mọi người kinh vì thiên nhân. (tức là như nhìn thấy người từ trên trời xuống trần) Mọi người không tự giác chậm lại động tác, thả chậm hô hấp, lẳng lặng nhìn sân khấu.

Nam một thân áo bào trắng, tay cầm cây sáo, thanh thản nhìn người nữ đánh đàn phía sau, như người từ cõi tiên phong thần tuấn lãng, tuyệt đại thanh hoa [6]. Người nữ đánh đàn thanh lịch cao quý điềm tĩnh ôn nhu, trán cúi thấp ngồi ngay ngắn trước cây đàn, tay phải hoặc chọn hoặc câu bát đánh đàn huyền; tay trái hoặc xước hoặc chàng ấn huyền thủ âm, một chuỗi âm thanh ôn nhuận vang lên, thanh thúy kỳ lạ từ bàn tay trắng nõn hạ xuống mà ra. Trong giây lát, khúc nhạc dạo chấm dứt, giọng nữ uyển chuyển như chim hoàng oanh vang lên:

Lục khởi nhẹ phẩy khoảnh khắc huyền băng phá, cửu tiêu tiên âm phàm trần lạc,

Đông phong nhiễm tẫn nửa bên son sắc, kỳ mưu hiểm binh vận màn trướng.

Chưa từng gặp lại trong mộng tư thế oai hùng rộng rãi, nhướng mày đạm xem đầy trời gió lửa,

Đàm tiếu đàn anh hát vang kiếm phong thước, hoãn mang khinh sam kinh hồng như.

Thiển châm chước, ảnh che phủ, dạ lan san, đăng chưa xuyết;

Trượng phu xử thế ứng đem công danh thác, khởi phao còn trẻ nhậm phí thời gian.

Giang Đông mỹ danh trác, bạn, đương thời minh quân tá, hào hùng khẳng trịch thiên kim trọng nhất nặc;

Tấu, một khúc vũ tiêm la, quân, đa tình ứng tiếu ta, thả vãn lan chỉ bước bờ ruộng dọc ngang.

Chưa từng gặp lại trong mộng tư thế oai hùng rộng rãi, dương mai đạm xem đầy trời gió lửa;

Đàm tiếu đàn anh hát vang kiếm phong thước, hoãn mang khinh sam kinh hồng như.

Giang Đông mỹ danh trác, bạn, đương thời minh quân tá, hào hùng khẳng giá trị thiên kim trọng nhất nặc;

Tấu, một khúc vũ tiêm la, quân, đa tình ứng tiếu ta, thả vãn lan chỉ bước bờ ruộng dọc ngang.

Hiểu hàn khinh, nắng sớm sóc, tàn hồng phiên, song ảnh lạc;

Càng sâu hồng tay áo thêm hương nghe thấy quế phách, lậu tẫn chưa thấy phong tiêu điều.

Trong nháy mắt tường lỗ phá, ức, ngàn năm nhưng lại như tạc, mà nay trống không cố lũy giang lưu thông suốt;

Triển, văn võ định cương khuếch, tích, sao băng giống như lưu hỏa, phong vân tán tụ nhậm bình luận.

Đại giang đông đi thiên cổ lãng đào quá, loạn thế trần bụi đảo mắt không;

Suất đem học giả uyên thâm chỉ kham tái hiên mặc, từ đâu duyệt tẫn mảy may sai, tài tuấn phong lưu ngạo tam quốc…

Một cô gái diễm lệ theo nhịp nhạc bắt đầu múa, một thân đỏ như lửa, giống… Một ngọn lửa nhiệt liệt! Quần lụa mỏng đỏ tươi được thêu lên một đóa mẫu đơn lớn đang nở rộ bằng các sợi tơ màu vàng, dài tới mắt cá chân, cạnh đôi chân ngọc trắng noãn được đính hai quả chuông tinh xảo, đong đưa theo thân thể rung động leng keng. Phía trên gấm vóc đỏ rực, xương quai xanh tinh xảo, vừa vặn ôm chặt eo thon lộ ra trong không khí; áo khoác như nước màu bạc, một đôi cánh tay ngọc như ẩn như hiện dù đã được che vẫn còn xấu hổ. Khi âm nhạc vang lên, người nữ từ tư thế yên lặng như phượng hoàng theo tiết tấu chậm rãi xoay người, khi chuẩn bị đối mặt với người xem, đúng lúc có một chuỗi âm phù quay lại dồn dập, người nữ nhanh chóng chuyển cánh tay áo đỏ trước mặt ra, hé ra gương mặt tuyệt thế như hoa, rơi vào mọi người trong mắt. Lăng hư kế [7] như mây bay trên trười linh động phiêu dật, cái trán tinh tế như hoa, mặt mày trong lúc đó có sóng mắt lưu chuyển nhìn quanh như sinh tâm tư, đẹp đến hồn xiêu phách lạc.

Cố Dịch Huân lại một lần nữa ngây người! Tựa hồ số lượng lần đặc biệt thay đổi với người khác không nhiều lắm, nay vài lần sợ sệt thất thần đều cống hiến cho cô gái nhỏ. Cô gái nhỏ hôm nay đẹp bất khả tư nghị [8], trên sân khấu khi thì thắt lưng chuyển như mây, khi thì nâng tay áo khom lưng, hoặc xoay người, hoặc xoay tròn, hoặc nhảy nhẹ lên… Một thân màu lửa, đỏ tươi xinh đẹp mà mị hoặc, giống như muốn hừng hực thiêu đốt, đem những nơi đi qua đều dấy lên gió lửa. Cố Dịch Huân nhìn Lộ Diêu đem thân thể bày ra các loại động tác không thể tưởng tượng được có yêu cầu rất cao, tâm cơ hồ nhắc tới nhắc lui đã sắp hỏng! Thật lo lắng cô chỉ không cẩn thận một chút sẽ đem cái eo thon nhỏ kia bẻ gẫy mất. Nhưng là nhìn thân thể thon dài mảnh khảnh mềm mại của cô gái nhỏ ở trước mắt không ngừng các động tác múa, khiến anh một thân dục ~ hỏa. Tưởng tượng đem quần áo hoa lệ đỏ rực trên người cô xé thành từng mảnh nhỏ, sau đó hung hăng yêu thương tiểu yêu tinh hấp dẫn kia! Vật liệu may mặc đỏ rực cùng với da thịt mềm nhẵn trắng nõn tạo thành sự đối lập mãnh liệt… Chậc chậc chậc chậc… Rất mê ~ hồn… Ân… Ngẫm lại liền kích động đến nhiệt huyết sôi trào. Đôi mắt Cố Dịch Huân như chim ưng lựoi hại nhìn thẳng chằm chằm vào giai nhân (người đẹp, mỹ nhân) trên sân khấu, ngón cái vuốt ve cằm, mắt hơi khép lại mị hoặc, cô gái nhỏ nhanh chút lớn lên đi, ca ca sắp đợi không kịp!

Giống như vậy, Lộ Viễn nhìn không chuyển mắt, chằm chằm vào người trên sân khấu cũng vừa phục hồi lại tinh thần, chẳng qua anh nhìn là giai nhân đánh đàn! Nguyên lai… Cô ấy tên Đại Ngọc! Gió thổi qua bờ môi màu bạc, làm gợi lên một chút ý cười không rõ ý tứ hàm xúc, đôi mắt tối đen thâm trầm như biển lớn, nhìn không thấu được…

—————————————————————-

[1] Xảo đoạt thiên công: Khéo léo tuyệt vời, vô cùng khéo léo.

[2] Cửu Thiên Huyền Nữ: nghĩa đen là người phụ nữ huyền diệu nơi từng Trời thứ 9. Ðây là một danh hiệu của Ðức Phật Mẫu.

Cửu Thiên Huyền Nữ cũng là một vị nữ thần trong những truyền thuyết thần thoại của Trung Quốc từ xưa, về sau được Đạo Giáo tin tưởng trở thành một vị nổi danh trong hàng nữ tiên.

[3] Nhất châm kiến huyết: Nói trúng tim đen, gãi đúng chỗ ngứa, lời nói sắc bén.

[4] Giang Đông: Khu vực phía đông Trường Giang.

[5] Chu Lang: Là chàng Chu Du nước Đông Ngô thời Tam Quốc. Năm 24 tuổi, Du đã nổi tiếng sành âm nhạc, chỉ thoáng nghe đã biết trình độ người gảy cao hay thấp. Lớn lên là danh tướng, đánh thắng mười vạn quân do Tào Tháo đích thân chỉ huy trong trận Xích Bích. Trong bài, Chu lang mất đã nhiều thế kỷ rồi, chỉ mượn ý là người sành nghe đàn tranh, hoặc tình nhân của người gảy đàn. (Còn “tử lăng”, mình không tìm được tư liệu, mong các bạn thông cảm!)

[6] Tuyệt đại = Tuyệt thế, độc nhất vô nhị, vô song.

Thanh hoa = Tinh hoa, tinh túy.

=> Tuyệt đại thanh hoa: tinh hoa truyệt thế, tinh hoa độc nhất.

[7] Lăng hư kế: Một kiểu tóc thời xưa của phụ nữ Trung Quốc.

[8] Bất khả tư nghị: nghĩa là “không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được”, vượt ngoài lí luận; cụm từ này dùng để tả cái Tuyệt đối.