Nguyên Thủy Chiến Ký

Chương 46: Mặt cắt không còn giọt máu




Từng đợt âm thanh xoạt xoạt vọng vào theo sự chuyển động của hòn đá chắn trước, càng ngày càng rõ rệt.

Nghe thấy âm thanh này, Mâu đã đoán ra con vật đang di chuyển khối đá ngoài hang là gì rồi.

Cũng vì thế mà gương mặt Mâu trắng bệt không còn máu, máu trên thân đều đông cứng lại, đứng im không dám cử động nhìm chằm chằm cửa hang. 

Kiểm tra xong lỗ thông gió phía trên Thiệu Huyền nhảy xuống vỗ vai Mâu, dọa Mâu giật mình nhảy dựng lên.

Giật giật khóe môi, Mâu không biết phải làm gì. Dù sao, dựa vào hai đứa nhóc chưa thức tỉnh bao lâu như cậu và Thiệu Huyền tuyệt đối sẽ không phải là đối thủ của con thú kia. Thực lực chênh lệch quá lớn, cho dù có anh hùng đến đâu thì cũng phải chấp nhận sự thật này.

Thiệu Huyền vác đao, ra hiệu cho Mâu nhảy lên trên. Lúc nãy anh quan sát rồi, bên trên lỗ thông gió không có sinh vật gì nguy hiểm cả. Mà cho dù có thì cũng phải chui qua đó còn hơn là ngồi đây đợi bị ăn. 

Hòn đá chắn trước hang càng lúc càng bị đẩy ra nhiều hơn, gió lạnh bên ngoài thổi vào, thổi bùng ngọn lửa đang lay động.

Không nghĩ nhiều được nữa, cố gắng bĩnh tĩnh lại, vác theo thanh cốt đao, theo Thiệu Huyền nhảy lên phía trên hang. Tuy rằng các thế hệ đi trước luôn dặn dò họ buổi đêm trong rừng rất nguy hiểm, nhưng hiện giờ cũng hết cách, thoát thân từ lỗ thông gió ít ra còn có cơ hội sống. Ở lại đây chỉ có một con đường chết, chết một cách vô giá trị. Sợ là chưa kịp bộc phát sức mạnh Totem đã bị Si Cúc Hắc Phong nuốt sống rồi.

Lỗ thông gió này Thiệu Huyền và Mâu cố gắng lắm mới lách qua được. Nếu như người nào lớn hơn một chút thì không thể chui lọt được. 

Khi Thiệu Huyền và Mâu đã chui lọt lên trên thì hòn đá trước cửa hang cũng đã bị đẩy ra hoàn toàn, cửa hang lộ ra hơn phân nửa.

Si Cúc Hắc Phong kích động không ngừng phát ra âm thanh xoạt xoạt xoạt trong hang, cả hang dường như đều chìm vào mớ âm thanh hỗn độn đó.

Thú hoang trong rừng sợ lửa nhưng đó không phải là toàn bộ. Hơn nữa, đống lửa trong hang cũng không lớn nên đối với con Si Cúc Hắc Phong cao mười mấy mét này không có chút nguy hiểm gì. 

Dường như không ngờ bên trong hang không có ai, Si Cúc Hắc Phong nghi ngờ chầm chậm bước từng bước dò xét. Nó le đôi lưỡi dài, cảm nhận hơi ẩm trong hang, tầm nhìn lướt qua cả hang động. Nó cảm thấy đống lửa đang đốt rất ngứa mắt, hất chân một cái đã tạo ra một cơn gió hướng đến ngọn lửa rồi đạp xuống.

Đùng!

Bàn chân to lớn đã che hết ánh sáng của ngọn lửa, nó vừa đạp xuống cả hang đã chìm trong bóng tối. 

Trong hang không có ai, mùi thịt của con heo bốn nanh lại rất nặng. Nhưng nó vẫn phân biệt được hơi thở của con người, trong đó có rất nhiều hơi thở rất quen thuộc với nó.

Nhớ lại chuyện lần trước gặp đám người này, gai trên người nó lại bắt đầu run lên.

Xoạt xoạt xoạt! 

Âm thanh xoạt xoạt còn dồn dập hơn lúc nãy.

Ngoài lỗ thông gió, Thiệu Huyền và Mâu đứng nép mình vào vách núi, hiện giờ họ chỉ hi vọng một điều con Si Cúc Hắc Phong vào hang không thấy bóng người rồi lại rời đi, đợi Mạch và đội săn quay về họ lại trở về hang.

Hơi thở như đông lại, Thiệu Huyền lắng nghe kĩ tiếng động phát ra trong hang, vài âm thanh xoạt xoạt xoạt không ngừng, họ cũng không biết tình trạng trong hang hiện giờ như thế nào nữa. Âm thanh đống lửa bị tắt cũng đã nghe thấy, thân thể căng cứng, đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra. 

Đợi một lúc sau, vẫn không nghe thấy tiếng động gì khác, cũng không biết con Si Cúc Hắc Phong đã rời khỏi hang hay chưa. Sắc trời cũng đã dần tối đi, tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn chìm vào màn đêm, thế nhưng do yếu tố ánh sáng và góc nhìn, không thể nào nhìn rõ tình hình trong hang được.

Đang suy nghĩ, da đầu Thiệu Huyền bỗng tê cứng, cảm giác tê lạnh bỗng nhanh chóng lan ra, anh sợ đến không suy nghĩ gì được.

Nhanh chóng bước xa ra lỗ thông gió hai bước, kéo theo Mâu, ám thị cậu chạy theo đừng ở gần lỗ thông gió quá. 

Ánh mắt của Mâu dời đi, sau khi lùi lại hai bước nhìn về phía Thiệu Huyền, đang định giơ tay ra tín hiệu. Đột nhiên một cơn gió ùa vào tai, mang theo sát ý. Mâu chỉ cảm thấy lỗ chân lông sau gáy mình như muỗn vỡ ra.

Đùng!

Móng vuốt của con thú cào lên vách núi, đá vụn văng lên người Mâu, trên tay cậu lưu lại vài vết xước của những viên đá sắc nhọn. Mâu không hề quan tâm, cũng không có hơi sức chú ý đến. 

Tâm trạng cậu lúc này rất nặng nề.

Không biết móng vuốt của con thú khi nào sẽ thò ra ngoài lỗ thông gió!

Lúc nãy cũng không nghe thấy bất kì âm thanh nào! 

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, không có tiếng động gì. Nếu như lúc nãy Thiệu Huyền không kéo cậu sang hai bước, nếu lỗ thông gió không nhỏ như thế, móng vuốt không hoàn toàn thò ra được thì hiện tại Mâu đã bị móng vuốt màu đen đó đập chết trên vách núi rồi.

Móng vuốt lặng lẽ thò ra ngoài vồ vào vách núi, nhanh chóng vồ lấy một khối đá lớn, móng vuốt vừa khép lại khối đá đó đã bị nghiền nát.

Không vồ được người, khi móng vuốt được thu về nó lại vồ thêm một khối đá nữa, lỗ thông gió vốn dĩ chỉ đủ cho một người ra vào, đột nhiên rộng lên gấp đôi! 

Không những thế, cái móng vuốt ấy còn có ý định sẽ mở rộng cái lỗ.

Rõ ràng con Si Cúc Hắc Phong đã biết được Thiệu Huyền và Mâu đang ở bên ngoài, nó đã nhắm vào bọn họ.

“Chạy!!” 

Thiệu Huyền và Mâu nhanh chóng rời đi.

Vách đá gồ ghề không khó khăn với họ cho lắm, trời vẫn chưa tối hẳn, chỉ cần bình tĩnh không để xảy ra sai sót là được. Chỉ cần sai sót nhỏ là sẽ trượt xuống vách núi, nhưng với năng lực của họ cũng sẽ không bị ngã chết. Thế nhưng rất có khả năng sẽ bị con Si Cúc Hắc Phong kia chặn lại.

“Lên núi đi.” Thiệu Huyền nói. 

Đây cùng là vấn đề Thiệu Huyền vừa nghĩ ra.

Hiện giờ Mạch và đội săn đang ở dưới chân núi, xuống dưới nhờ họ giúp đỡ cũng là một cách hay. Thế nhưng nếu xuống núi thì có thể cắt đuôi được con Si Cúc Hắc Phong kia hay không thì lại là một vấn đề khác. Hơn nữa, hiện giờ Mạch và đội săn vẫn chưa thể thuận tiện lên núi, cũng không biết tình thế hiện giờ thế nào. Không rõ tình hình dưới núi hiện giờ thế nào, xuống núi bây giờ cũng không phải là một cách hay.

Còn có một nguyên nhân khác, chỉ là suy đoán của Thiệu Huyền. 

Vừa chạy lên núi Thiệu Huyền vừa hỏi: “Si Cúc Hắc Phong có sợ lạnh không?”

Thiệu Huyền vừa nói Mâu cũng nhớ lại một vài chuyện: “Nghe nói Si Cúc Hắc Phong rất ít lên núi, nó sống ở nơi ấm áp và ẩm thấp.”

Theo đó Mâu cũng hiểu được ý của Thiệu Huyền. 

Càng lên núi nhiệt độ càng giảm, nhiệt độ trên núi và dưới chân núi ở đây có sự khác biệt rất lớn, khu vực gần đỉnh núi còn có tuyết trắng bao phủ, đỉnh núi là nơi tuyết phủ quanh năm, ở đó cũng tồn tại rất ít động vật nguy hiểm. Thứ nguy hiểm ở đó là môi trường cực kì lạnh.

Nếu xuống chân núi, theo như anh biết Si Cúc Hắc Phong là loài rất cố chấp và rất thông minh, một khi nó đã nhắm vào sẽ không dễ dàng từ bỏ. Dưới chân núi là địa bàn của Si Cúc Hắc Phong, bây giờ là buổi tối chính là thời gian hoạt động mà Si Cúc Hắc Phong thích nhất, chạy xuống dưới chẳng khác nào hiến xác cho Si Cúc Hắc Phong.

Nếu không bị chết cóng, thì bị ăn mất. Nếu cho Mâu chọn anh thà chạy lên núi, ít ra còn có cơ hội sống sót. Đến lúc đó nếu như con Si Cúc Hắc Phong phía sau không chịu được cái lạnh mà rút lui thì càng tốt hơn. 

Thật ra con Si Cúc Hắc Phong có thể trực tiếp chạy ra từ cửa hang rồi mới đuổi theo, thế nhưng nó không làm thế cũng có thể nó không nghĩ ra. Hoặc là đối với nó lỗ thông gió này không là gì, không đáng để nó chạy một vòng, cũng có thể là vì những nguyên nhân khác.

Khi Thiệu Huyền và Mâu chạy lên núi, Mạch và đội săn đã tấn công hiệu quả, hai con Si Cúc Hắc Phong đã có ý rút lui.

Mạch vừa vui mừng sau đó sắc mặt lại trở nên rất khó coi. 

Âm thanh truyền đến trên núi không lớn, thế nhưng không gian xung quanh rất yên tĩnh thêm vào thính lực phi phàm của Mạch và đội săn, tất nhiên sẽ nghe được tiếng đá vỡ.

Mạch nghe thấy những người khác cũng đã nghe thấy, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

“Lẽ nào là bên phía hang núi?!” Kiều hỏi. 

“Chết rồi, mấy đứa Thiệu Huyền vẫn còn trong hang!” Bàn tay cầm đao đá của Lang Hạ run run, suýt chút làm rơi thanh đao.

“Lên núi!!” Mạch hét lớn.

Lần này hai con Si Cúc Hắc Phong muốn rút lui cũng không chắn đường họ lên núi. 

Mạch không còn tâm trí nào khác chỉ biết dẫn đội săn nhanh chóng chạy lên hang núi.

Tiếng đá vỡ vang lên rất nhanh rồi mất hút, điều này càng làm cho tâm trạng của mọi người nặng nề hơn. Nếu như có âm thanh bọn trẻ còn có hi vọng an toàn, nhưng một khi không còn động tĩnh gì nữa thì hoặc là mối nguy hiểm đã qua, hoặc là...

Cuối cùng cũng đến trước hang, đội săn ai nấy mặt trắng không còn giọt máu. 

Dựa vào sức lực của Thiệu Huyền và Mâu, rất khó để di chuyển khối đá lớn, cho dù có di chuyển được cũng chưa chắc đã dời được nửa hang. Bọn nó còn nhỏ nên chỉ cần một lỗ nhỏ là có thể ra vào rồi, tất nhiên đây là chuyện chúng nó không thể nào làm được. Mà trên hòn đá còn có dấu vết rất quen thuộc.

Nhìn thấy hòn đá đã bị dời đi và dấu vết rất rõ ràng trên đó, chân Lang Hạ bủn rủn suýt chút khụy xuống đất.

Không kịp cầm ngọn đuốc soi sáng, Mạch xông vào hang nhưng lúc này trong hang chỉ là một bãi hoang tàn. 

Gió lạnh thổi vào từ lỗ thông gió, thổi đến lạnh thấu cả lòng người.