Nguyên Thuỷ Đại Thiên Tôn

Chương 230: Đi nơi nguy hiểm




Trầm mặc thật lâu, cuối cùng Nguyệt Thiên Tôn không khỏi thở dài mà nói:"Ngươi sẽ đi nơi đó sao?".

"Đương nhiên". Doanh Thiên cười cười, nói tiếp:"Bọn hắn chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, ta nhất định phải đi, nếu không liền sẽ phụ bọn hắn hao tổn tâm ý nha".

Nghe được Doanh Thiên dạng này ngữ khí, Nguyệt Thiên Tôn càng là thở dài, hắn vẫn luôn là dạng này, không coi là một chuyện.

Nàng biết Doanh Thiên sắp đi địa phương, nơi đó cũng không phải cái gì tốt đẹp chỗ, đó là một hung hiểm ngập tràn, có vô số sát cơ tồn tại.

Coi như là Thiên Tôn, bước vào nơi đó, đều có vẫn lạc phong hiểm, huống chi là Doanh Thiên lúc này còn chưa có khôi phục.

Thế nhưng là hắn nhất định phải đi, có một số khúc mắc, hắn nhất định phải giải quyết.

"Ngươi không màng nguy hiểm, là vì Viêm Đế sao". Nguyệt Thiên Tôn không khỏi quay sang nhìn hắn mà hỏi.

Doanh Thiên gật đầu mà đáp:"Ân, năm đó ta nợ hắn nhân tình, cũng nên trả lại một hai".

Nói tới đây, Doanh Thiên trong lòng không khỏi nhớ tới một cái lão giả, một cái nóng tính như lửa lão giả. Hắn cũng là Doanh Thiên một cái lão bằng hữu.

Năm đó bọn hắn cùng nhau, khai sáng Nhân Tộc cùng Nhân Đạo. Được thế nhân liệt vào Tam Hoàng Ngũ Đế Nhân Tộc Thủy Tổ.

Thế nhưng là hôm nay, Tam Hoàng Ngũ Đế trở mặt với nhau, lại còn có mấy vị có thể nhìn nhau.

Thời gian, có thể thay đổi hết thảy. Liệu mấy người, có thể giữ được bản tâm đây.

Cuối cùng, Doanh Thiên từ trong hoài niệm đi ra, hắn hỏi Nguyệt Thiên Tôn:"Hoặc Thiên đã đi Ma Môn, chắc ngươi cũng biết".

"Ta đương nhiên biết". Nguyệt Thiên Tôn hờ hững trả lời.

"Ta có thể nhờ ngươi một việc sao?". Doanh Thiên lại hỏi.

"Nói đi".

"Giúp ta tìm Uyển Nhi". Doanh Thiên nhắc tới một cái danh tự, sau đó nói tiếp:"Ta nghe nói Hoặc Thiên đưa Uyển Nhi đi, thế nhưng là hiện tại nàng đã vào Ma Môn, vì thế Uyển Nhi nhất định đã bị nàng giấu đi".

Nghe được Doanh Thiên lời này, để cho Nguyệt Thiên Tôn không khỏi khó chịu, nàng liếc xéo hắn một cái đáp:"Hừ, ngươi làm cha thật tốt, chính mình nữ nhi, lại để cho ta tìm giúp".

Doanh Thiên cười khổ, nhìn nàng nói ra:"Hiện tại cũng chỉ có thể nhờ ngươi".

Doanh Thiên có ba cái nhi tử, một cái là Doanh Thiên Minh, hiện tại chính là Tà Đạo Đạo Tổ, đang ở Địa Ngục cùng với A Tu La.

Còn một cái, là Doanh Thiếu Vũ, hắn hiện tại chính là Nhân Đạo Đạo Tôn, cai quản Nhân Đạo trong Lục Đạo Luân Hồi, ở cạnh Lục Đạo Thiên Tôn.

Ngoài ra, hắn còn một cái nữ nhi nữa, gọi là Doanh Uyển Nhi, lúc trước Lục Đệ Tử của hắn, Vấn Thiên giáng lâm Thần Giới, nói cho hắn biết, Uyển Nhi đã được Hoặc Thiên đưa đi.

Vốn dĩ hắn không có lo lắng cho Uyển Nhi, thế nhưng là hiện tại Hoặc Thiên đã vào Ma Môn, không có Hoặc Thiên bên cạnh che trở, Uyển Nhi rất dễ lọt vào nguy hiểm, cho nên hắn nhất định phải tìm tung tích nữ nhi của mình.

Dù sao, hắn cũng là người làm cha.

"Nữ nhi của ngươi, cũng không phải hạng người bình thường, nàng đã sớm đủ lông đủ cánh". Nguyệt Thiên Tôn hờ hững nói ra:"Nhưng ta đáp ứng ngươi, nhất định sẽ tìm nàng".

Nói tới đây, nàng ngập ngừng một chút, lại nói tiếp:"Ngươi bao giờ sẽ đi?".

"Ngay bây giờ". Doanh Thiên nhàn nhạt đáp.

Nghe vậy, Nguyệt Thiên Tôn không khỏi ngạc nhiên, nàng vốn dĩ cho rằng, Doanh Thiên muốn đi địa phương kia, nhất định phải chuẩn bị một chút, dù sao nơi đó cực kỳ hung hiểm..

Mà lại, hắn trên người vẫn còn thương thế, hiện tại liền đi, cùng tìm chết không có gì khác nhau.

"Ngươi điên rồi". Nguyệt Thiên Tôn biết rõ, Doanh Thiên đã quyết định cái gì, liền sẽ không thay đổi ý định, chỉ có thể nói một câu như vậy.

Nghe vậy, Doanh Thiên bất quá chỉ cười nhạt mà thôi. Hắn đem ra một mảnh giấy.

Mảnh giấy này, chính là một phần của bức tranh bị xé rách, cũng chính là trước đó mảnh băng nguyên tuyết địa kia bản thể.

Bức tranh này, chỉ còn lại một mảnh bị xé rách, lúc trước bị tập kích, Doanh Thiên vẫn kịp đem nó thu vào.

Mặc dù chỉ có một mảnh nhỏ cỡ bàn tay, thế nhưng là bên trên bức tranh lại vẽ vô cùng chi tiết, chỉ cần sử dụng hồn lực đi quan sát, liền có thể thấy được bên trong bức tranh vẽ lấy vô cùng chi tiết đến từng viên đá ngọn cỏ.

Nhìn mảnh tranh bị xé rách này, Doanh Thiên ánh mắt lộ ra không gì sánh được hứng thú, chầm chậm nói ra:"Vì chờ ta tới, bọn hắn chuẩn bị rất nhiều".

"Tốt, cũng nên đi thời điểm". Doanh Thiên đứng lên, một vẻ nghiêm túc bước tới.

Nói đoạn, hắn ném mảnh tranh kia ra ngoài, sau đó đem Đế Diễm thiêu đốt mảnh tranh này.

Chỉ thấy mảnh tranh kia hừng hực bốc cháy. Chỉ là nó cũng không có như vậy bị cháy thành tro, mà là chậm rãi tiêu tán thành từng sợi pháp tắc.

Lần này Doanh Thiên mục tiêu, chính là đi tìm Viêm Đế, cho nên, cần Đế Diễm làm lửa dẫn, lại đốt cháy mảnh tranh này, từ đó mới có thể tìm đến chính xác vị trí cần tới.

Nguyệt Thiên Tôn cũng đứng lên, nàng chậm rãi bước tới bên cạnh hắn mà nói ra:"Nghe nói, đó là một cái thế đứng trước bờ vực hủy diệt".

Nàng biết Doanh Thiên nơi muốn đến, đó là một cái nằm ngoài Thiên Địa này, nằm ngoài Vũ Trụ Nguyên Thủy, đó là một cái bí ẩn thế giới. Chỉ là thế giới này đang gặp nguy, sắp bị hủy diệt.

Doanh Thiên cười lạnh mà đáp:"Hết thảy đều là bọn hắn tự mình chọn lấy mà thôi, tham lam tìm chết".

Đối với thế giới bí ẩn kia, Doanh Thiên đó là mười phẩn hiểu rõ.

Cuối cùng, mảnh tranh kia hoàn toàn bị đốt cháy, phân giải thành hàng ức tỉ đạo pháp tắc.

Những cái này pháp tắc rất nhanh chóng liên kết với nhau, tạo thành một cái lốc xoáy pháp tắc xuyên thủng không gian.

Không lâu sau đó, một cái thông đạo không gian đã mở trước mặt hắn.

Nguyệt Thiên Tôn nhìn Doanh Thiên thật lâu, cuối cùng cũng quay đi, nàng thân hình trong nháy mắt biến mất, chỉ còn lại thanh âm dễ nghe vang lên:"Bảo trọng".

Doanh Thiên không nói gì, hắn nhấc chân mà bước vào cái thông đạo không gian kia, trong miệng nhàn nhạt hô lên:"Ta tới".

Cùng lúc này, ở Đấu Giá Thần Thiên, món Tiên Bảo kia giá cả đã sớm kéo ra 1000 tỉ Cực Phẩm Thần Thạch, từng cái Siêu Cấp Thế Lực vẫn còn đang tranh giành.

Mà bên trong Thủy Tinh Hành Cung kia, Huyết Tỳ có cảm ứng, ánh mắt không khỏi kinh hãi nhìn tới chỗ bộ thi thể kia.

Chỉ thấy lúc này, huyết dịch màu đen như là sống lại một dạng, nó mọc thành từng cái súc tu màu đen ngòm, hướng phía trên mà nghoe nguẩy.

Huyết Tỳ biết rõ bộ thi thể này khủng bố, hắn đúng là không biết nên làm thế nào cho tốt.

Đám người Nguyệt Nhi cũng là như vậy, bọn hắn đối với bộ thi thể này cũng không biết phải làm thế nào.

Thời điểm này, một màn càng thêm kinh dị phát sinh. Chỉ thấy vốn dĩ đã chết bộ thi thể kia vậy mà bỗng nhiên cử động.

Nó chậm từ trong đồng quan ngồi lên, cái đầu của nó vô hồn, quay sang ngiêng về một bên nhìn tới bọn hắn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Đám người Huyết Tỳ ai nấy đều rùng mình sợ hãi.

Xác chết sống lại cảnh tượng cũng không có cái gì đáng sợ hãi. Bọn hắn sợ hãi, là vì bộ thi thể này khủng bố vô cùng. Bộ thi thể này bỗng nhiên sống lại, nhất định không phải cái gì tốt lành.

"Chạy". Tử Nghiên lúc này đầu óc trống rỗng, nàng biết hiện tại có làm cái gì đều vô ích, chỉ có thể chạy.

Chạy đi nơi này, mới có thể sống sót.

Về phần bên ngoài Đấu Giá Thần Thiên những kẻ khác, nàng quản không được.

Ngay tại thời điểm bọn hắn muốn chạy ra khỏi Thủy Tinh Hành Cung, thế nhưng là bọn hắn rất nhanh liền phát hiện không cách nào rời đi nơi này.

Bởi vì bộ thi thể kia phát ra khí tức, vậy mà để bọn hắn Thần Lực đều bị phong bế, hiện tại cùng phàm nhân không có gì khác nhau.

Chỉ thấy bộ thi thể kia chậm rãi bước ra khỏi đồng quan, nặng nề chậm rãi bước tới, phía sau hai cánh của nó xòe rộng ra, tựa như hai thanh sắc lẻm Thần Đao, cực kỳ nguy hiểm.

"Xong, chết chắc". Huyết Tỳ ôm đầu, sợ hãi mà than:"Ta còn chưa có lấy vợ, còn chưa có vấn đỉnh Thần Đế, thế nào lại đen đủi như vậy".