Nguyên Thủy Thuần Sinh Thái

Chương 7




Đêm hôm đó, máu hổ rốt cục cũng phát huy tác dụng. Đêm đã khuya nhưng Mục Túc một chút cũng không muốn ngủ, cả người nóng ran. Y định đến khe nước nhỏ, vùi mặt vào đó cho đỡ cơn nóng. Vừa quay đầu liền thấy Quang đang nhảy lên nhảy xuống không ngừng, chả biết là đang làm cái nghi thức cầu lễ quỷ quái gìl.

“Ngươi làm cái gì vậy?”

“Hoạt động làm ấm thân thể, chuẩn bị giao phối.”

“A!”

Mục Túc trợn mắt há hốc mồm nhìn Quang. Cái gì làm vận động trước khi giao phối? Nơi này trừ Quang ra thì chỉ có mình y, như vậy, hình như người sắp sửa giao phối với cái tên đang làm nóng người kia không phải là y thì là ai?

Mục Túc chậm rãi đến khe nước nhỏ, đối diện với khe nước này là rừng rậm. Mục Túc cẩn thận suy nghĩ: đêm khuya chạy vào rừng nguy hiểm hơn hay là chờ Quang làm nóng người xong lại áp y xuống đất nguy hiểm hơn nhỉ? Cùng Quang ở chung hình như không có nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng nếu chạy vào rừng rậm mà không có đuốc thì cũng khó nói lắm.

Mục Túc dùng sức vốc nước lên mặt, thật là hèn yếu mà.

Tiếng lầm bầm lầu bầu của Quang ở đằng sau vang lên.

“Chắc là được rồi, hoạt động nãy giờ cũng lâu rồi.”

Mục Túc xoay người lại. Cái tên Quang cầm thú kia không biết từ lúc nào đã lật khố lên, dương v*t tráng kiện của hắn đang cương cứng thẳng tắp chào cờ giữa không trung.

Quang cầm cây thịt của mình lắc lắc mấy cái, độ cương cứng không thua gì cái của con hổ kia đâu. Mục Túc lúc này mới nhớ, vừa rồi Quang quyết liệt không chia phần dương v*t và tinh hoàn cho y, còn an ủi nói, y không cần dùng mấy thứ này.

Quang từng bước từng bước đến chỗ Mục Túc. Nhìn thấy cái hung khí kia còn muốn sung mãn cương cứng hơn tối hôm qua, Mục Túc bất giác lui ra đằng sau, không ngờ chân lại dẫm trúng khe nước.

Quang dễ dàng bế y lên đặt lên tấm da hổ đang trải ở dưới đất. Quang giang hai chân, đứng trước mặt Mục Túc, hài lòng nhìn Mục Túc nằm trên tấm da hổ. Thật hợp.

Mục Túc vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào cái ấy của Quang, mấy nam nhân vật anh dũng kia có phải cũng hùng vĩ giống vậy không?

Bóng đen phủ chụp xuống người. Lần này, Mục Túc không phản kháng, Quang đã cứu y, hơn nữa một mình cũng có thể chế phục được hổ, làm ra mấy động tác phản kháng kia quả là dư thừa.

Mục Túc tùy ý để hắn đâm từ trên xuống, từ trái qua, sau đó lại từ dưới lên, bất kỳ động tác nào mà hắn có thể nghĩ ra y đều nhất nhất làm theo.

Cuối cùng, Quang thậm chí còn vuốt ve, bế y lên trong khi cây thịt của hắn vẫn còn nhét sâu trong người, để cho y vòng tay qua cổ rồi từ từ vừa dạo vòng quanh đống lửa vừa trừu dập kịch liệt. Mục Túc cuối cùng cũng mơ hồ mà nhìn đống lửa.

“Ta nhịn không được rồi, khát quá.”

Mục Túc chỉ kịp nói hết câu liền ngất. Quang kịp thời ôm chặt lấy eo Mục Túc, cố gắng sáp nhanh hết mức có thể rồi bắn toàn bộ tinh hoa một giọt cũng không lãng phí vào trong thân thể Mục Túc.

Đặt Mục Túc lên tấm da hổ. Quang cho thêm củi vào đống lửa, đến khe nước hớp lấy một ít nước, quay về cho y một cái hôn nóng bỏng, đem toàn bộ nước trong miệng truyền qua cho Mục Túc, bứt một đống lá đắp lên người Mục Túc, như vậy y sẽ không bị lạnh lại có thể giải được nhiệt nóng trong người.

Làm xong hết mọi chuyện, Quang nằm xuống bên cạnh Mục Túc, hạ thể vẫn lõa lồ trong không khí, vẫn còn cương cứng, vẫn còn rất muốn làm a. Quay đầu nhìn vẻ mặt mỏi mệt rất đáng thương của Mục Túc một chút, Quang kéo tay Mục Túc đặt lên cây thịt của mình, sau đó đưa hai tay bao trùm lấy tay y không ngừng tự ma sát dương v*t bắn thêm một lần nữa.

“Vù vù! Mục Túc, Quang thích ngươi nhất, hắc hắc.”