Nguyện Vì Người

Chương 38




Hai người hồi thần lại không hẹn mà cùng nhíu mày, Tiêu Chiến trầm giọng nói:

- Hoàng Quý phi sao lại mang thai?

Theo lý mà nói, độ tuổi của Hoàng Quý phi trong quan niệm của người Nghiệp quốc đã không còn thích hợp sinh sản. Trong dân thật ra cũng có nữ tử tuổi lớn mang thai, nhưng đã ít lại càng ít, không ngờ Hoàng Quý phi cũng thành một trong những trường hợp đặc biệt.

- Thuộc hạ cũng không rõ lắm. Nghe Vương gia nói, Hoàng Quý phi mấy ngày trước không muốn ăn lại thường xuyên buồn ngủ, vốn tưởng là mệt mỏi nên tìm thái y đến xem mới biết là mang thai.

Đối với chuyện hoàng phi mang thai, hắn cũng cảm thấy có chút xấu hổ nên không nhiều lời.

- Hoàng nương cùng các ca ca nói thế nào? - Tiêu Chiến hỏi.

- Hoàng hậu nương nương vẫn cáo bệnh, không xuất cung, miễn làm phiền. Ngay cả Kiên Quả cũng bị nhốt trong Nhã Khôn cung, không cho tùy tiện chạy loạn. Vương gia cùng Dịch Vương có thể tránh liền tránh, dù sao Hoàng Quý phi đã tuổi đó rồi... Mọi thứ cẩn thận vẫn hơn. - Tiểu Ảnh nói.

- Nói rất đúng. Mặc kệ hài tử kia có thể sinh hạ được không, đừng liên can gì với nàng mới là quan trọng.

- Hoàng Thượng nói thế nào? - Vương Nhất Bác rót trà cho Tiểu Ảnh, hỏi.

- Hoàng Thượng rất vui mừng, thế này coi như có con lúc tuổi cao. Đại Nghiệp hoài hài tử vốn không dễ dàng, huống gì còn là Hoàng gia. Hoàng Thượng thưởng không ít thứ tốt. Nhưng vì thai tượng mới hơn một tháng, Hoàng Thượng còn chưa thể quá mức thân cận cùng Hoàng Quý phi. Cho nên Hoàng Thượng trong khoảng thời gian này đều ở chỗ phi tần khác. - Tiểu Ảnh đối với chuyện Hoàng Quý phi tuổi cao lại mang thai, cảm thấy có chút bất an.

Tiêu Chiến trầm mặc một lát, hỏi Vương Nhất Bác,

- Ngươi thấy thế nào? Đứa nhỏ này có thể sinh hạ được không? - Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác.

- Ta cảm thấy chuyện này chúng ta không cần lo lắng đâu. - Vương Nhất Bác cười.

- Vì sao?

Thấy hắn cười khẽ, Tiêu Chiến trong lòng cũng đột ngột tò mò.

- Ta không xem được mạch, không biết nói hài tử thế nào. Nhưng theo tình thế hiện tại, ta nghĩ Ngũ Hoàng tử sẽ càng đau đầu hơn chúng ta. Nếu là nam hài, thì là thân hoàng đệ của hắn. Trước giờ phụ mẫu vì con út mà xem nhẹ con cả đi đâu cũng thấy. Mà Ngũ Hoàng tử lại mơ ước ngôi vị Hoàng đế bấy lâu. Nếu không có đệ đệ này, Hoàng Quý phi tất nhiên sẽ toàn lực ủng hộ hắn, nhưng nếu có hài tử này, lại làm cho Hoàng Thượng yêu thích, kết quả sẽ rất khó nói. Tiền lệ đứa lớn giúp đứa nhỏ đoạt ngôi vị Hoàng đế cũng không ít, nhất là khi đứa lớn chỉ là hài tử không được Hoàng Thượng yêu thích lắm.

Tiêu Chiến cười nhìn hắn, Vương Nhất Bác hình như luôn ở những lúc y nghĩ không rõ ràng, dùng cách suy nghĩ của riêng mình khiến y sáng tỏ thông suốt.

- Ngũ Hoàng tử dã tâm lớn, sẽ không tình nguyện làm người bình thường, lại càng không dễ tha thứ cho người thay thế vị trí của hắn. Cho nên chúng ta chỉ cần yên lặng xem biến là tốt rồi.

Hắn mặc dù tiếp xúc cùng Ngũ Hoàng tử không nhiều, nhưng đối với nhìn mặt đoán người, Vương Nhất Bác vẫn có vài phần tự tin. Hiện tại Ngũ Hoàng tử so với bọn họ càng phiền lòng, còn phiền lòng vấn đề gì, không phải chuyện của họ. Chỉ cần bọn họ tránh xa một chút là được.

- Vậy cứ mặc kệ hắn. Chờ giải quyết chiến sự bên này, hồi kinh nói sau. Tiểu Ảnh, ngươi muốn ở lại trong quân doanh, hay là muốn trở về?

- Vương gia nói ta cứ ở lại trước, xem có gì có thể giúp. Nếu không có gì giúp được mới trở về. - Tiểu Ảnh nói.

- Cũng tốt, ngươi đã đến rồi ta làm việc cũng tiện hơn.

Nói xong, Tiêu Chiến gọi Trác Hồ vào phân phó.

- Mang Tiểu Ảnh đi nghỉ ngơi, ở trong trướng Trương Bân Bân tiền bối ở trước đó. Có người hỏi, cứ nói là biểu đệ của Vương phi.

- Vâng. - Trác Hồ đáp.

- Đa tạ Lân Vương gia. - Tiểu Ảnh hành lễ, rồi theo Trác Hồ lui ra ngoài.

Tiểu Ảnh đến khiến Vương Nhất Bác trở nên bận rộn hơn rất nhiều, trừ mỗi ngày đến y trướng thăm, điều phối chút dược ra, thời gian còn lại đều ở trướng của Tiểu Ảnh thực hiện hứa hẹn trước đây, dạy hắn đọc sách.

Sau khi tùy quân xuất chinh, chuyện dạy Tiểu Ảnh đọc sách liền giao cho Mộ Thần, Mộ Thần cũng tuyệt đối không hàm hồ, thời gian ngắn đã dạy cho Tiểu Ảnh học xong gần trăm thủ thi từ, cũng dạy luôn《 Tam Tự kinh 》 cùng《 Bách tự văn 》. Có lẽ người khác thấy rất đơn giản, nhưng đối với Tiểu Ảnh chưa bao giờ đến học đường mà nói, không khác gì học vỡ lòng.

Tuy rằng hai quyển sách này Tiểu Ảnh còn chưa đạt tới trình độ đọc trôi chảy, nhưng chữ học được lại không ít. Cho nên Vương Nhất Bác dứt khoát tìm đến một quyển《 Đại học 》 giảng cho Tiểu Ảnh nghe.

Phương thức Vương Nhất Bác giáo thụ hiển nhiên không giống Mộ Thần, Mộ Thần thuộc loại tiên sinh nho nhã, học vấn rất cao, còn có thể đàn, khiến Tiểu Ảnh thư giãn đầu óc, thả lỏng một chút. Nhưng Mộ Thần cũng tuyệt đối là nghiêm sư, nếu bởi vì hắn giảng không tốt Tiểu Ảnh không hiểu, cho dù bắt hắn nói trên mười lần cũng không thành vấn đề, nhưng nếu Tiểu Ảnh không thật sự học, hắn sẽ phạt Tiểu Ảnh trắng đêm chép sách.

Mà Vương Nhất Bác thì lại giống như một ca ca cùng đệ đệ nói chuyện học tập, không có yêu cầu gì đặc biệt với Tiểu Ảnh, nếu không hiểu hắn có thể nói tiếp, nếu Tiểu Ảnh có đôi khi thất thần, hắn sẽ dừng lại, cùng Tiểu Ảnh tán gẫu một ít chuyện khác, rồi mới học tiếp.

Cho dù là Mộ Thần nghiêm khắc, hay Vương Nhất Bác tùy ý, Tiểu Ảnh đều cảm thấy được lợi, tất nhiên không có ý kiến.

- Ngươi cùng Lục ca sao rồi?

Thừa dịp nghỉ ngơi dùng trà ngắn ngủi, Vương Nhất Bác tò mò hỏi. Thật ra hắn đã sớm muốn quan tâm một chút, chỉ là cảm thấy để Tiểu Ảnh chủ động nói sẽ tốt hơn. Kết quả Tiểu Ảnh một chữ cũng không đề cập, thật khiến Vương Nhất Bác không biết làm sao.

- Rất tốt.

- Tiêu Chiến biết khoảng thời gian đó Lục ca nhất định phải ở bên cạnh ngươi, cũng không thể không biết xấu hổ kêu Lục ca giúp y điều tra. Nếu ngươi phụ lòng tốt của Tiêu Chiến, chẳng phải khiến y uổng phí tâm tư sao? - Vương Nhất Bác ý cười không giảm.

- Khoảng thời gian ấy Vương gia vẫn luôn bên cạnh ta, lòng ta cũng rất cảm kích. Ta ăn nói vụng về, không thể nói rõ, tóm lại từ ban đầu, Vương gia đối đãi khác biệt với ta. Sau khi ta biến thành Khanh tử, Vương gia cũng không sắp xếp gì, ta trước đây làm cái gì, hiện tại cũng vậy. Giống như Vương phi nói, nam tử cùng Khanh tử cũng không có gì khác nhau.

- Chỉ cần tâm ý của Lục ca không uổng phí là tốt rồi. Trong lòng cảm nhận là quan trọng nhất, không cần nói ngoài miệng. - Vương Nhất Bác vỗ vỗ Tiểu Ảnh vai.

- Có đôi khi nhìn Vương phi cùng Lân Vương gia, lòng ta có chút hâm mộ. Hai người có thể gắn bó trong hoạn nạn, không có nghi kỵ lẫn nhau, cũng không khiến đối phương khổ sở, rất khó có. - Tiểu Ảnh ngưỡng mộ nói.

- Thành ngữ dùng không tồi, Mộ Thần quả nhiên không có uổng phí tâm sức. - Vương Nhất Bác mỉm cười.

Tiểu Ảnh cười ngượng ngùng, không nói. Vương Nhất Bác thật lòng nói.

- Ngươi cũng có thể có được người gắn bó trong hoạn nạn, chăm sóc lẫn nhau. Nhưng điều kiện tiên quyết là bớt một ít băn khoăn, thêm một ít tự tin, cũng phải nghĩ thoáng một chút, cho đối phương thêm cơ hội, đừng vì một chút lo lắng mà lùi bước. Như vậy với ngươi, với hắn mới công bằng.

Tiểu Ảnh nhìn Vương Nhất Bác mà suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng gật đầu.

- Ta đã biết.

Mấy ngày sau, ám vệ theo Đại Hoàng tử hồi kinh, nói Đại Hoàng tử khi cách kinh thành còn hai ngày lộ trình, ở vùng ngoại ô bị một kẻ bịt mặt đuổi giết. Cũng may có thuộc hạ đồng hành chặn thế công của đối phương, Đại Hoàng tử chỉ là bị thương nhẹ. Về những kẻ đuổi giết Đại Hoàng tử đã bị ám vệ âm thầm giải quyết. Tiêu Quân sau khi trốn được đối phương đuổi giết, oán hận nói một câu.

- Đầu tiên là hạ cổ hại bổn Hoàng tử, hiện tại lại muốn hạ sát thủ, bổn Hoàng tử nhất định phải tra ra hung phạm, tận tay giải quyết!

Nghe ám vệ hồi báo xong, Tiêu Chiến gật đầu, cho người lui ra. Chuyện này phát triển thuận lợi như thế, cũng nhờ Nhất Bác thông minh.

Qua cơm chiều, Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác đi ra ngoài một chút. Phụng Châu thành đã hồi phục cảnh tượng ngày xưa, chợ tối là truyền thống lâu đời của Phụng Châu thành, người đi dạo muộn rất nhiều, cũng có thể tìm được không ít thứ thú vị.

- Để Tiểu Ảnh một mình ở lại trong quân doanh được không?

Dù sao nơi này Tiểu Ảnh cũng không quen, hiện tại hai người bọn họ chạy ra đây, Tiểu Ảnh một mình khó tránh khỏi cô độc.

- Đã nhiều ngày ngươi cứ vây quanh Tiểu Ảnh, thời gian bồi hắn so với ta còn nhiều hơn.

Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác chậm rãi đi quanh chợ. Hai người đều mặc thường phục, hơn nữa buổi tối ánh sáng của đèn không rõ, cũng không nhiều người chú ý tới bọn họ.

- Trong quân doanh tuy rằng nhiều người, nhưng có thể cùng ta tán gẫu hiện tại chỉ có ngươi. Ngươi còn bận chuyện, ta cũng không thể quấy rầy. Vừa lúc Tiểu Ảnh đến đây, cũng có thể giúp ta giải buồn. - Vương Nhất Bác giải thích.

- Nhìn ngươi bình thường cùng đại ca ngươi cũng không nói nhiều như vậy.

Nếu không phải rõ ràng thân thế của Tiểu Ảnh, Tiêu Chiến có lẽ sẽ hoài nghi hai người này có phải có quan hệ huyết thống hay không, mới có thể hợp ý như thế.

- Đại ca dù sao cũng là huynh trưởng, ta ở nhà cũng rất ít cùng hắn tán gẫu.

Vương Nhất Thiên tuy rằng có chút chiếu cố với hắn, nhưng hai người tính cách đều hướng nội, cũng rất ít tán gẫu.

- Cho dù Tiểu Ảnh có thể cùng ngươi nói chuyện phiếm, nhưng ngươi cho hắn một ít thời gian riêng mới tốt. - Tiêu Chiến nói.

- Vì sao? - Vương Nhất Bác khó hiểu.

- Chỉ có cách xa mới nhung nhớ, cũng càng dễ dàng thấy rõ tâm tư chính mình. - Tiêu Chiến coi như nói lời từ trong tim.

- Ngươi nói hắn cùng Lục ca?

- Ừ. - Tiêu Chiến gật đầu.

- Được, nghe lời ngươi. - Vương Nhất Bác cười.

Hai người dạo một vòng quanh chợ tối, cuối cùng Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến kéo vào một tiệm vàng.

- Ngươi muốn mua gì sao? - Vương Nhất Bác thấp giọng hỏi.

Tiêu Chiến khẽ cười không nói.

Thấy hai người khí chất bất phàm, chưởng quầy lập tức đi ra đón tiếp.

- Hai vị muốn mua cái gì?

- Có cái gì mang ngụ ý tốt thành đôi, lấy xem. - Tiêu Chiến mở miệng nói.

- Có, có. Hai vị mời qua bên này.

Phụng Châu tuy rằng bên ngoài đã khôi phục, nhưng tổn thất bên trong vẫn nặng nề hơn, dân chúng sống khó khăn, tất nhiên không ai đến thăm tiệm vàng. Lúc này có khách, chưởng quầy tất nhiên không thể dễ dàng buông tha.

Không bao lâu, chưởng quầy lấy ra mấy cái hòm, rồi mở ra, bên trong đều là đồng tâm kết đặt thành đôi, ngọc bội ở giữa cũng dùng dương chi ngọc tốt nhất chạm thành, có uyên ương, có tuần lộc, cũng có quả lựu hồ lô linh tinh. Mà trong các hình khắc, Tiêu Chiến liếc mắt liền nhìn trúng một đôi tịnh đế liên (hai bông sen cùng đài, ý chỉ phu thê mặn nồng).

Nghĩ đến hoa văn lá sen trên vai Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cầm lấy nó.

- Đôi này bao nhiêu tiền?

- Công tử thật có mắt nhìn, ngọc chất này là cực phẩm. Một đôi một trăm hai lượng. - Chưởng quầy nói.

Đối với vàng bạc ngọc khí, cho dù Tiêu Chiến không thích, nhưng từ nhỏ mưa dầm thấm đất, tất nhiên cũng có thể biết một phần. Chưởng quầy cũng không gạt người, ngọc này thật sự là cực phẩm, cũng chỉ có Du quốc mới có thể sản xuất ra ngọc tốt như thế, mà lấy giá cả cũng rất hời.

- Không dối gạt công tử, giá này đã là lỗ. Nhưng không còn cách nào, một nhà già trẻ đợi bữa, cho nên có thể bán ra đổi lấy bữa no cho cả nhà là được.

Đối với dân chúng trải qua chiến loạn mà nói, đã không còn nhiều yêu cầu, chỉ cần qua ngày bình an là tốt rồi.

Tiêu Chiến lấy một cái đồng tâm kết tịnh đế liên, đeo trên đai lưng Vương Nhất Bác. Cái còn lại đeo lên đai lưng mình. Lại chỉ chỉ một đôi cá chép cẩm cùng một đôi hoa mai với chim khách, nói.

- Hai đôi này ta cũng muốn, bao lại đi.

- Được. - Chưởng quầy cười nở hoa, lưu loát gói lại hai đôi đồng tâm kết kia.

- Mua nhiều như vậy sao?

Nhìn Tiêu Chiến giơ tay hỏi lấy túi tiền, Vương Nhất Bác nhẹ giọng hỏi. Không biết từ khi nào, chỉ cần hai người xuất môn, tiền của Tiêu Chiến đều đặt ở trong túi của Vương Nhất Bác.

- Đôi cá chép cho Lục ca, đôi còn lại cho Tam ca. - Tiêu Chiến sớm đã có an bài.

Vương Nhất Bác đưa túi tiền cho y, nghĩ đến ngụ ý các hình khắc, ý cười nơi khóe miệng thêm sâu. Tịnh đế liên tất nhiên không cần phải nói, tượng trưng cho có đôi có cặp, bách niên giai lão. Mà cá chép cẩm đại biểu cho phú quý, cát tường, khỏe mạnh cùng hạnh phúc. Hoa mai cùng chim khách kết hợp mang ngụ ý kiên quyết, cao nhã, cát tường cùng linh khí.

Thu tiền xong, chưởng quầy ân cần tiễn hai người đến cửa. Tiêu Chiến bỏ đồ vào túi trong tay áo, một tay dắt Vương Nhất Bác rời khỏi tiệm vàng.

Vương Nhất Bác vẫn còn cười vui vẻ, Tiêu Chiến cúi đầu hôn hắn một chút, mới tiếp tục dắt Vương Nhất Bác đang đỏ mặt trở về...