Nguyện Vì Người

Chương 41




Sau khi bại trận, Dược Thiên Phàm đưa những người còn lại trong Lôi quân rời khỏi Quyết Lĩnh thành, không chạy trối chết sau khi nước bại trận. Coi như là Tiêu Chiến giữ thể diện cho Dược Thiên Phàm sắp đăng cơ tân đế.

Lôi quân vừa rời đi, Nghiệp quân liền chiếm cứ thành trì. Du quân vương sau khi tỏ lòng biết ơn với Tiêu Chiến, cũng bắt đầu đưa quan viên đến an bài các hạng công việc của Quyết Lĩnh thành.

Sau khi quân chủ lực toàn bộ đã tiến vào thành trì, bắt đầu xây dựng cơ sở tạm thời, Tiêu Chiến sai Vương Nhất Thiên trông coi trước, còn mình quay đầu ngựa chạy đến Phụng Châu thành.

Khi tiến vào quân doanh, trong đại doanh vẫn đang bận rộn. Tất cả mọi người đang thu dọn đồ đạc, sau khi bên kia dựng xong lều trại, từng nhóm sẽ chuyển qua.

- Chúc mừng Vương gia, giành được toàn thắng. - Trác Hồ vừa nhìn thấy Tiêu Chiến vui mừng nói.

- Đứng lên đi, Vương phi đâu?

- Vương phi còn đang ngủ, nửa canh giờ trước có tỉnh dậy uống nước, rồi lại tiếp ngủ.

- Chuẩn bị một chiếc xe ngựa, nhớ lót thêm chăn dày.

- Vâng, tiểu nhân đi làm ngay. - Trác Hồ nói xong liền chạy tới chuồng ngựa.

Ngược lại với bên ngoài bận rộn, bên trong chủ trướng yên tĩnh hơn rất nhiều. Tiêu Chiến nhẹ nhàng đi đến bên giường, sợ vết máu trên người làm bẩn giường, chỉ đứng một bên dùng nước trong thau đồng rửa sạch tay, sau đó sờ trán Vương Nhất Bác kiểm tra nhiệt độ, chắc chắn hắn không bị sốt, mới yên tâm.

Vương Nhất Bác mơ mơ màng màng mở mắt, giọng khàn khàn nói.

- Ngươi đã trở lại? Kết quả thế nào?

- Thắng. Ngươi an tâm ngủ đi, lát nữa ta mang ngươi đến tân doanh.

Vương Nhất Bác gật đầu, rồi lại ngủ tiếp.

Tiêu Chiến đắp chăn cẩn thận cho hắn, mới đi ra phía sau bình phong, thay y phục sạch. Hiện tại toàn quân cao thấp đều đang bận rộn, muốn tắm rửa chỉ có thể chờ buổi tối, y liền lấy nước trong bồn mà đơn giản lau qua, lau sạch mùi máu tươi trên người.

Chờ y thay xong y phục, Trác Hồ cũng chuẩn bị xong xe ngựa. Tiêu Chiến bế Vương Nhất Bác đã được bọc kín trong chăn lên xe ngựa, Trác Hồ lại thu dọn mấy thứ đồ dùng, mang hòm thuốc cho Vương Nhất Bác, rồi đánh xe đi đến trước Quyết Lĩnh thành.

Chờ mọi thứ yên ổn, đã là buổi tối. Tiêu Chiến viết xong tấu chương, sai người thúc ngựa đưa về kinh thành. Vương Nhất Bác vẫn như trước lười biếng ngồi ở trên giường, cơm chiều cũng chỉ có thể ăn cháo. Đang ăn, giọng Tiểu Ảnh từ ngoài cửa truyền đến.

- Thuộc hạ cầu kiến Vương gia.

- Vào đi.
Nghe tiếng của Tiểu Ảnh, Tiêu Chiến cũng không kiêng kị, dù sao Tiểu Ảnh hiện tại cũng là Khanh tử, tình trạng hiện tại của Vương phi nhà mình bị hắn nhìn thấy cũng không sao. Tiểu Ảnh đi vào, hành lễ nói.

- Vương gia, Vương phi.

- Hôm nay ngươi giết được Hoàng đế Lôi quốc là công lớn nhất. Bổn vương nghĩ, nếu bẩm báo với Phụ hoàng, hẳn có thể cho ngươi một chức quan nào đó trong quân doanh.

Tiểu Ảnh dù sao cũng là người trong lòng của Lục ca nhà mình, không thể cứ ở trong tối mãi như vậy.

- Vương gia, thuộc hạ không muốn làm quan, chỉ muốn như bây giờ, tự do tự tại, che chở người mình muốn bảo hộ. - Tiểu Ảnh nói.

Tiêu Chiến cũng có thể hiểu suy nghĩ của hắn, cũng không miễn cưỡng, đợi sau này rồi tính.

- Tùy ngươi. Ngươi đến có việc gì?

- Hiện giờ chiến loạn đã bình, thuộc hạ muốn hồi kinh trước.

Lục ca lần này sai Tiểu Ảnh đến vốn để xem có cái gì giúp được hay không, hiện giờ sự tình đã giải quyết, cũng là thời điểm để Tiểu Ảnh trở về. Nghĩ vậy, Tiêu Chiến nói.

- Ngươi ngày mai hãy đi. Đêm nay ta sai người cho ngươi lộ phí, lương khô cùng nước. Trên đường cũng đừng để mình kiệt sức.

Tiểu Ảnh hiện tại theo lý là người của Lục ca, coi như thành người một nhà, Tiêu Chiến tất nhiên không thể bạc đãi hắn, càng không thể khiến Lục ca nhà mình lo lắng.

- Thuộc hạ đa tạ Vương gia. - Tiểu Ảnh hành lễ nói.

Vương Nhất Bác vốn định để Tiểu Ảnh ở lâu thêm mấy ngày, hoặc là đi theo bọn họ cùng đến đất phong của Nhị ca một chút. Nhưng nghĩ đối với Tiểu Ảnh mà nói, Tiêu Thanh mới là ưu tiên hàng đầu, hắn cũng không thể ép, cho nên để người đi. Dù sao sau khi hồi kinh vẫn có thể gặp nhau dài dài.

- Ta cho ngươi chút dược, hiện tại ruồi muỗi nhiều, ngươi ngủ bị chích thì dùng nó.

Thời tiết đã bắt đầu nóng, người Nghiệp quốc đều sẽ mang một vài túi hương thảo dược đuổi muỗi bên người.

- Vâng, đa tạ Vương phi.

- Ngươi với ta, khách khí cái gì. - Vương Nhất Bác cười nói.

- Vậy thuộc hạ không quấy rầy nữa, cáo lui trước.

- Đi đi. - Tiêu Chiến đáp.

Tiểu Ảnh rời khỏi chủ trướng, cũng không quên kéo lại màn trướng.

- Hy vọng Tiểu Ảnh lần này trở về có thể hoàn toàn tiếp nhận Lục ca. - Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến gõ lên trán hắn, cười nói:

- Lo cho chính ngươi là được rồi.

Vương Nhất Bác cười cười, tiếp tục ăn cháo Tiêu Chiến đút.

Du quân vương phải khôi phục dân sinh ở biên quan, cũng không phải chuyện một sớm một chiều, nếu chinh chiến chỉ cần mấy tháng, nhưng dân sinh nếu muốn hoàn toàn khôi phục, ít nhất cần thời gian hai ba năm.

Tiêu Chiến hiện nay cũng nhàn rỗi, y an bài các tướng sĩ thay phiên đến giúp người Du quốc trùng kiến nhà cửa.

- Chờ thánh chỉ của Phụ hoàng đến, ta sẽ về lại đất phong. Vốn ta cần tiến cung diện thánh vào thời điểm này, nhưng năm nay được miễn.

Tiêu Cảnh đứng cùng Tiêu Chiến, cười nói. Hắn biết Phụ hoàng không có ý lập hắn làm Thái tử, hắn cũng không muốn tranh đấu, mà Hoàng Thượng đối với hắn cũng đã tròn trách nhiệm làm cha, hắn đối với Hoàng Thượng cũng không có oán hận. Hơn nữa hiện tại hắn sống không tồi, lại càng không có ý tranh quyền đoạt vị.

- Thần đệ có một chuyện muốn nói với Nhị ca. - Tiêu Chiến quay đầu.

- Chuyện gì?

- Thần đệ muốn mang Nhất Bác đến đất phong của Nhị ca một chuyến, Nhất Bác chưa từng đi xa, cho nên thần đệ muốn mượn cơ hội này dẫn hắn dạo quanh, những nơi xa lạ lại không an toàn, cho nên muốn tới chỗ Nhị ca. Mấy năm nay Hoàng nương, Tam ca cùng Lục ca cũng vô cùng quan tâm tình hình của Nhị ca, tuy rằng huynh mỗi lần hồi kinh đều nói rất tốt, nhưng không tận mắt thấy làm đệ đệ như ta vẫn không thể yên tâm. Cho nên nếu Nhị ca không ngại, còn thỉnh cầu cho thần đệ cùng Nhất Bác đến ở tạm mấy ngày, cũng tiện trở về nói cho Hoàng nương bọn họ được an tâm. - Tiêu Chiến thật tâm nói.

- Thật tốt quá, Nhị ca vẫn sợ các đệ ngại nơi hẻo lánh không muốn đến. Hiện giờ đệ muốn tới, Nhị ca cầu còn không được! - Tiêu Cảnh hào hứng nói.

- Nhị ca sao lại nói vậy, chỗ của huynh, mấy huynh đệ sao lại ghét, chỉ là sợ làm phiền Nhị ca mà thôi. - Tiêu Chiến khẽ cười nói.

- Tốt lắm, về sau Nhị ca có thể yên tâm mời các đệ đến. - Tiêu Cảnh trong mắt tất cả đều là ý cười.

- Cầu còn không được. - Tiêu Chiến gật gật đầu.

- Đúng rồi, chỗ ta có một miếu cầu tử (miếu cầu con cái) vô cùng linh nghiệm, đệ tới chơi, không bằng đưa đệ khanh đến bái phỏng một chuyến. Ở đất phong, phàm là cầu con nối dòng đều sẽ đến đó dâng hương. Chỉ cần đến, gần như đều sẽ có con.

- Thật sao? - Nơi linh nghiệm như thế, Tiêu Chiến chưa từng nghe qua.

- Tất nhiên. Ta sợ chuyện miếu cầu tử truyền ra ngoài, nhiều người đến đất phong sẽ khiến Phụ hoàng nghi ngờ, lại sinh sự, cho nên không truyền ra ngoài.

- Nếu thực sự linh nghiệm, Nhị ca sao lại không sinh một đứa trước, Hoàng gia cũng có người kế tục.

Tiêu Cảnh cười lắc đầu, thấp giọng, nói.

- Nhị ca cũng không gạt đệ. Hiện tại trong triều thế cục không rõ, Thái tử vị treo lơ lửng. Nếu hiện tại ta có hài tử, ngày sau là đệ, Tiêu Hoàng, hoặc là Tiêu Thanh lên làm Thái tử, ta đây tất nhiên vô tư rồi. Nhưng nếu đổi người khác, ngày bình yên của ta chỉ sợ sẽ không sống tốt được. Nếu đến lúc đó bọn họ lại dùng hài tử để cưỡng ép ta, ta thật sự tiến thoái lưỡng nan.

- Nhị ca suy nghĩ chu toàn.

Thuộc Hoàng gia, cho dù đã xuất cung đến đất phong cũng không thể không thận trọng.
- Nhưng thật ra, nếu các đệ có hài tử trước, chính là trưởng tôn của Hoàng gia, Phụ hoàng cũng sẽ càng nghiêng về các đệ một ít. Lão Lục vẫn chưa tìm Vương phi, Trắc phi của lão Tam nghe nói bị giáng chức, nữ nhi như vậy không có cũng được. Cho nên hiện tại trọng trách dừng trên người đệ, hảo hảo cố gắng, tranh thủ sớm một chút sinh chắt nhi cho ta.

- Ta đúng là muốn có hài tử, nhưng không liên quan đến ngôi vị Hoàng đế, chỉ đơn thuần muốn một đứa nhỏ giống Nhất Bác mà thôi. - Tiêu Chiến cười cười.

- Ha ha ha, nếu một năm trước đệ nói lời này với ta, ta nhất định cảm thấy đệ phát sốt rồi. Hiện nay cảm thấy đúng như người ta nói, từ khi đệ lấy Vương Nhất Bác, tính cách cũng tốt lên không ít. - Tiêu Cảnh cười nói.

- Ở bên nhau, có những chuyện sẽ không tự chủ được mà thay đổi theo hắn. Nhưng ta vui vẻ chấp nhận. Mặc kệ rốt cuộc có linh nghiệm hay không, đợi đến đất phong, ta nhất định mang Nhất Bác đến dâng hương.

Chỉ cần vì Vương Nhất Bác, y nguyện ý làm mọi thứ.

- Được. Ta sai người chuẩn bị trước, đến lúc đó các đệ cùng ta quay về đất phong.

- Được. - Tiêu Chiến gật đầu đáp.

Mấy ngày sau, Dược Thiên Phàm lấy thân phận tân hoàng của Lôi quốc đi vào quân doanh Đại Nghiệp, ngoài mặt là cùng Đại Nghiệp thương nghị việc liên bang, thực tế là tới cảm tạ.

Sau khi tiến vào đại trướng, Dược Thiên Phàm cho người lui hết rồi mới cười nói với Tiêu Chiến.

- Đại ân không lời nào cảm tạ hết được.

- Ngươi làm Hoàng đế cũng hài lòng nhỉ? - Tiêu Chiến cũng không khách khí, không dùng kính xưng.

- Ngồi trên vị trí này mới biết được chuyện phải giải quyết nhiều không tưởng, muốn thả lỏng một chút cũng không được. Du quốc loạn chỉ là dân chúng thành trì, có Du quân vương thống trị cũng không ngại. Nhưng Lôi quốc loạn là triều đình, Tiên hoàng giết không ít quan viên đắc lực, đến nỗi triều đình thiếu hụt nhân tài. Hơn nữa không ít kẻ được lợi thời Tiên hoàng trước đây không phục ta làm Hoàng đế, mặc dù không dám phản đối, nhưng cũng không phòng được bọn chúng lén lút ngáng chân. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có chỗ Lân Vương gia mới có thể khiến ta an tâm nghỉ ngơi một chút, nên tới đây.

Nghĩ đến cũng có chút buồn cười, nơi có thể khiến hắn thả lỏng cư nhiên là quân doanh của nước từng là địch quốc, Hoàng đế như hắn cũng có chút bi ai.

- Sự tình thuận lợi hơn nhiều so với ta nghĩ, cũng có người đứng ra ủng hộ ngươi làm đế, nếu không thật uổng phí tâm tư của bổn vương cùng Vương phi.

- Ta cũng không ngờ, nếu không phải Tiên hoàng mang ta ra chiến trường, để ta mượn cơ hội lung lạc lòng người, chỉ sợ còn phải tranh đấu thêm.

Hiện tại Thập ca hắn ở Lôi quốc vẫn là Hoàng đế, cũng chỉ có thể xưng là Tiên hoàng. Tuy rằng hắn tội nhiều hơn công, nhưng vì thể diện Hoàng gia, Dược Thiên Phàm vẫn không thể không đưa đi đại táng.

- Không thể không nói, Tiên hoàng Lôi quốc thật sự là không được lòng người. - Tiêu Chiến nói.

- Sao lại không thấy Lân Vương phi?

- Vương phi của bổn vương, vì sao phải tới gặp ngươi? - Tiêu Chiến nhướn mày, có chút bất mãn.

- Không dám không dám, chỉ là Vương phi chiếu cố giúp ta nhiều như vậy, ta chuẩn bị chút lễ vật, còn thỉnh Vương phi vui lòng nhận cho.

Dược Thiên Phàm nói xong, từ trong tay áo lấy ra một miếng lệnh bài. Giải thích.

- Đây là lệnh bài của ta, về sau các ngươi dùng vật này sẽ có thể tùy ý ra vào Lôi quốc. Gặp phiền toái cũng có thể lấy nó đến chỗ quan phủ, gặp nó như gặp ta.

Tiêu Chiến hơi hơi nhíu mày,

- Cho dù Vương phi của bổn vương giúp ngươi, cũng không cần lễ tạ ơn lớn như vậy.

Thứ này y thấy tuyệt đối không thể dễ dàng nhận.

- Ta biết rõ Vương gia cùng Vương phi đều là người quang minh chính đại, sẽ không làm chuyện thương tổn con dân hai nước, cho nên mới nguyện đem tặng cho Vương phi. Cũng hy vọng các ngươi rảnh rỗi, đến Lôi quốc dạo chơi. - Dược Thiên Phàm hiển nhiên không có ý thu hồi.

Tiêu Chiến do dự một lát.

- Thứ này ta thay Vương phi nhận trước, có dùng hay không tất cả theo ý hắn.

- Rất tốt.

Dược Thiên Phàm gật đầu, giao lệnh bài cho Tiêu Chiến, lại nói:

- Qua mấy ngày nữa, ta chuẩn bị đến Đại Nghiệp một chuyến, cùng Hoàng Thượng thương thảo việc đồng minh.

- Ừm, giải quyết Tiên hoàng phiền toái của Lôi quốc, Phụ hoàng chắc hẳn cũng đã suy nghĩ một phần. - Tiêu Chiến nói.

- Vậy còn thỉnh Vương gia đến lúc đó vì Lôi quốc nói tốt vài câu. - Dược Thiên Phàm cười nói.

- Đây mới là mục đích ngươi tặng lệnh bài?

- Không dám, chỉ là vì giúp người trong nhà Vương gia thượng vị về sau thôi, cũng có chút quyền lên tiếng. - Dược Thiên Phàm cũng không quên hứa hẹn của mình.

- Lời bản vương sẽ truyền đạt lại, về phần thành ý còn phải xem ngươi đã.

- Ta hiểu. - Dược Thiên Phàm cười càng lớn, cảm thấy mình tìm Lân Vương hợp tác là sáng suốt nhất.

Mãi qua bữa tối, Dược Thiên Phàm mới rời khỏi quân doanh.

Tiêu Chiến nhẩm tính ngày, có lẽ thánh chỉ cũng sắp đến rồi, y phải chuẩn bị một chút, đưa thê khanh đến đất phong hưởng thụ lạc thú thế giới riêng của hai người...