Nguyện Vì Người

Chương 42




Thánh chỉ rất nhanh đưa đến Quyết Lĩnh thành, Hoàng Thượng hạ lệnh, lệnh cho Tiêu Chiến tức khắc dẫn quân hồi kinh, cũng ca ngợi Nhị Hoàng tử Tiêu Cảnh, có công trợ chiến, đợi sau khi quay về đất phong, có ban thưởng khác.

Tiêu Chiến an bài binh mã, ba ngày sau nhổ trại, hồi kinh. Trước khi rời đi, Du quân vương đến tiễn.
- Lần này ít nhiều được Lân Vương hỗ trợ, nếu không Du quốc đã nguy hiểm.

Nghĩ đến chiến sự gập ghềnh, trong lòng Du quân vương trăm mối ngổn ngang, cũng may mọi chuyện đều đã qua.

- Quân vương khách khí. Du quốc là nước phụ thuộc Đại Nghiệp, khi gặp nạn ra tay tương trợ là đương nhiên. - Tiêu Chiến nói.

- Mặc kệ thế nào, Lân Vương giúp nước ta trăm dân thoát ly khổ ải, ơn này, bản quân suốt đời khó quên.

Du quân vương tang thương trong mắt không vì chiến tranh bình ổn mà tiêu tán, có thể thấy được còn đang gắng sức.

- Đây đều là ân điển của Phụ hoàng, bổn vương chỉ theo tôn chỉ hành sự. - Tiêu Chiến không nhận lời khen của Du quân vương.

- Vương gia quá khiêm tốn. Nói thật, lần này nếu đổi thành người khác lĩnh binh đến, chưa chắc có thể đánh lui Lôi quân. Chỉ nhìn một cách đơn thuần cách thức ngài dùng để đối phó quân tiên phong của Lôi quốc cũng biết. - Du quân vương cũng chỉ ăn ngay nói thật, không có nửa phần nịnh hót.

- Chỉ là vừa vặn có biện pháp thôi. - Nói đến công lao này cũng không hẳn là của y.

- Có đôi khi cảm thấy là trùng hợp, nhưng từ đầu có ai biết không phải thiên ý? - Du quân vương cười cười.

Tiêu Chiến đáp lời, có lẽ có những chuyện này thật sự là trời cao đã sớm an bài.

Du quân vương tiến lên một bước, dùng giọng chỉ hai người có thể nghe nói.
- Nếu ngày sau, Lân Vương có ý với vị trí Thái tử, bản quân nhất định ủng hộ, tuyệt đối không chần chừ.

Tiêu Chiến nhìn Du quân vương, nói.

- Bổn vương không bận tâm ngôi vị Hoàng đế, Du quân vương suy nghĩ nhiều rồi.

Y cùng Du quân vương dù sao cũng không thân quen, có một số việc cho dù đối phương tỏ rõ thái độ, y cũng muốn cẩn thận đối đãi. Huống chi y không có hứng thú với vị trí kia. Du quân vương kinh ngạc nhìn y.

- Ngài...

- Ý tốt của quân vương, bổn vương xin nhận. Mong rằng Du quân vương có thể mau chóng khiến Du quốc khôi phục cảnh tượng ngày xưa, đây mới là phúc của dân chúng. - Tiêu Chiến thật tâm nói.

Du quân vương lui về khoảng cách ban đầu, cười nói.

- Nếu như thế, bản quân cũng không nói thêm nữa. Một thời gian tới bản quân sẽ đến Nghiệp quốc tiến cống, đến lúc đó sẽ cùng Lân Vương đối ẩm vài chén.

- Rất tốt. Sắc trời không còn sớm, bổn vương cáo từ. - Tiêu Chiến vui vẻ nói.

- Chúc Vương gia thuận buồm xuôi gió. - Du quân gật đầu.

Sau đó, đại quân chậm rãi rời khỏi Quyết Lĩnh thành, lên đường hồi kinh...

Một ngày sau khi đại quân rời đi, Tiêu Chiến thừa dịp buổi tối cắm trại nghỉ ngơi, mang theo Vương Nhất Bác lên xe ngựa đã chuẩn bị từ trước rời khỏi đội ngũ đại quân chạy đến đất phong của Tiêu Cảnh. Vì không để ai nghi ngờ, Tiêu Chiến sai hai ám vệ giả trang thành y cùng Vương Nhất Bác, ở trong quân cho đủ số. Hơn nữa cũng để Trác Hồ ở lại, còn có Vương Nhất Thiên che giấu, có thể nói là không gì sơ sót.

Xe ngựa chạy trên đường nhỏ, ảnh vệ của Tiêu Chiến đánh xe, chỉ khi đi đường mới xuất hiện, chờ xe ngừng lại, người liền biến mất.

Đang đến hạ, thời tiết cũng nóng hơn bình thường, nhưng còn chưa tới quý nóng bức. Lúc này đi du lịch, thời gian thật cũng vừa đẹp. Khung cảnh cây cối cùng hoa dại khắp nơi hai bên đường, cũng khiến hai người được thưởng thức cảnh đẹp ý vui.

Lại thêm hai ngày nữa mới tới đất phong của Tiêu Cảnh, vốn muốn cùng đi, nhưng lại lo không tiện che giấu, cho nên Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đi sau một bước.

Trên xe ngựa, Vương Nhất Bác tựa vào người Tiêu Chiến, đọc một quyển sách sử ngày hôm qua đào trong đống sách ra, Tiêu Chiến bổ hạnh đào hơi chua ra, bỏ hạt, sau đó đưa đến miệng Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhìn nhưng không ăn, sau đó ngáp một cái liền buông sách, nhắm mắt lại.

- Buồn ngủ sao?

Tiêu Chiến kéo chăn mỏng trên người Vương Nhất Bác bị lệch một chút, tuy rằng thời tiết đã nóng, nhưng chạy trên đường khó tránh khỏi thời tiết thay đổi, vẫn đắp thêm một lớp, đừng để sinh bệnh mới tốt.

- Không sao, chỉ là có chút mệt mỏi.

Vương Nhất Bác cười cười, lấy miếng hạnh đào Tiêu Chiến đút đến miệng hắn, nhét vào miệng Tiêu Chiến, nói:
- Ăn nhiều rồi, bụng có chút trướng.

- Ừ, đêm rồi ăn tiếp. Chạy đi luôn có chút nhàm chán, ban đầu nhìn ngắm phong cảnh cũng không tệ, nhưng xem nhiều cũng sẽ cảm thấy chán. Đợi đến chỗ Nhị ca rồi, mang ngươi đi dạo chơi.

- Ta không phải chán. Chỉ cần có ngươi bên cạnh ta, dù đi đến đâu cũng không nhàm chán. - Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến nói.

Tiêu Chiến bật cười, hôn lên thái dương hắn.

- Vậy kiếp sau, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, vĩnh viễn, ta đều ở cùng ngươi, được không?

- Được. - Vương Nhất Bác gật đầu trả lời.

- Ừm, ta cũng thấy như vậy rất tốt. - Tiêu Chiến siết chặt cánh tay đang ôm hắn.

Khi hai người tới đất phong, Tiêu Cảnh nhẩm tính thời gian, đang ở cửa thành chờ. Thấy xe ngựa của bọn họ, vội bước nhanh tới, cười nói.

- Đến rồi.

Tiêu Chiến vén màn xe, nhìn thấy Tiêu Cảnh thì có chút bất ngờ nói.

- Nhị ca sao lại đến đây?

- Sợ các đệ không tiện tìm đường, nên cứ tới đây chờ cho chắc. Vừa lúc tiện thể đưa bọn đệ đi tham quan phố xá, nếm thử chút đồ ăn vặt nơi này. - Tiêu Cảnh cười sảng khoái.

- Nhị ca lên đây trước đi. - Tiêu Chiến nhường vị trí, mời Tiêu Cảnh lên.
Tiêu Cảnh quay lại nói với tùy tùng phía sau.

- Mấy người các ngươi đi về trước.

Các tùy tùng đáp lời, chỉ để lại một người theo Tiêu Cảnh, còn lại liền rời đi trước.

Tiêu Cảnh nói lộ tuyến cho ảnh vệ đánh xe, rồi an tâm ngồi trong xe.

- Đệ khanh không ngủ đủ sao? - Nhìn mặt Vương Nhất Bác có màu mệt mỏi, Tiêu Cảnh lo lắng hỏi.

- Không sao, có thể là vì đi đường xa, có chút mệt mỏi. - Vương Nhất Bác mỉm cười nói.

- Chờ một lát tới chỗ ở, hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Đúng rồi, trước đây chưa hỏi, các đệ ở phủ của ta hay muốn ở riêng? Ở chỗ ta, ta tùy thời có thể chiếu ứng, nhưng ở riêng thì tự tại hơn so với ở phủ, các đệ chọn đi. - Tiêu Thanh vui vẻ nói.

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn nhau cười, Tiêu Chiến mở miệng nói.

- Nhị ca suy nghĩ chu toàn, ta cùng với Nhất Bác ở riêng là được, cơ hội kiểu này quá khó có được, ta cũng không muốn bỏ lỡ.

- Được, lập tức đưa bọn đệ đến chỗ ở.

Tiêu Cảnh đều đã chuẩn bị xong cho cả hai người, cho nên mặc kệ Tiêu Chiến chọn cái nào đều có thể tức khắc vào ở.

Phố xá cực kỳ náo nhiệt, ba người không xuống xe, chỉ vén màn nhìn ra bên ngoài, xe ngựa chậm rãi chạy, cũng không vướng bận.

- Thơm quá. - Vương Nhất Bác hít hít mũi, nhìn xung quanh.

- Đây chính là món đặc sản, tên là đậu hủ thơm.

Nói xong, Tiêu Cảnh phân phó tiểu tư bên người đi mua một chút.

- Nhà này đậu hủ thơm là thương hiệu lâu đời ở đây, không có cửa hàng, chỉ có xe đẩy của lão bản cùng lão bản nương bán tại chỗ. Dùng đậu hủ non mỗi sáng làm ra, cắt thành khối vuông hai tấc, ở giữa để rỗng, nhồi nhân thịt đã ướp. Dùng dầu nóng tráng qua, rồi bỏ thêm trám tương họ đặc chế, ngoài xốp trong mềm, rất thơm.

Nói đến mỹ vị này, Tiêu Cảnh có vẻ thao thao bất tuyệt, khiến Vương Nhất Bác cũng không nhịn được có chút thèm.

Đợi một hồi lâu, tiểu tư mới ôm đậu hủ thơm mới nấu chạy tới, người xếp hàng thật sự rất nhiều, hắn cũng không thể dùng chức quyền của chủ tử, làm ảnh hưởng đến thanh danh.

Tiêu Cảnh nhận lấy liền đưa cho Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác mở túi giấy ra, lấy một khối đậu hủ cắn một cái, bị nóng đến hít hà.

- Gấp cái gì, không phải nói 'nóng vội ăn không được đậu hủ nóng' đó sao? - Tiêu Chiến cười nói.

Vương Nhất Bác không biết xấu hổ cười cười, hắn cũng không biết mình bị làm sao nữa, ngửi được hương vị này liền rất thèm ăn, cẩn thận cắn thêm một miếng, nhân thịt lộ ra, nước thịt cũng chảy ra theo, còn cả mùi cay thơm của tương, thật sự là rất tuyệt.

- Ăn ngon lắm. - Vương Nhất Bác tán thưởng nói.

Thấy hắn ăn rất vui vẻ, trong lòng Tiêu Chiến cũng thấy vui lây, dù sao cũng rất ít thấy Vương Nhất Bác thích ăn cái gì như vậy. Y đối với thứ này không hứng thú lắm, nên đem phần của mình cho Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác ăn xong phần của mình, lại nhìn sang phần của Tiêu Chiến, vẫn cảm thấy mình thế này không tốt lắm, nhưng Tiêu Chiến vẻ mặt sủng ái nhìn hắn, hắn lại thật sự không muốn buông tay.

Suy nghĩ một lúc, Vương Nhất Bác mở gói to ra, đưa đậu hủ thơm tới bên miệng Tiêu Chiến trước, cho y cắn.

Tiêu Chiến giơ tay xoa xoa tóc Vương Nhất Bác, cười nói.

- Ta không đói, ngươi ăn đi.

Vương Nhất Bác vẫn cố chấp không thu tay về. Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười, sau đó cắn một cái. Vương Nhất Bác lúc này mới hài lòng, tiếp tục ăn phần của Tiêu Chiến.

- Giống tiểu hài tử quá. - Tiêu Chiến cười nói.

Vương Nhất Bác cũng không để ý đến y, tiếp tục cúi đầu ăn.

Tiêu Cảnh nhìn hai người không coi ai ra gì, mỉm cười sai tiểu tư mua thêm.

Vương Nhất Bác một hơi ăn bảy phần, ăn no lại tựa vào người Tiêu Chiến, động cũng không muốn động. Tiêu Chiến xoa xoa bụng hắn, phát hiện không có phình lên, cũng không biết đồ ăn đi đâu hết rồi.

Dạo một vòng, Tiêu Chiến lại sai người mua chút thức ăn vặt cùng điểm tâm, lúc này mới đến chỗ ở Tiêu Cảnh đã chuẩn bị.

Chỗ ở Tiêu Cảnh sắp xếp cách phủ hắn rất gần, hàng xóm luôn. Sân không lớn, bố trí thật sự rất khác biệt, rất có cảm giác gia đình.
- Ta lúc trước mua chỗ này cũng vì thấy nó tuy rằng không lớn, nhưng bên trong ấm cúng, bố cục cũng hợp lý, ta nghĩ nếu sau này các đệ ai đến đây, vừa lúc có thể ở tạm. Hiện tại đệ đã đến rồi, nó cũng phát huy được công dụng.

- Nhị ca có tâm.

Chỗ ở nhỏ này Tiêu Chiến rất hài lòng, không giống vương phủ rộng lớn quang đãng, cảm giác rất ấm áp tinh xảo.

Vương Nhất Bác cũng rất thích nơi này, nhất là ghế nằm dưới tán nho, nhìn an nhàn mà thoải mái.

- Các đệ thích là tốt rồi. Nơi này ta đã sai người thu dọn thỏa đáng, mỗi ngày ta sẽ sai người trong phủ đưa ba bữa cơm đến, sai người lại đây hầu hạ, đệ lại ngại vướng bận.

Chỉ nhìn cảnh bọn họ không coi ai ra gì ở trên xe ngựa kia cũng biết, Tiêu Cảnh hiểu, bọn họ căn bản không cần người khác bước vào cuộc sống của hai người.

- Đa tạ Nhị ca. - Tiêu Chiến nói.

- Khách khí cái gì. Được rồi, các đệ nghỉ ngơi trước, có chuyện gì sai người đến phủ tìm ta. - Tiêu Cảnh cười nói.

- Được. Nhị ca đi thong thả, ta không tiễn. - Tiêu Chiến mỉm cười nói.

- Ừ, đừng tiễn.

Tiêu Cảnh mới bước được vài bước ra cửa, lại đột ngột dừng lại, quay đầu nói.

- Đúng rồi. Ta có lập một y quán ở khu buôn bán, chuyên xem bệnh cho dân chúng có hoàn cảnh khó khăn, đệ khanh nếu rảnh rỗi, có thể đến ngồi khám một hai ngày, giải quyết một ít nghi nan tạp chứng cho dân chúng đất phong không?

- Đương nhiên, Nhất Bác cầu còn không được. Ta vẫn muốn xem thử y thuật của mình tới trình độ gì rồi, nhưng vẫn tìm không được cơ hội thích hợp, Nhị ca cho ta cơ hội này, Nhất Bác sẽ cố gắng hết sức. - Vương Nhất Bác vui vẻ nhận lời.

- Tốt lắm, mấy ngày nữa ta tự mình đưa đệ sang đó. - Tiêu Cảnh tâm tình rất tốt nói.

- Được, vậy làm phiền Nhị ca.

- Là Nhị ca phiền đệ mới đúng. Được rồi, ta về trước.

- Nhị ca đi thong thả. - Vương Nhất Bác cười nói.

Chờ Tiêu Cảnh rời đi, Tiêu Chiến ôm chầm lấy Vương Nhất Bác, nói.

- Không phải nói là ở cùng ta sao? Sao lại đồng ý đi khám bệnh?

- Trước đó ngươi không phải nói, nếu ta phải xuất môn dạo chơi hành y, ngươi đồng ý theo giúp ta à? - Vương Nhất Bác ngẩng đầu hỏi lại.

- Đúng, ta đi cùng ngươi. Vậy hiện tại thê khanh của ta có phải nên bồi vi phu ngủ một hồi nuôi dưỡng tinh thần hay không?

- Ừ. - Vương Nhất Bác cũng có chút mệt nhọc, liền gật đầu.

Tiêu Chiến ôm lấy Vương Nhất Bác, đi về phòng ngủ. Tán nho phía sau bị gió thổi nhẹ nhàng rung động, mang theo chút lưu luyến an nhàn, điểm xuyết cho dáng vẻ thanh bình của tiểu viện...