Nguyệt Ẩn Phiên Phiên

Chương 8




Do dự nửa ngày, rốt cục Phiên Phiên vẫn là cẩn thận đẩy cửa bước vào phòng. Trong phòng bố cục bày biện rất đơn giản, hiện tại đại sảnh không có ai, xem ra Vương gia hẳn là vẫn còn ở tại phòng ngủ rồi. Ân, chờ hắn mặc quần áo chỉnh tề đi ra nàng sẽ hầu hạ hắn rửa mặt đi. Hạ quyết tâm, Phiên Phiên an phận đứng ở cạnh cửa, hai tay giao nắm, đứng thẳng người, dáng vẻ trang nghiêm

“Gọi ngươi tiến vào, điếc sao?” Vẫn là giọng nói duyên dáng thanh tuyến kia, nghe không ra trong giọng nói có hỉ giận, nhưng lại có thể thấy đó là một tầng hàn ý.

“Sao?” Nhìn quanh bốn phía, xác định bốn bề vắng lặng, cuối cùng Phiên Phiên đem ánh mắt nhìn vào bên trong cửa phòng liêm thượng.Chẳng nhẽ, nhười trong phòng muốn nàng đi vào hầu hạ sao. Được rồi, chết sớm sẽ sớm được siêu sinh, Phiên Phiên lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, dũng cảm hướng nội thất đi đến.

Tuy rằng đã quyết tâm tiến vào, nàng đi đến cạnh cửa, vén rèm tử trong tay vẫn là dừng một chút, Phiên Phiên vạch trướng lên, nghiêng người tiến vào nội thất. Phảng phất trong phòng có một loại hương thơm yên ổn lòng người kỳ diệu, dịu nhẹ, Phiên Phiên cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh.Ngồi tại giường chính là một mỹ nam áo trắng, sợi tóc đen bóng tùy ý tán tả trên khuôn mặt xinh đẹp, thoáng hiện nét tuấn tú. Nhu khiết ti chức trường bào mặc ở trên người kia, thật không có lời nào diễn tả được hết vẻ tuấn dật, tao nhã, như trong tranh vẽ ra,dẹp đến mức như không có thật.

Phiên Phiên mê muội nhìn đối phương, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt đối phương chợt lóe, mới giật mình thấy chính mình luống cuống. Nhưng mà cũng không thể nghĩ nàng kỳ quái nha, ai kêu Vương gia gia bộ dạng mị hoặc lòng người như thế. Phiên Phiên nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn nữa, gắt gao nhìn chằm chằm xuống mũi chân mình, khinh thân hỏi: “Vương gia có gì phân phó?” Thanh âm có chút nhanh, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

“Thay quần áo.”

“A?”

“Nghe không hiểu tiếng ta nói sao?” Mộ Dung Nguyệt lần thứ hai mở miệng, vươn người đứng dậy, từ từ đứng ở đằng kia ý bảo nàng qua hầu hạ.

Phiên Phiên cắn cắn môi, chịu phận bất hạnh đi tới, đi thẳng đến bên cạnh hắn mới chợt phát hiện đối phương dị thường cao lớn. Đầu của nàng còn chưa đến cằm của hắn. Xem ra hắn chỉ có thân hình cao lớn ấy là không giống nữ nhân, nhưng mà điều này cùng nàng cũng không quan hệ, trước mắt nàng phải hầu hạ hắn cho tốt, một tháng sau cuốn gói chạy khỏi đây mới là chính sự. Vừa nghĩ, vừa giúp Vương gia thay áo, hai tay nhỏ bé đưa đến trước ngực đối phương, thật vất vả cởi bỏ một cúc áo, đang chuẩn bị hướng đến cúc thứ hai, lại nghe đối phương hỏi một câu hỏi khó hiểu: “Ngươi đang làm cái gì đây?”

“Thay quần áo cho Vương gia a!” Không chút nghĩ ngợi Phiên Phiên trực tiếp đem đáp án trả lời cho hắn, sự việc rõ ràng như vậy còn hỏi, hắn có bệnh a!

“Ngươi là đang thay áo cho ta hay là đang cởi áo ta ra vậy?”

Ách, nhìn lại động tác nàng đang thực hiện, chẳng phải nàng đã làm đúng rồi sao, không phải trước tiên thay quần áo là phải cởi bỏ áo ngủ rồi mới khoác trường bào vào sao? Hay là phương pháp mặc quần áo của Vương gia bất đồng so với người thường?

Vương gia thoáng nhìn, nhìn ra trong mắt nàng có điểm nghi hoặc, liền nói: “Đem cái áo choàng kia tới đây.”

“Nga.” Phiên Phiên lập tức làm theo lệnh, lấy ở giá thượng trường bào màu thủy lam đưa cho hắn.

Lúc này Phiên Phiên đã có kinh nghiệm, đem trường bào mặc trực tiếp ở trên người hắn, thấy hắn không phản đối mới nhẹ nhàng thở dài ra một hơi, nhẹ chân nhẹ tay vì hắn mặc hai cái tay áo. Chính là, Vương gia này quá cao, thật vất vả khi giúp hắn mặc ống tay áo, hai tay đang muốn sửa lại cổ áo đang bị lệch, nhưng mà, nguy rồi hắn cao như vậy làm nàng không có cách nào khác sửa sang lại, trừ phi chính mình trực tiếp thiếp thượng hắn mới được. Phỉa đối mặt trực tiếp với Vương gia, nghĩ lại đây không phải muốn chết sao? Làm tỳ nữ của Vương gia thì trước mặt hắn phải luôn cúi đầu, sao có thể đường đường đối mặt với hắn được. Nhưng không giúp Vương gia mặc quần áo chỉnh tề cũng mắc tội chết nha. Cắn răng một cái, chết thì chết đi, nàng kiễng mủi chân, đem thân mình thiếp đi lên, hai để ở cổ áo của hắn, nhanh chóng sửa sang lại áo. Nhưng là hơi thở ấm áp ở bên tai lại thẳng tắp tiến vào trái tim của nàng, hại nàng thở dồn dập, má ửng hồng, hai tay không ngừng run rẩy, mũi chân cũng đứng không yên. Trời ơi, mới chỉ tiếp xúc như vậy thôi mà tâm nàng đã hoảng loạn, tim đập nhanh quá, chẳng nhẽ nàng mắc bệnh gì sao? Nhanh chóng sửa lại cổ áo, Phiên Phiên cúi người lui về phía sau, dưới chân lảo đảo một cái, dưới tình thế cấp bách như vậy, nàng một tay túm vào áo hắn, lập tức cảm thấy trên lưng có một đạo lực đỡ lấy thân mình.

Mở mắt ra nhìn, chính là phát hiện ra Vương gia đang ôm lấy nàng. Nhất thời cảm thấy tim nàng càng ngày càng đập nhanh, gần gũi cùng hắn mặt đối mặt như thế này, mới có thể tinh tường thấy rõ trên mặt hắn mỗi một lỗ chân lông, thật là phi thương xinh đẹp, ngay cả thân là nữ nhân như ta cũng không nhịn được mà đỏ mặt, tim đập nhanh. Bất quá là nàng đang mặt đỏ tai hồng, tim đang đập loạn nhịp, nhưng câu hỏi tiếp sau làm cho nàng hận không thể đem chính mình chôn sống.

“Nhanh như vậy mà ngươi đã yêu thương nhung nhớ ta rồi sao?”

Vừa mới còn tại ý loạn tình mê, lúc này trên mặt nàng lúc xanh lúc trắng, đối với loại này thiên đại oan uổng nha, nàng có phải muốn như vậy đâu, sĩ khả sát bất khả nhục, đang định phát biểu thì ngoài cửa có người cung thanh nói: “Vương gia, nước ấm đến đây.”