Nguyệt Hiên

Chương 20: Mảnh ghép cuối cùng




Gần đến canh ba, Toàn Phong vẫn còn ngồi đối bóng đèn đêm mài kiếm. Đã lâu rồi chàng không làm việc ấy nhưng hôm nay chàng lại làm, hẳn nhiên sắp có việc gì đó rất trọng đại sẽ diễn ra.

Tiếng gõ cửa phòng dịu nhẹ, Toàn Phong không dừng tay chỉ khẽ giọng:

- Vào đi.

Cánh cửa bật mở, người con gái khoác trên mình y phục bằng sa mỏng màu lục bước vào. Nàng là Lệ Lệ. Từng đường nét trên người nàng khiêu gợi theo từng bước chân đi. Gương mặt, khóe mắt, đôi môi nàng nở nụ cười khiến cho nàng lung linh dưới ánh nến như một nàng tiên. Nàng đẹp, một cái đẹp có thể nói rằng hoàn mỹ.

- Đây là bữa tối tiểu nữ đích thân chuẩn bị cho đại vương, mời người dùng.

Nàng vừa nói vừa đặt mâm thức ăn và cơm nóng xuống bàn, Toàn Phong lúc này mới quay nhìn, chàng thoáng ngẩn người sau đó lạnh giọng:

- Cô nương đang muốn làm gì mà lại ăn vận như thế này?

- Thiếp muốn hầu hạ đại vương. Phàm làm người muốn nhờ vả ai một chuyện gì đều phải trả bằng một cái giá. Thiếp trả giá này cho đại vương chỉ mong người bảo bọc cuộc đời này của thiếp.

Từng lớp sa mỏng trên người Lệ Lệ rơi xuống để lộ làn da nõn nà, những đường cong quyến rũ. Toàn Phong bình thản đứng lên đến bên giá kiếm, chàng đặt thanh kiếm lên đó. Ngay sau đó chàng quay người lại, đôi môi như nở nhẹ nụ cười, thân người Lệ Lệ không rõ từ khi nào nằm gọn trong lòng chàng. Chàng bế nàng đặt lên giường, nàng muốn hiến dâng, là nam nhi ngại gì không hưởng thụ. Cũng như trên thế gian này chẳng có con mèo nào đưa mỡ tận miệng lại chẳng ăn, mèo không ăn mỡ chỉ có thể là mèo chết! Và họ giao hoan.

Canh ba điểm, cuộc giao hoan kết thúc, Toàn Phong khoác lên người nàng chiếc áo khoác của mình, giúp nàng đỡ lạnh trong đêm. Nàng ngồi gọn trong lòng chàng. Là người của mình rồi Toàn Phong không thể chẳng quan tâm nên hỏi gia cảnh nàng, nhưng câu trả lời của nàng làm chàng suýt chút thất thần:

- Thiếp không có cha, mẫu thân vốn là kỹ nữ. Sau khi có mang thiếp mẫu thân bị đuổi khỏi thanh lâu mà người đang ở. Mẫu thân vẫn cố sinh thiếp ra rồi tìm đến một nơi yên tĩnh để sống. Vì đơn độc giữa chợ đời mẫu thân ngày nào cũng tìm đến đàn ông để có tiền nuôi sống bản thân và tiểu nữ. Để trưởng thôn không làm khó dễ, đòi thuế đất, mỗi đêm mẫu thân phải hầu hạ lão một canh giờ. Mẫu thân nói "trên đời này muốn nhờ người ta cái gì thì mình phải trả một cái giá tương đương…"

- Từ nay đã có ta bảo bọc nàng rồi, không cần làm như mẫu thân nàng, chỉ cần hầu hạ ta là đủ.

- Vâng.

- Ở đây đợi ta, ta ra ngoài có việc một lúc sẽ quay về.

- Vâng.

_o0o_

Bờ suối vắng chỉ có hai bóng người đang đứng. Vầng trăng treo trên cao, soi hai chiếc bóng ngã dài trên phiến đá rêu phong. Hai người đó là lão nhị và Toàn Phong.

- Lão đại, hãy dừng lại đi.

- Dừng lại? Là ý gì?

Lão nhị nghiêm giọng:

- Hãy dừng cuộc chiến này lại, chiến tranh nổ ra người dân chỉ khốn khổ mà thôi.

- Ngươi nhận ra rồi sao? Trước đây chẳng phải ngươi muốn khơi màu cho cuộc chiến này sao? Chính ngươi đưa Kim Linh đến gặp ta để bắt đầu kế hoạch khởi nghĩa này…

- Là tôi đã sai, lão đại, xin hãy dừng cuộc chiến này lại.

- Ta không thể, vòng xoáy này tất cả chúng ta đều rơi vào rồi không thể rút chân ra.

- Nhưng đây là cái bẫy, Mã quốc sẽ đặt nền thống trị lên đất nước này, con dân trăm họ sẽ lầm than.

- Đừng nói với ta những lời vô nghĩa đó, ngươi đừng nói với ta khi bắt đầu ngươi không hề suy nghĩ đến mọi chuyện của ngày hôm nay. Đó không phải là bản tính của ngươi…

- Là đệ nông cạn, không nghe lời khuyên của Lung Linh, từ đầu nàng phản đối việc này. Nhưng đệ lại nghĩ chỉ cần ủng hộ, giúp huynh lên làm hoàng đế, huynh sẽ nghĩ tình mà để cho Hỷ tộc được trở lại như trước kia, không áp đặt lên chúng tôi những quy luật hà khắc của hoàng triều. Nhưng bây giờ thì khác, Mã quốc đưa quân sang, dã tâm lộ rõ, chúng muốn thừa cơ cướp nước ta, khi đó Hỷ tộc cũng chịu chung số phận. Đệ nhận ra rằng dù bỏ đi vài tín ngưỡng, tiệc cúng, tốn chút thuế, người trong tộc đệ vẫn còn có thể sinh tồn được nhưng nếu bị dày xéo dưới gót chân ngoại bang thì Hỷ tộc hẳn diệt vong, vạn kiếp không khôi phục được…

Toàn Phong lạnh giọng:

- Ngươi như một đứa trẻ vậy, không hiểu gì cả. Trên thế gian này có những chuyện không thể nói bằng lời mà được. Không thể nói rằng ngươi nhận ra cuộc chiến là phi nghĩa thì cuộc chiến có thể dừng lại. Cũng không cần nói nếu biết trước hôm nay thế này thì trước đây đã không làm như vậy…

- Lão đại...

- Mọi thứ bây giờ như cung tên đã lắp vào ná rồi, không thể không bắn.

- Vậy chúng ta phải làm sao?

- Nhìn vào mắt ta.

Lão nhị kinh ngạc, ngước mắt nhìn vào gương mặt u tối của Toàn Phong. Y không nhìn rõ được nét mặt Toàn Phong vì trăng hiện đang ngược hướng với y nên chỉ soi rõ mặt mỗi mình y. Nhìn một lúc Toàn Phong chợt cất tiếng cười:

- Nhìn vào mắt ngươi ta nhận ra một điều, ngươi thay đổi rồi, thật yếu mềm.

- Lão đại.

- Được rồi, ta biết ngươi đã thật sự nghĩ lại nên bây giờ ta sẽ cho ngươi biết một vài chuyện. Nhớ làm theo từng lời từng chữ của ta, nếu không ta sẽ là người lấy mạng ngươi… Kẻ nào?

Đang nói chuyện, Toàn Phong chợt quát to rồi phóng người về phía một lùm cây. Khi lão nhị lướt theo đến nơi thấy trong tay Toàn Phong là một người, cổ kẻ đó cũng vừa lúc bị Toàn Phong bẻ gãy quặt ra sau. Gương mặt với ánh mắt mở trừng trừng vì kinh ngạc kia rất đỗi quen thuộc, kẻ đó là lão tứ. Lão nhị chưa kịp giật mình thì thấy Toàn Phong đưa tay gở bỏ lớp da mặt giả trang của kẻ đó xuống. Kẻ vừa bị bẻ cổ chính là A Miêu – thuộc hạ thân tín của Kim Linh.

- Huynh từ sớm biết bọn họ giở trò sao?

- Ừ.

- Vậy sao vẫn im lặng?

- Nếu không im lặng chúng sẽ biết được ta là người thế nào, chúng sẽ không đưa quân sang nhanh như vậy.

- Ý của huynh là…

_o0o_

Nhà riêng của Toàn Phong.

Lệ Lệ ngồi khoanh tay bên chiếc bàn tròn chờ Toàn Phong trở lại. Đang lúc mơ màng nàng nghe tiếng gọi, Lệ Lệ mở bừng mắt. Bóng người khoác lụa trắng đứng nghiêm nghị trước mặt nàng, ánh mắt có chút giận dữ nhưng gương mặt lạnh lùng như băng giá. Lệ Lệ vừa nhìn thấy con người đó bất giác đứng phắt dậy lùi lại.

- Cô muốn làm gì?

- Lập tức rời xa Toàn Phong hoặc là chết.

Lệ Lệ nghe toàn thân không lạnh mà run, giọng nói người kia lạnh lẽo quá, tựa như gần, tựa như xa, mông lung huyền hoặc như vọng về từ cõi u minh. Tuy nhiên nàng vẫn nói cứng:

- Ta yêu huynh ấy, ta cần huynh ấy, cô có quyền gì buộc ta phải rời xa huynh ấy? Cô là ai?

- Toàn Phong là của ta. A đầu ngươi quả là con người ngoan cố, đã vậy đừng trách ta…

- Cô…

Lệ Lệ chưa kịp phản ứng thì hai bàn tay vô thức tự đưa lên siết chặt lấy cổ mình, dù cho nàng hoàn toàn không muốn tự giết mình bằng cách đó nhưng không cưỡng lại sức mạnh vô hình đang điều khiển đôi tay. Chỉ một lúc sau, chiếc lưỡi Lệ Lệ thè dài, mặt nàng trắng nhợt, hẳn nhiên nàng đã "tự" siết cổ mình đến ngạt thở mà chết.

Qua bao lâu không rõ, chỉ có tiếng gà báo tàn canh cất lên, cánh cửa bật mở, Toàn Phong và lão nhị bước vào. Cảnh tượng trước mắt làm Toàn Phong khựng lại, lão nhị mỉm cười:

- Cô ấy ghen cũng dữ dội thật.

Tuyết Nguyệt hiện ra giữa hư không. Toàn Phong lạnh giọng:

- Cô giết cô ta à?

- Ừ. Ta là một linh hồn thì không nhất thiết có nhân tính. Huynh oán trách ta không?

- Chết thì cũng đã chết rồi. Kể từ đêm mai cô thay A Miêu phó ước với người của Kim Linh đi nhé.

- Ngươi giết hắn rồi à?

- Ừ.

Toàn Phong đến lấy thanh kiếm chàng máng lên giá khi nãy, chàng mở cán kiếm. Hóa ra nó là một ống rỗng! Chàng lấy một cuộn giấy nhỏ bên trong đưa cho lão nhị. Lão nhị nhận được mảnh giấy lập tức đi ngay. Tuyết Nguyệt kinh ngạc hỏi:

- Ngươi tin tưởng hắn rồi sao?

- Ta không tin nhưng hắn là người có thể dùng được.

- Ngươi lợi dụng hắn?

- Là hắn tự nguyện. Hắn muốn bị người ta lợi dụng. Hạng người đó trên đời này không phải không tồn tại.

- Còn ngươi là hạng người nào?

Toàn Phong im lặng, chàng lấy lọ nước nhỏ chế lên người Lệ Lệ. Chàng thản nhiên hỏi một câu:

- Thiên Linh như cô và Lung Linh ghen thật đáng sợ. Có lẽ chính vì vậy bên cạnh lão nhị không hề có bóng nữ nhân nào lai vãng. Ta sau này hẵn cũng như vậy.

Tuyết Nguyệt bĩu môi.

- Biết vậy là tốt.

_o0o_

Hoàng cung.

Đức vua hoảng loạn gọi:

- Truyền Thái y, mau truyền Thái y.

Tiếng bước chân chạy loạn, Thái y lật đật chạy vào căn phòng được phủ hoàn toàn bởi lụa màu tím thẫm, nơi đó Thái thượng hoàng đang ngự trị. Trên chiếc giường bằng gỗ trầm ngàn năm tuổi, Thái thượng hoàng đang nằm thở từng hơi mệt nhọc. Đức vua ân cần đưa khăn tay màu vàng óng nhẹ nhàng lau vết máu trên mép môi của phụ hoàng. Số máu đó không ngừng ứa ra sau cơn ho gần như phát ngất của Thái thượng hoàng.

Thái y lật đật chạy đến, chuẩn mạch xong lão chỉ lặng im.

Khi nãy đang ngồi nói chuyện Thái thượng hoàng bỗng lên cơn ho dữ dội, ho đến thổ huyết khiến đức vua hoảng loạn truyền gọi thái y.

Sự im lặng trùm phủ lấy căn phòng. Thái thượng hoàng tuy mệt vẫn nở nhẹ nụ cười, ấm giọng hỏi:

- Ta đến giới hạn rồi phải không, khanh đừng ngại, cứ nói đi.

Thái y là người đàn ông tuổi độ lục tuần, râu dài nửa ngực, gương mặt hiền hòa phúc hậu. Thấy Thái thượng hoàng bình thản, ông không hoảng loạn nữa chỉ cúi đầu đáp nhỏ:

- Tâu vâng.

- Tất cả lui ra hết đi, ta còn vài điều muốn nói với hoàng thượng.

Tất cả cung nữ, thái giám lẫn Thái y cùng lui ra. Lão công công theo hầu đức vua là người rời khỏi cuối cùng không quên khép cửa phòng lại cho cha con họ có được không gian riêng. Khi gian phòng còn lại hai người, Thái thượng hoàng nắm lấy bàn tay đức vua, ân cần căn dặn:

- Sau này khi gặp lại Kim Long, con phải thay ta xin lỗi hoàng huynh con. Đến bây giờ ta mới nhận ra, ta đã sai… Ta đã để hoàng huynh con phải rời xa ta, sống cuộc sống gian truân khổ ải. Ngày ta từ giã cõi đời hoàng huynh con cũng không thể trở về nhìn mặt.

- Phụ hoàng, xin người đừng tự trách. Dù sao mọi chuyện cũng dĩ lỡ rồi, con cùng hoàng huynh nhất định hoàn thành tâm nguyện của người.

- Ta tin tưởng các con. Kế hoạch đã đến phút cuối cùng rồi, chúng ta nhất định phải thắng. Cá cắn câu, con và hoàng huynh con phải kéo nó lên bờ, xẻ thịt. Nhớ lấy, chỉ được thắng không được bại, không được bại.

- Vâng, chúng con sẽ thắng.

- Đến bây giờ ta chỉ tiếc một điều… không thể tận mắt chứng kiến hai đứa con của mình xông pha trận mạc, giết giặc, chất thây cao thành núi, máu chảy thành sông… Ta có chút ân hận khi vạch ra kế hoạch khuyến dụ người Mã quốc đưa quân sang, kế hoạch đó khiến hoàng huynh con phải chịu quá nhiều cực khổ.

- Ngày huynh ấy trở về con sẽ trao trả hoàng vị này cho huynh ấy, huynh ấy mới là vị vua thật sự của đất nước này.

- Để cho Kim Long rời khỏi hoàng cung, gieo cho nó cái danh phản loạn để Mã quốc tìm nó hợp tác, âm thầm đưa quân sang hòng chiếm lấy Đại Quyển quốc ta. Chúng không biết đó chỉ là cái bẫy, phút cuối cùng chúng sẽ bị chúng ta vây đánh. Chúng không hề ngờ cha con chúng ta là người một nhà nên lòng luôn luôn hướng về nhau…

Người sắp chết luôn nói những điều họ còn trăn trở, Thái thượng hoàng cũng vậy, điều duy nhất ông lo toan chính là tâm nguyện cuối đời chưa tròn vẹn. Để cho đứa con yêu rời khỏi hoàng cung làm mồi câu đại quân Mã quốc. Bẫy rập giăng sẵn, ông chỉ ngồi chờ, khi thời cơ đến sẽ cùng hai con là Thanh Long và Kim Long kéo mẻ lưới này. Nhưng thời gian của ông không còn nữa, ông cảm thấy nuối tiếc. Tiếc không thể nhìn chiến trận, tiếc vì không được gặp đứa con yêu là Kim Long lần cuối.

- Ta có lỗi với Kim Long, khi con gặp mặt hoàng huynh hãy thay ta nói lời xin lỗi nó…

Đó chính là câu nói cuối cùng của Thái thượng hoàng trước khi trút hơi thở sau cùng. Đức vua quỳ xuống, không gào khóc chỉ có lệ hoen mi.

_o0o_

Nơi Nguyệt Hiên trại, Toàn Phong đang đứng trong phòng mài kiếm, bất ngờ toàn thân chàng buông xuống, chàng quỳ sụp xuống sàn nhà. Tuyết Nguyệt đứng bên cạnh lo lắng hỏi:

- Toàn Phong, huynh làm sao vậy?

Khi chàng ngước lên, nàng nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm đó đẫm đầy nước mắt. Toàn Phong run giọng:

- Phụ hoàng của ta không còn nữa…

_o0o_

Ba ngày sau tin Thái thượng hoàng băng hà lan truyền khắp nơi trong Đại Quyển quốc đồng thời đức vua hạ lệnh cho tất cả người dân để tang cho phụ hoàng sáu tháng. Năm ấy tuy xuân sắp sang nhưng toàn thể người dân Đại Quyển quốc ai cũng cảm thấy lòng mình trĩu xuống thật nặng nề. Họ thương tiếc một con người từng làm một vị vua thương dân như con, nhân từ, hiền đức, tuổi chưa tròn trăm lại vội lìa xa thế gian này.