Nguyệt Hiên

Chương 5: Cướp




Đến lúc này gã to con mới quay đầu lại nhìn Kim Linh, gã nở nụ cười mười phần gượng gạo:

- Kim Linh, từ mai về làm vợ người ta nhất nhất phải nghe lời trượng phu, ta chúc hai người trăm năm hạnh phúc.

- Đa tạ nhị ca.

Đây là lần thứ hai nàng gọi gã là "nhị ca", ai cũng có phần lấy làm kỳ. Dường như gã to con cũng hiểu được thắc mắc của mọi người nên cười nói:

- Ta chính là huynh đệ ruột thịt với muội ấy, tên thật là Phan Thiếu Phong. Bình thời võ công muội ấy cũng rất khá nên muốn chọn chồng phải là người có chút bản lĩnh. Muội ấy vốn có hôn ước với một người nhưng trời xui đất rủi hắn ta yểu mệnh, cha lại không nỡ để muội ấy ở vậy cả đời. Năm nay muội ấy đã hai mươi nếu không gã đi thì biết để đến bao giờ. Nhưng nếu cha bảo muốn gã con nhất định có rất nhiều chàng công tử bột mang sính lễ đến cầu hôn nhưng tam muội lại không thích những người như vậy nên…

Kim Linh mặt hơi ửng đỏ, nhỏ giọng:

- Nên tiểu muội bàn với cha mở tỷ võ đài để chọn lang quân…

Nàng vừa nói vừa liếc nhìn lão tam một cái rồi cúi mặt tỏ ý thẹn thùng e ấp. Thiếu Phong cười nói tiếp:

- Ban đầu tam muội định đích thân tỷ võ với từng người ứng tuyển nhưng cha bảo vợ chồng chưa cưới đã đánh nhau ầm ầm, ấn tượng về sau nhất định không tốt, về sau khó mặn nồng nên quyết định cho ta là nhị ca ra thay muội muội tỷ thí. Vì võ công của ta cao hơn muội ấy và số người có thể thắng ta không nhiều nên Phan gia ngầm lập quy định, trượng phu tam muội là người thắng được ta. Hoặc đấu ngang tay với ta ít nhất mười chiêu, nếu có nhiều người đấu ngang tay với ta hơn mười chiêu đến cuối vẫn bại thì người được chọn là người qua chiêu với ta nhiều nhất.

Lão nhị ngoác miệng:

- Té ra… ầy, sao không nói sớm, nếu vậy khi nãy nếu lão đại không ra tay nàng sẽ thuộc về ta à? Thế thì cuối cùng nàng cũng thuộc về lão tam, mà nếu ta với lão đại không lên, lão tam lên một mình cũng thắng à? Biết vậy lão đại đâu cần phải lên đài làm sập cả võ đài nhà các người.

Thiếu Phong cười đáp:

- Đúng vậy, các vị xin ghé vào nhà uống nước, cũng như để phụ thân tại hạ xem rõ mặt con rễ.

Toàn Phong vội chen lời:

- Không cần, bọn tại hạ và quan nhân nhất thiết không nên đứng gần nhau trong một mái nhà. Hôm nay cáo từ ở đây, hẹn ngày tái ngộ.

Thiếu Phong cung tay:

- Vậy Phan gia không tiễn.

Toàn Phong, lão nhị và lão tam cùng cung tay chào rồi quay người rời khỏi. Lúc quay ra Toàn Phong chợt nhìn thấy Tuyết Nguyệt đứng ở phía xa nhìn vào. Từ ngày ấy đến nay nàng ta vẫn chưa từ bỏ việc “theo dõi” chàng. Toàn Phong hơi nhếch môi, chàng đến chỗ cột cương ngựa, mở cương… Khi mọi người đã lên yên ngựa, Kim Linh ngồi gọn trong lòng lão tam. Toàn Phong khẽ vẫy tay, đoàn nhân mã trên năm mươi người rầm rộ kéo nhau rời đi.

Nơi võ đài đã đổ sập tan hoang, Thiếu Phong đứng lặng lẽ nhìn theo một lúc lâu mới cho người thu dọn tàn cuộc. Người đến định tham thí và đã tham thí cũng lũ lượt kéo nhau đi với tâm trạng não nề. Cuộc vui tàn là thế!

_o0o_

Ba ngày sau, hôn lễ được cử hành trong Vọng Nguyệt trại, Toàn Phong để cho lão nhị làm chủ hôn, Kim Linh chính thức trở thành người của lão tam. Mọi chuyện như vậy là ổn thỏa.

Một buổi trưa trong nhà bếp, vẫn mùi thức ăn mùi rượu nồng nặc, tiếng nói cười lại huyên náo hơn mọi khi rất nhiều. Trong gian bếp mấy hôm nay có điều khác lạ là bên cạnh lão tam có thêm một mỹ nhân, nàng là thê tử lão tam, Phan Kim Linh.

Tiếng nói cười của mọi người dạo gần đây chủ yếu trêu chọc chuyện chăn gối của vợ chồng bọn họ…

Từ ngoài có hai tên lâu la chạy vào, cao giọng:

- Đại ca, đại ca…

Toàn Phong tu hớp rượu to rồi mới ngẩng mặt lên hỏi:

- Chuyện gì?

- Bọn đệ vừa nghe được tin, hai ngày nữa mười mấy xe cống phẩm của các huyện phía nam đưa về hoàng cung sẽ đi ngang qua đây. Chúng ta cướp hay không cướp?

- Cướp. Các ngươi đã nghe được là bao nhiêu xe, trong đó có những gì hay không?

- Là châu báu, gấm lụa và mấy thứ thuốc quý thì phải. À, còn có loại gạo do mấy người hữu ngạn Bảo Định Giang vừa lai tạo ra được, nghe nói rất thơm ngon và nấu tốn ít gạo lại ra cơm nhiều…

- Ừ. Vậy, vẫn như mọi khi, lão nhị dẫn theo một trăm năm mươi người phục chờ mé tả, lão tam dẫn theo hai trăm người mé hữu, cách lão nhị ba trăm thước (1 thước = 0,33 mét). Số còn lại cùng ta đón đầu bọn họ cách đó ba trăm thước. Nếu đoàn xe đi gần thì sau khi chúng lọt vào vòng vây, lão tam ra tay và phát pháo hiệu cho ta và lão nhị biết. Nếu bọn họ đi rời nhau quãng xa, hãy để họ đến chỗ ta, khi ta ra tay sẽ phát pháo hiệu, lão tam và lão nhị đồng thời ra tay. Được bao nhiêu thu bấy nhiêu. Hạn chế giết người, lấy được đồ lập tức rút lui.

- Rõ.

Tiếng hét ầm lên của mấy trăm tên trai tráng làm Kim Linh khẽ nhíu mày. Lão tam âu yếm nhìn vợ:

- Nàng đừng khó chịu, họ là vậy đó. Từ từ sẽ quen thôi.

Nàng nhẹ gật đầu:

- Hôm đó thiếp có cần phải tham gia không?

- Cái đó tùy nàng.

Người ta nói xuất giá tùng phu nhưng với Kim Linh dường như sự đời trớ trêu, đường đường là tiểu thư con nhà danh giá lại gả vào trại cướp, cướp hay không cướp tiếng cũng phải mang rồi.

- Thiếp là vợ của chàng, từ giờ chàng đi đâu thiếp theo chàng đến đó.

_o0o_

Đêm hôm sau là đêm duy nhất Vọng Nguyệt lầu có điều khác lạ. Đêm ấy tuy không là ngày trăng tròn nhưng trăng vẫn đủ sáng để người đứng trên lầu cao có thể nhìn toàn cảnh bên dưới ngôi lầu. Hôm ấy, trên tầng cao nhất của lầu Vọng Nguyệt chỉ có hai người, Toàn Phong và một người nữa, một người đàn ông trung niên. Hôm nay Toàn Phong không uống rượu vì vậy bên dưới cũng không có người ngồi chờ mang rượu cho chàng. Người đàn ông và Toàn Phong ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn vuông bên trên không có bất cứ thứ gì. Khoảng lặng bao trùm lấy không gian.

- Ông muốn nói gì với ta?

- Điện hạ…

- Đừng gọi ta bằng hai từ đó nữa, lão tứ, Liễu đại nhân.

- Sáng hôm qua khi nghe điện hạ quyết định cướp mười lăm xe cống phẩm hạ quan cứ tưởng điện hạ đã quyết định tái quật khởi…

Toàn Phong cao giọng gắt:

- Im miệng…

Người đàn ông trung niên ngồi đối diện với Toàn Phong lúc này vốn là một vị trọng thần trong triều, ông vô cùng quý mến nhị hoàng tử và hết lòng ủng hộ, dù chết cũng ủng hộ những quyết định của chàng. Trong lần lựa chọn năm đó, ông theo phe ủng hộ nhị hoàng nhưng chẳng may chàng không thắng.

Đêm chàng làm phản ông cũng nhúng tay vào, chàng thoát ra ngoài, cũng không biết bằng cách nào ông ta cũng thoát ra ngoài, từ đó sống chết có nhau, cùng Kim Long gầy dựng nên Vọng Nguyệt hùng mạnh như ngày nay. Lòng ông ta luôn nghĩ và luôn mong sẽ có ngày, nhị hoàng tử của mình quật khởi lấy lại ngôi cửu ngũ. Ông ta tên Liễu Thừa Nguyên, hiện là lão tứ trong Vọng Nguyệt trại.

Không gian im lặng không biết qua bao lâu, Toàn Phong dịu giọng:

- Liễu đại nhân, Liễu huynh, bao giờ ta có kế sách chu toàn cho ngày quật khởi ta sẽ bàn bạc với ông. Nhưng bây giờ chưa phải lúc…

- Nhưng cướp mười mấy xe cống phẩm e rằng hoàng đệ của ngài không để yên cho ngài sống thanh thản đâu trừ khi…

- Chúng ta sẽ lại dời căn cứ, như những lần trước, đệ ấy nhất định sẽ không tìm, dù sao chúng ta cũng là huynh đệ. Đệ ấy nhất định không cạn tàu ráo máng với ta, ta sẽ lợi dụng điểm đó. Ta cần thêm người và của!

- Vâng…

_o0o_

Ngày hôm sau chính là ngày những xe cống phẩm đưa về cung đi ngang qua nơi Toàn Phong đang ở là Vọng Nguyệt trại. Theo kế hoạch, mọi người chia làm ba nhóm mai phục và chờ thời cơ, với bọn họ đa phần là dạng người hữu dũng vô mưu, cũng chẳng cần kế hoạch rườm rà, dùng vũ lực thủ thắng luôn là biện pháp hàng đầu. Lần này cũng vậy.

Cuối giờ Tỵ, quả nhiên mười lăm xe cống phẩm đi ngang qua, quân lính áp tải có đến hơn trăm người, vì để đảm bảo an toàn họ đi gần nhau. Khi chúng vừa lọt vào vòng vây, lão tam y lệnh ra tay, đồng thời phát pháo hiệu. Người của lão đại và lão nhị lập tức hợp công. Khi toàn bộ người của Vọng Nguyệt trại đều ra mặt, mấy tên lính bảo vệ những xe cống phẩm đang cố chống cự cũng hoảng sợ mau mau bỏ chạy hòng giữ mạng.

Toàn Phong nhếch môi cười, đến bên những chiếc rương to đưa tay đặt lên nắp rương để kiểm tra. Võ công chàng chẳng những rất khá mà còn có tài thẩm định vật bên trong một vật. Đó là khả năng bẩm sinh, dù bất kì ai bỏ vật gì đó vào chiếc hộp bằng gỗ, đá hay kim loại, chàng chỉ cần đặt tay lên có thể biết được bên trong là thứ gì và mô tả hình dáng không sai một li. Thậm chí nói được nó làm bằng vật liệu gì nếu vật cấu thành đó chàng từng gặp và biết tên.

Chạm tay lên đủ mười lăm rương, Toàn Phong nhếch môi, nói lại một lượt:

- Ba rương gạo, bảy rương vàng bạc châu báu, hai rương lụa, hai rương thảo dược và một rương thuốc nổ đã gài sẵn cơ quan kích nổ.

Lão nhị giật mình:

- Cái gì? Thuốc nổ, bọn họ đem thuốc nổ lên kinh thành làm gì, muốn làm phản sao?

Toàn Phong hừ giọng:

- Bọn họ muốn cho những ai dám cướp mấy chuyến xe này bị nổ chết, nếu trót lọt mang về cung có lẽ cũng là như vậy. Tuy nó không gây tác hại là bao nhưng có rất nhiều người hoang mang, khởi đầu cho tất cả.

Lão tứ Liễu Thừa Nguyên đứng bên cạnh bần thần hỏi:

- Là ai lại muốn làm chuyện này?

Toàn Phong cười lắc đầu:

- Là ai không quan trọng, quan trọng nó vào tay ta rồi thì là của ta, nổ hay không nổ là do ta quyết định, ai chết ai sống cũng do ta quyết định.

Lão tam chừng như chưa hiểu, hỏi lại:

- Lão đại, vậy chúng ta làm gì với rương thuốc nổ ấy?

Toàn Phong thản nhiên đáp:

- Các người mang mười bốn rương kia về trước, chừa cái này lại cho ta.

Toàn Phong vừa nói vừa vỗ tay lên nắp chiếc rương thứ mười trong mười lăm chiếc rương được xếp thành hàng ngay ngắn. Những chiếc rương nhanh chóng được mang đi hết. Toàn Phong ra lệnh cho tất cả thủ hạ của mình rút đi hết, chưa đầy một canh giờ nơi đó chỉ còn lại mỗi mình chàng và chiếc rương nằm cô độc giữa con đường hoang lạnh.

Khi đã chắc chắn mọi người đã đi hết Toàn Phong mới hít hơi sâu vươn tay chạm vào chiếc rương lần nữa. Bàn tay chàng vô thức rịn chút mồ hôi lạnh. Toàn Phong chần chừ một lúc rồi thu tay lại, xé vạt áo trên người làm thành hai mảnh nhét chặt tai để tránh thủng màng nhĩ khi tiếng nổ phát ra. Xong chàng lần tay mở chốt rương, nắp rương vừa bật mở, Toàn Phong tung mình nhảy ra xa gần hai mươi trượng, nơi đó có những mô đất cao có thể nấp được.

Vừa hạ chân, Toàn Phong nhìn thấy một người, là Tuyết Nguyệt. Toàn Phong hét lên:

- Sao cô còn chưa chịu đi, mau bịt tai lại.

Chàng biết mình hét to, và nàng hiểu những gì chàng nói. Phải, Toàn Phong nói rất lớn, khiến Tuyết Nguyệt giật bắn người vội vàng làm theo những lời chàng nói đưa hai tay lên bịt tai. Ngay lập tức eo lưng nàng bị chàng ôm chầm lấy, ngay sau đó là tiếng nổ kinh hoàng, một áp lực kinh người đè lên hai người bọn họ, cả hai chỉ biết nhắm mắt chịu trận. Sau tiếng nổ là cơn mưa đất đá đổ rào rào xuống, tuy nhiên chúng hoàn toàn không chạm vào hai người bọn họ.

Khi những tiếng rào rào tan dần, Tuyết Nguyệt mới từ từ mở mắt ra nhìn, bức tường đất phía chiếc rương khi nãy nàng cho rằng có thể ngăn được trận nổ vừa rồi hiện đã bị thổi bay đâu mất. Ngạc nhiên hơn là dưới chân nàng, chính xác hơn là cách chân nàng và Toàn Phong một gang tay từ khi nào vụn đất rơi xuống kết thành bức tường lùm lùm độ hơn một gang tay. Nàng biết vừa rồi Toàn Phong đã vận cương khí của mình để làm bức tường thành che chở cho cả hai. Nhưng lực nổ quá mạnh, để tránh phải bay đi rồi va vào cây, hai chân Toàn Phong lún sâu vào đất quá mắt cá chân. Tuyết Nguyệt ngước nhìn Toàn Phong thấy chàng cũng đang nhìn mình, cô ngượng nghịu quay đi. Toàn Phong buông cô ra, chàng vừa rút chân lên liền té rầm xuống đất. Tuyết Nguyệt hoảng hồn cúi xuống đỡ lấy bờ vai chàng kêu lên:

- Ngươi sao vậy?