Nguyệt Loan Loan

Chương 5




Mái tóc nhiễm bạc của lão nhân trong ánh lửa phiếm lên một chút ánh sáng vàng nhạt, ông được người đỡ tới, run run rẩy rẩy đứng ở đó, cơ thịt trên mặt nhũn nhão, đôi mắt bán mở nhìn Đại Ngưu và Hữu Tiền bị đám người bao vây.

“Hoang đường!” Lão nhân gia hung hăng cầm cây gậy đập xuống đất, “Ta ở trong thôn này đã mấy chục năm, trước giờ chưa từng nghe qua có bảo tàng gì. Vương Tử Hiền ngu dốt bất tài, cũng không thể phá hoại không khí trong thôn!” Lão nhân tức giận đến run rẩy, thở dốc từng trận. Ông đảo mắt nhìn đám người, cuối cùng mục quang đặt trên người Đại Ngưu và Hữu Tiền, lại nói với đám người xung quanh, “Vương Tử Hiền là nhân vật như thế nào các ngươi có thể không biết sao? Làm sao lại cùng với hắn hồ nháo như vậy?” Sau đó lại chỉ Hữu Tiền nói. “Hai người các ngươi đều là hài tử mà ta nhìn tới lúc trưởng thành, ta không tin các ngươi làm những chuyện trộm gà bắt chó đó, nhưng vào lúc nửa đêm các ngươi làm cái gì lại đi đến sông Diêm Vương, cũng nên giải thích cho mọi người.”

Người xung quanh vốn nghĩ mời vị lão nhân gia để nói Hữu Tiền và Đại Ngưu, không ngờ lại tự gây họa cho mình. Vương Hữu Tiền thấy lão nhân gia nói như vậy thì không lên tiếng, hắn tự biết bản thân là kẻ như thế nào, bình thường căn bản không có ai sẽ nghe lời hắn, lần này đều là nhờ mượn chút uy phong của Vu đại nhân, nhưng lúc này Vu đại nhân không ở đây, Tống lão lại là người mà toàn thôn đều tôn kính, hắn đương nhiên nháo không lại. Hắn còn muốn nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt sắc bén của lão nhân gia, liền yên miệng trốn trong đám đông, không đi ra nữa. Người xung quanh nhìn thấy không có ai dẫn đầu phản bác, tuy cũng có bất mãn, nhưng cũng không dám công khai kháng nghị, không trở mặt mà đứng đó lầm rầm rù rì, vang lên không dứt.

Hữu Tiền nghe lão nhân gia điểm danh, đỏ mặt, từ nhỏ đến lớn hắn không có phạm qua lỗi gì, còn chưa từng gặp phải chuyện điểm đúng danh không chút lưu tình này, cúi đầu không biết nên nói cái gì. Trong lòng Hữu Tiền hoảng hốt, hắn cũng không rõ bản thân quẹo tới quẹo lui lại tới đúng chỗ này, nếu mà chiếu theo sự thật nói thì khẳng định không có người tin. Nửa đêm đến sông Diêm Vương tản bộ, lại không phải là kẻ đầu óc có vấn đề, nghe là thấy như mượn cớ. Trong tay Đại Ngưu vò vò chiếc áo cũ nát, giống như đang muốn vò luôn cả bản thân. Vốn y là kẻ cứng nhắc không giỏi nói chuyện, lúc này cũng nói không ra, chân tướng như vậy thì làm sao có thể nói cho người của cả thôn biết? Y che giấu còn không kịp.

Qua rất lâu, Hữu Tiền cúi đầu không chịu nói, Đại Ngưu trừng mắt nhìn y phục bị vò trong tay đến sắp tưa vải không lên tiếng. Vương Ma Tử nhịn không được, đứng về phía Đại Ngưu, “Hài tử này, ngươi sao không nói đi. Có Tống lão làm chủ cho ngươi, ngươi còn sợ cái gì?” Ông ở một bên lo lắng, Đại Ngưu thì đã định chủ ý là không nói chuyện, thứ gì y cũng quyết chôn hết trong lòng.

Người xung quanh vì Đại Ngưu và Hữu Tiền trầm mặc, nên thanh âm hỗn tạp càng lúc càng lớn hơn, Vương Tử Hiền thấy tình cảnh này lại nhảy ra, “Nói không chừng bọn chúng đang thương lượng tẩu táng tài sản.”

Có người dẫn dầu, như được cổ vũ, mọi người đều lớn tiếng hơn, những lời đó, thật sự là muốn khó nghe bao nhiêu thì liền khó nghe bấy nhiêu. “Ai, ngươi nói cái gì? Đây thì có liên quan gì tới đại ca nhà ta?” Nhị đệ của Hữu Tiền chạy tới chỗ Vương Tử Hiền, thanh âm nó lớn, Vương Tử Hiền chấn động bịt lỗ tai, “Bình thường đều là Vương Đại Ngưu thích đi tới chỗ người chết này, ca của ta chính là không cẩn thận đi đến đây, rồi không may bị nghi ngờ, dựa vào cái gì nói ca ta đến tẩu táng đồ.” Nhị đệ của Hữu Tiền Vương Hữu Tài là đứa cá tính táo bạo, chịu không được khi người khác vu khống cho nhà họ, càng không thể chịu được về sau bị chỉ chỉ trỏ trỏ, tung quyền ra muốn đánh, nương của Hữu Tiền ở sau lưng vội đến cản nhi tử, thật ra mọi người đều biết chính là lại đều giả bộ, không ai muốn có liên can gì tới mấy thứ đồn đãi, phải biết là lời đồn nói tới nói lui nói hoài thì cũng sẽ biến thành thật, phải sống trong con thôn này cả đời, cả đời bị người ta chỉ trỏ đâm chọt, bất cứ ai cũng không chịu nổi, huống hồ là vì một người không có bất cứ huyết thống nào.

“Hữu Tài!” Hữu Tiền nghe nhị đệ nói như vậy cũng gấp lên, lúc này còn nói những lời đó, không phải nói rõ Đại Ngưu thật sự liên can sao. Hơn nữa làm như thé cũng quá không trượng nghĩa rồi, họ là bạn từ nhỏ đến lớn.

Đại Ngưu nghe như vậy, cũng đau lòng, sắc mặt y trắng bệch, nhưng dưới ánh đèn chiếu rọi vẫn thấy một mảng đỏ bừng, cắn chặt môi đến mất hết huyết sắc, hai tay cầm y phục vò thành một cục, gân xanh nổi đầy tay. Vương Ma Tử đứng ở một bên càng gấp, nhưng lúc này cũng không biết nói cái gì, thúc giục Đại Ngưu vài câu, Đại Ngưu chính là không chịu mở miệng.

“Đại Ngưu, ngươi là một hài tử ngoan, đều là các hương thân nhìn người trưởng thành, mẫu thân của ngươi trước khi lâm chung còn gắng trả hết nợ mới đi, mọi người đều tin tưởng ngươi, ta biết ngươi có khổ sở riêng, chỉ cần ngươi nói ra, để mọi người đều biết là được.” Tống lão giơ tay làm tư thế giữ yên lặng, thanh âm hỗn tạp xung quanh dần dần bình tĩnh lại, lá cây trong gió ma sát tạo ra tiếng xào xạt, còn thêm tiếng trùng kêu chói tai, Đại Ngưu cắn môi, nhìn lão nhân, lại nhìn Hữu Tiền và Vương gia gia, rồi mấy vị hương thân, tựa hồ nhìn thấy tất cả trong mộng đều biến thành sự thật, không thể nói, y thầm nhắc nhở trong lòng mình, y thà bị người ta hiểu lầm là giấu tiền, cũng không thể để người ta biết chuyện bản thân bị xâm phạm.

“Đại Ngưu, ngươi nói gì đi a!” Vương Ma Tử nóng ruột, vỗ một cái lên lưng Đại Ngưu, hài tử này bình thường không thích nói chuyện, nhưng vào lúc này, làm sao lại không đáp một tiếng a.

“Là ta tìm Hữu Tiền tới.” Trong đám người đứng ra một vị nữ tử, từ trong hắc ám đi ra dưới ánh sáng, mọi người kinh ngạc, thì ra là Tú Cô. “Chúng ta đặc biệt tìm một nơi không có người tới.” Nói đến đây thì nữ tử đỏ mặt xấu hổ, cúi đầu.

“Tú Cô.” Hữu Tiền kích động đi tới kéo tay Tú Cô, không biết nên nói cái gì. Trước ngày hôm nay hai người thỉnh thoảng có liếc mắt đưa tình, nhưng vẫn chưa xác định tâm ý của nhau, lúc này Tú Cô chịu đứng ra cứu hắn, trong lòng Hữu Tiền rất cảm tạ.

Mọi người hiểu rõ nhìn đôi thanh niên nam nữ này, đều đã đến tuổi thành lập gia thất, lại môn đăng hộ đối, mọi người cũng không thể nói gì. Lúc này Hữu Tiền đi đến cạnh Tú Cô, chỉ còn lại một mình Đại Ngưu ở trong vòng vây, sau khúc nhạc đệm này thì ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt trên người Đại Ngưu, Đại Ngưu càng cảm thấy ánh mắt của hương thân giống như có gai đâm vào người, bất giác run rẩy một chút.

“Đại Ngưu, Hữu Tiền là vì có hẹn với Tú Cô, còn ngươi?” Lão nhân hai tay cầm gậy, nhìn Đại Ngưu.

Mục quang của mọi người nhìn Đại Ngưu, đều đang chờ đợi câu nói của y, Đại Ngưu thì đã sắp đem đầu nhìn co tới trước ngực rồi, “Nói a.” Một tiếng nói vang lên trong đám người, chung quanh liền ong ong như ong vỡ tổ.

“Ta không biết.” Đại Ngưu thầm thì.

“Cái gì? Nói lớn lên.” Sau đó lại một tiếng kêu réo.

“Ta,” Đại Ngưu thân thể lắc lư, y bị Vương Ma Tử ở bên cạnh đẩy một cái, Vương Ma Tử sợ Đại Ngưu không nói chuyện, liền cố sức ra hiệu bằng mắt cho Đại Ngưu, nhưng Đại Ngưu chỉ cúi đầu nên không thấy, tiếp tục nói, “Ta không có gì để nói.”

Vỡ òa, chung quanh phản đối kịch liệt, “Ngươi xem, y khẳng định là giấu vàng mà.” Vương Tử Hiền lần này lại ra mặt, nhảy ra từ trong đám đông, lớn lối nói, “Nói đi, ngươi giấu những mảnh vàng đó ở đâu, những thứ đó là để người trong thôn cùng hưởng, sao lại có thể để ngươi độc chiếm một mình.”

“Đúng a.” Người chung quanh cũng trở nên kích động, liên tục phụ họa, thanh âm này càng lúc càng lớn, như muốn nhấn chìm cả Đại Ngưu. Đại Ngưu đứng chính giữ kinh ngạc nhìn xung quanh, “Không, ta không có thấy mảnh vàng gì, ta căn bản không có giấu.” Ánh mắt kinh hoảng của y nhìn mọi người, nhưng người xung quanh căn bản không có ai tin tưởng.

“Đại Ngưu căn bản không có vàng, các ngươi đừng nói bậy.” Hữu Tiền muốn đứng ra, nhưng bị Tú Cô ở sau lưng kéo lại, sau đó nương của Hữu Tiền cũng giữ chặt hắn, thấp giọng nói gì đó với hắn, rồi dưới sự giúp đỡ của nhị đệ Hữu Tài kéo Hữu Tiền ra khỏi đám người, đám người đó hiện tại căn bản không chú ý đến sự rời đi của Hữu Tiền.

“Được rồi, được rồi, yên lặng.” Lão nhân bực tức đập gậy xuống mấy cái, chung quanh lại dần an tĩnh, lão nhân nhìn Đại Ngưu đang cúi đầu, “Đại Ngưu, chỉ cần ngươi nói ra, ta sẽ làm chủ cho ngươi.”

Đại Ngưu ngẩng đầu nhìn lão nhân, rồi cúi đầu nhìn đất dưới chân, “Ta không có gì để nói cả.”

“Ngươi!” Vương Ma Tử ở một bên chỉ hận rèn sắt khi còn nóng, nắm chặt quyền, nhấc lên rồi cuối cùng vẫn bỏ xuống.

“Ngươi thật sự không có cái gì để nói?” Lão nhân đề cao âm thanh hỏi lại một lần.

“Không có.” Đại Ngưu càng cúi đầu thấp hơn, y phục trong tay bị mồ hôi thấm ướt, xoắn xít nhăn nheo.

“Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi. Đại Ngưu không có làm sai cái gì, cho dù có tìm được vàng cũng là do tổ phần nhà người ta tốt, gặp may thôi. Hôm nay cứ như vậy, tất cả trở về đi.” Nói xong lão nhân quay người rời khỏi, đám người nhường đường. Rất nhiều kẻ không cam tâm, lưỡng là lưỡng lự không chịu đi, nhưng thấy mọi người cũng dần đi theo lão nhân rời khỏi, số còn lại cũng chỉ vừa đi vừa quay đầu nhìn Đại Ngưu đang đờ đẫn.

“Phi, đồ bủn xỉn.” Một đám tiểu hài tử xông ra, nhỏ nước bọt, mắng chửi Đại Ngưu, bị Vương Ma Tử quát chạy đi, Đại Ngưu thì lại giống như bức tượng không lên tiếng, như con rối đứng tại chỗ. Đợi đám người đã tản đi, chung quanh yên ắng lại, Vương Ma Tử nhìn Đại Ngưu, “Ngươi ngu ngốc, sao lại không chịu nói gì a.” Ông lắc đầu nắm góc áo Đại Ngưu kéo y đưa về nhà, cả quá trình này Đại Ngưu cũng không có một chút khái niệm gì, y giống như đã bay trên mây, tất cả chung quanh đều thành giấc mộng.

Trở về nhà Đại Ngưu ngã xuống giường, ngay cả tiếng động khi Vương Ma Tử rời khỏi y cũng không nghe thấy. Trời nóng, y lại cuộn mình trong cái mền, toàn thân không ngừng run rẩy, “Không sao rồi, đều là mơ.” Đại Ngưu vừa khuyên bản thân vừa bức mình phải ngủ, y tự lừa mình rằng tất cả chỉ là giấc mơ, khi tỉnh lại sẽ tốt đẹp. Suốt đêm Đại Ngưu đều bị mộng bao trùm, rồi tỉnh lại, rồi ngủ, cứ thế tuần hoàn, đến sáng mới miễn cưỡng ngủ được yên, trong mơ có một con mắt sáng trong lạnh lùng nhìn y, không thể đoán ra được tình tự trong đôi mắt ấy.

Nằm đến giữa trưa, trong nhà một mảng yên ắng, Đại Ngưu đứng lên múc nước rửa người một chút, thầm nghĩ tối qua quả nhiên là một giấc mộng, tỉnh lại mọi chuyện đều tốt, nghĩ như vậy nên tâm tình y tốt lên không ít, trở vào nhà nấu chút đồ, vì buổi chiều không thể thanh nhàn thế này nữa, còn phải đi làm việc.

Ăn cơm xong Đại Ngưu lấy nông cụ ra đồng, đóng cửa rồi lững thững đi. Đất của nhà Đại Ngưu ở đầu đông, đi một đoạn là tới. Từ xa y nhìn thấy nhà của người ta, gần nhất là Lý đại thúc, khi đi qua thuận tiện chào hỏi một tiếng, nhưng Lý đại thúc lại mặt lạnh hếch sang một bên, không thèm lý tới y, nụ cười của Đại Ngưu cứng ngắc trên mặt. Trong lòng thì thấp thỏm bất an, nghĩ bản thân không biết đắc tội gì với Lý đại thúc, nhưng sau đó lại còn gặp một chuyện khiến y càng thêm sợ hãi, người đi đường đều kỳ lạ nếu không phải khinh bỉ y thì là không thèm để ý tới y. Đến được đất của nhà mình, Đại Ngưu gấp lên, lúa hôm qua vẫn còn tươi tốt hôm nay đã bị người ta bứng gốc tán loạn, có một vài gốc đã khô đét lại, xem ra đã bị nhổ khá lâu.

“Là ai làm đây?!” Đại Ngưu vừa sợ vừa tức, vứt nông cụ xuống, cũng không để ý chưa kịp xắn quần đã xuống ruộng, cầm lên những cành lúa còn có khả năng sống, trong lòng thì đau đớn không chịu nổi, tức giận cũng dần thăng lên, con thỏ tức lên cũng cắn người a.

“Chuyện này là ai làm, cũng quá mức thất đức rồi. Có bản lĩnh thì đứng ra, Vương Đại Ngưu ta sợ ngươi sao! Dùng loại thủ đoạn đê tiện này, cũng là thứ không ra gì.” Đại Ngưu tức đến mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy, cánh tay nổi đầy gân xanh, giống y như một con trâu đực phát nộ, đương nhiên không có ai dám đụng chạm.

“Cũng không biết là ai, giấu đồ của mọi người để lén lút phát tài.” Một vị nương đi đưa cơm cho nam nhân nhà mình lúc đi ngang qua Đại Ngưu thì không nóng không lạnh nói như vậy, nhìn Đại Ngưu một cái, chậm rãi đi qua.

“Ngươi,” Đại Ngưu còn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên nghĩ tới chuyện tối qua, nhất thời nghẹn họng, nghẹn tới đỏ bừng tại chỗ. Đại Ngưu tràn đầy ủy khuất, nhưng không có chỗ để giải tỏa, chuyện đó y dù chết cũng không thể mở miệng.

Mấy con ngựa phi tới từ con đường nhỏ, một nam tử cao to xuống ngựa trước, sau đó đỡ vị tiểu công tử trên lưng con ngựa cái nhỏ nhắn xuống, “Ai da, thửa ruộng này sao lại bị như vậy a.” Trầm Minh Vũ xuống ngựa, từ xa đã nhìn thấy mảnh ruộng này không đúng lắm, đi lại gần mới thấy lúa đều đã bị nhổ bậc gốc tùm lum, đau lòng vô cùng. Sau khi được Trần Tín ôm xuống ngựa hắn liền ngồi xổm bên ruộng, nhặt một cành lúa đã chết khô lên, “Nhanh lo cứu đi, nếu không thì chết hết bây giờ.”

Thanh âm Trầm Minh Vũ nghe ra còn gấp gáp hơn cả Đại Ngưu, Trần Tín buồn cười nhìn y phục sạch sẽ vừa này mới mặc ra khỏi nhà bây giờ đã dính bùn đầy góc áo, “Chuyện gì vậy, có cần giúp đỡ không?” Trần Tín đi tới cạnh Đại Ngưu, thả tay hỏi.

“Các ngươi là?” Đại Ngưu nghi hoặc nhìn hai người đột nhiên xuất hiện này, lại tỉ mỉ nhìn một chút, tiểu công tử phấn điêu ngọc mài này không phải chính là huyện thái gia sao? Nhất thời y gấp gáp thêm bội phần, muốn kêu oan, nhưng nói thế nào? Đại Ngưu đứng ở đó, khóe mắt ẩm ướt chỉ nhìn chăm chăm Trầm Minh Vũ, Trần Tín hơi di động một bước, chắn trước mặt Đại Ngưu, ngăn cách đường nhìn chiếu thẳng vào Trầm Minh Vũ của Đại Ngưu.

Trầm Minh Vũ bình thường hay đến nhìn ruộng rau của Trần quả phục, mọi người đều nhận thức, nhưng lần này họ đang chột dạ làm sai, ai cũng không dám đi tới chào hỏi, giả vờ như tiếp tục làm việc lẳng lặng đánh giá Đại Ngưu, sợ Đại Ngưu cáo trạng. Trầm Minh Vũ là người thẳng ruột, nhìn thấy những nông phẩm tốt thế này bị dứt gốc thì thập phần tức giận, hắn đến nơi này đã vài năm, biết rõ sản vật nông nhiệp ở đây trình độ thấp, khả năng nông sản sống không cao, mảnh ruộng tốt như vậy lại bị phá, mà phá này có thể là phá lương thực của một gia đình, điều này so với chuyện giết người hại mạng có gì khác biệt.

“Đây là ai làm? Đứng ra?” Trầm Minh Vũ trầm mặt đứng đó, quay nhìn xung quanh, “Trồng ruộng không dễ, để có lương thực còn cần xem khí hậu, thời tiết, không có lương thực người ta làm sao sống? Có thâm thù đại hận gì mà phải tới mức độ này?”

Thấy huyện thái gia tức giận, người xung quanh càng không dám lên tiếng, không ai dám ngừng nghỉ để ăn cơm, tiếp tục làm việc, nữ nhân đưa cơm cũng giả như xuống ruộng làm việc.

“Ai làm đây, đi ra, một người làm thì một người chịu, đừng để ta phải đi tra ra.” Trầm Minh Vũ tức bạo lên, Trần Tín biết nếu như chủ nhân của ruộng này không báo quan thì họ cũng không có cách nào.

“Đây là chuyện gì?” Hắn đi đến cạnh Trầm Minh Vũ, giúp đối phương phủi đi bùn đất trên y phục, hỏi Đại Ngưu.

Đại Ngưu ngây ra rất lâu, mới hồi thần lại, nhìn nhìn xung quanh, những kẻ đụng trúng tầm mắt của y, đều cúi đầu xuống, trong những mục quang đó đều có khá nhiều áy náy. Đại Ngưu tính tình khá mềm, đều là hương thân trong gia hương, cũng không muốn vì một chuyện nhỏ như vậy mà đưa một người nào đó trong số họ vào ngục. “Không sao, có thể là khỉ trên núi làm bậy.” Gần ruộng là khu rừng, có lúc cũng có khỉ đến làm loạn.

“Làm sao có thể?” Trầm Minh Vũ còn cầm một cây lúa trong tay, “Bề mặt ruộng vẫn còn hoàn hảo, hơn nữa đều ngã về cùng một hướng, có thể là do khỉ làm được sao?” Trầm Minh Vũ không có kinh nghiệm trong chuyện này, cũng không thể phán đoán rõ, hắn mang cái nhìn nghi hoặc nhìn Đại Ngưu, sau đó dùng ánh mắt nghi vấn hỏi Trần Tín.

Trần Tín sớm đã chú ý đến không khí giữa Đại Ngưu và những người xung quanh, đại khái là có đầu mối, nhưng nếu như người bị hại đã không nguyện nói, họ cũng không tất phải đi quản chuyện này, “Có. Ngươi xem bên đó không phải là có núi sao? Có lúc sẽ có khỉ xuống núi tác loạn.”

“Nhưng mà, ở đây thật sự có khỉ?” Trầm Minh Vũ vẫn không tin, truy vấn.

“Có, thật sự có, không tin ngươi hỏi người xung quanh đi.”

Người cách gần đó nghe thấy lời của Trần Tín, “Huyện thái gia, gần đây có tòa núi khỉ, có lúc những con khỉ tinh ranh đó xuống núi trộm lương thực.”

Trần Tín phất tay, ý tứ là hắn không có lừa Trầm Minh Vũ, Đại Ngưu không nói gì, coi như ngầm thừa nhận. “Bỏ đi, hiện tại quan trọng nhất là trồng lại những cây lúa này, nếu không tổn thất sẽ rất lớn.” Nói rồi Trầm Minh Vũ kéo y bào lên cột ở thắt lưng, xắn quần và tay áo lên, xem bộ dáng chính là muốn xuống ruộng. Trần Tín vội vàng ngăn hắn lại, nói đùa, đường đường là huyện thái gia lại xuống ruộng làm việc, còn ra thể thống gì. Đại Ngưu cũng hoảng loạn cản Trầm Minh Vũ lại. Đối với y mà nói, để một người quý trọng thế này đi trồng lúa giùm, là một chuyện tổn thọ, quyết không thể được.

“Ngươi xem xung quanh nhiều người như thế, không cần phiền tới ngươi.” Trần Tín gia tăng nội lực, khiến cho người của mấy thửa xung quanh đều có thể nghe thấy rõ ràng, không bao lâu liền có mọt đám người đến giúp Đại Ngưu trồng lúa lại, trồng xong Trầm Minh Vũ lại muốn tưới nước, sau đó một đám người lại ì ục đi lấy nước. Với số lượng người nhiều, không bao lâu lúa trong ruộng của Đại Ngưu đã trồng lại tốt hết, nước cũng tưới xong, nhìn mấy cây lúa còn muốn đẹp hơn lúc đầu.

Trầm Minh Vũ cười híp mắt nhìn tất cả, nhưng chưa nói mấy câu cảm tạ gì đó, người xung quanh đã tản đi, chẳng qua khi Đại Ngưu đi đường đều không có sắc mặt tốt gì dành cho y, trong lòng Đại Ngưu khổ sở vẫn không có chỗ để nói. Bên chỗ của Đại Ngưu đã không còn gì làm, bèn giúp Trầm Minh Vũ kiểm tra ruộng rau của Trần quả phụ, vội vàng nhổ cỏ, chỉnh lý lại các loại, Trầm Minh Vũ chuyện phiếm với Đại Ngưu, không bao lâu hai người liền trở thành bằng hữu không chuyện gì không nói.

Trần Tín ở bên kia thì cắt tỉa lại cho dưa leo, nhìn sang bên này hai vị kia đang cùng xới khoai tây, cảm thấy cả hai đều không thông minh gì cho lắm, lại nhìn Đại Ngưu một thân sức khỏe, cũng liền yên tâm, để mặc cho hai người cười đùa vui vẻ. Nói chuyện vui vẻ với Đại Ngưu, Trầm Minh Vũ tới tối mới nhớ phải trở về thành, bèn cùng Trần Tín cáo biệt với Đại Ngưu.

Trên đường Đại Ngưu trở về nhà những vị hương thân vẫn bộ mặt khinh thường, nhưng không ai trực tiếp ra ức hiếp y. Khi về nhà Đại Ngưu không tắm rửa, cũng không ăn cơm liền nằm lên giường, nước mắt lặng lẽ rơi, trước giờ y chưa từng ủy khuất như thế này bao giờ.