Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 37: Đến Tây Vực






Gió bấc gào thét, trời đông giá rét.Vùng đất hoang vu mênh mông bị tuyết dày chừng nửa thước bao trùm, nơi nơi trong tầm mắt đều là một mảnh trắng như tuyết ảm đạm, ở chân trời là dãy núi vững chãi nguy nga trùng điệp, đỉnh núi tuyết trắng mênh mang, mặt trời mọc từ chỗ phía Đông rọi lên dãy núi tráng lệ.Lúc Dao Anh lần thứ ba nhìn thấy con ưng to lớn màu trắng bay lượn trên đỉnh đầu, thở dài, trên người lông cừu phủ kín.

“Hải Đô A Lăng tới.”Tạ Thanh ngẩng lên theo tầm mắt nàng nhìn thấy một con ưng lớn màu tuyết trắng.

Trời cao mây nhạt, trên tầng mây chim ưng xoãi cánh mạnh mẽ, hai cánh như tỏa một lớp sáng vàng nhẹ, hung mãnh mà uy nghiêm.

“Kia là ưng người Bắc Nhung nuôi ạ?”Dao Anh gật đầu, giọng khàn đặc: “Năm ngày trước ta đã thấy nó, hôm qua nó xuất hiện lần nữa, hôm nay nó luôn theo chúng ta… Nó đang báo tin cho Hải Đô A Lăng.”Rời bộ lạc Diệp Lỗ không lâu, họ lọt vào mai phục gần đó của bộ hạ Hải Đô A Lăng truy sát, Hà Lũng quả nhiên đã bị Bắc Nhung âm thầm chiếm lĩnh, con đường thông với Trung Nguyên đã bị hoàn toàn chặt đứt, phía trước là Hải Đô A Lăng, phía sau là người Bắc Nhung, họ không thể vào, không thể lui, chỉ còn cách cẩn thận che dấu tung tích.Không biết đã đi trên cánh đồng tuyết hoang vu này bao lâu, con ưng kia bỗng nhiên xuất hiện.Dao Anh ho khan mấy tiếng, ra hiệu Tạ Thanh và mấy thân binh tìm chỗ tránh gió nghỉ ngơi.“Ta nghe mấy người bán hàng chợ Tây nói, khi mùa đông giá rét, từ Lương Châu đến Qua Châu đường xá ngàn dặm khó đi, đội buôn sẽ không chọn xuất phát trong thời tiết này, chắc chắn Hải Đô A Lăng đã phong tỏa các đường chính của Hà Lũng, có lẽ chỉ mỗi chúng ta thẳng về phía Đông.

Con ưng này chỉ cần tuần sát vài vòng về báo tin, Hải Đô A Lăng lập tức tìm ra chúng ta.”Đám thân binh nhìn nhau, không biết nên làm gì.Khác với địa hình Trung Nguyên phức tạp, nơi đây là sa mạc mênh mông vô tận, họ không tìm thấy chỗ trú.


Trên núi có lẽ có hang động để ẩn núp nhưng thời tiết rét lạnh, họ đã ăn sạch đồ ăn, cũng không quen thuộc địa hình, sau lưng luôn có truy binh Bắc Nhung, nếu ngẫu nhiên gặp được bộ tộc vừa nhìn đã biết họ là người Hán sẽ không trợ giúp.Họ nhất định phải nhanh xông phá phong tỏa trở lại Trung Nguyên, nếu không dù trốn ở đâu, sớm muộn cũng sẽ bị Hải Đô A Lăng tìm tới.Một người che tay lên trán chăm chú nhìn chim ưng một lát, nói: “Có lẽ nó chỉ là một con ưng bình thường.”Dao Anh lắc đầu: “Con ưng đã theo chúng ta vài ngày, mỗi lần đều xuất hiện từ hừng đông, đến chạng vạng tối biến mất, không thấy đi săn, cứ mãi theo chúng ta.”“Công chúa, để tôi thử có thể hạ nó không!” Trong đám thân binh giỏi bắn nhất Lữ Hằng lớn tiếng, giương cung cài tên, liên tiếp bắn ra mấy mũi.Con ưng trên bầu trời ngạo mạn phát ra vài tiếng trong trẻo, đột nhiên lao xuống, hai cánh to lớn chụp xuống một mảng bóng đen âm khí, vô cùng bễ nghễ ngạo mạn.Lữ Hằng mắng to mấy tiếng, móc ra mấy chiếc tên có gắn thuốc nổ: “Mấy thứ này dọa được người bộ lạc Diệp Lỗ quỳ xuống, xem có dọa được con ưng này không?”Dao Anh khoát tay.

Người bộ lạc Diệp Lỗ không có kiến thức, chưa từng thấy pháo hoa, nàng cố ý trong tang lễ Lão Khả Hãn dùng tiếng Hồ nguyền rủa Đại Vương tử, người Diệp Lỗ tin vào Hỏa Thần mới bị dọa đến hồn phi phách tán.Ưng sẽ không bị dọa chạy.Năm Hải Đô A Lăng mười một tuổi leo lên đỉnh núi, giết chết một con ưng mẹ uy mãnh, chọn từ tổ ưng một con chim non, tự tay nuôi lớn, thuần phục nó.

Về sau con ưng theo y từ Đông sang Tây, từ Bắc đến Nam, người Bắc Nhung gọi nó A Bố, xem nó là Thần của vạn ưng.Hải Đô A Lăng từng kiêu ngạo tuyên bố, A Bố là con chim bay nhanh nhất, bay cao nhất trên đời này, ngoại trừ chủ nhân là y, không ai có thể giết chết A Bố.Rất nhiều người định giết thần ưng đều thất bại.

Cuối cùng con thần ưng này chết trong tay chủ nhân Hải Đô A Lăng của nó, chỉ vì nó thua một trận tỷ thí, không còn là ưng bay nhanh nhất trên đời.Dao Anh uống sạch nước còn sót lại trong túi nước, nhìn về hướng Đông: “Ưng đã phát hiện chúng ta, Hải Đô A Lăng chỉ cần phái người đi các hướng khác nhau dò xét, sẽ rất nhanh đuổi theo.”Hết lần này đến lần khác nhìn thấy con ưng trắng kia, nàng xác định, Hải Đô A Lăng đã về.Điều này cho thấy y không được toại nguyện trong cuộc phát động đánh lén toàn diện, không thành công dấy lên chiến tranh giữa Đại Ngụy và Tây Thục, Nam Sở, nếu không y không về nhanh như thế.Lòng Dao Anh trĩu nặng.

Cũng tức là, một Hải Đô A Lăng thất bại sẽ mang theo nỗi căm giận ngút trời và toàn bộ tùy tùng chủ lực Đông chinh đến đây đuổi bắt nàng.Tạ Thanh tìm một chỗ khô ráo trải tấm thảm nỉ: “Công chúa, nghỉ ngơi một lát đã.”Dao Anh ừm nhẹ, ngồi xếp bằng, tựa vào vai Tạ Thanh, chợp mắt thiếp đi.Mấy ngày chạy trốn liên tục, nàng đã quen mọi lúc mọi nơi trong chốn băng thiên tuyết địa mà nhắm mắt thiếp đi.Họ chỉ nghỉ ngơi tầm một khắc, run rẩy chợp mắt trong gió rét rồi lại lên lưng ngựa, tiếp tục đi về hướng Đông.

Dù biết Hải Đô A Lăng lập tức đuổi tới, vẫn phải trốn.

Cách càng gần một chút, hi vọng càng lớn hơn một chút.

Nói không chừng họ có thể thoát?Hôm nay, con chim ưng trắng vẫn theo họ cả ngày, tới chạng vạng tối lại biến mất.Để cắt đuôi nó, họ đi suốt đêm, đường tuyết trong đêm gập ghềnh khó đi, liên tiếp mấy con ngựa kiệt lực ngã xuống, có mấy con còn đột nhiên chấn kinh, hung dữ quẳng cả thân binh rớt xuống lưng ngựa.Thân binh nói: “Chúng ta chưa quen thuộc địa hình, không thể mạo hiểm đi ban đêm nữa!”Tạ Thanh bất đắc dĩ, để mọi người dừng lại chỉnh đốn.

Mấy thân binh đã vài ngày không ăn gì, tiện tay nắm một nắm tuyết nhét vào miệng, sợ Dao Anh trông thấy, từng người xoay đi chỗ khác đưa lưng về phía nàng.Dao Anh sờ túi da thú bên hông, mấy hôm nay Tạ Thanh cũng không ăn gì, toàn bộ lương khô đều cho nàng.Người đang ăn đói mặc rách, ngựa cũng thế, mấy ngày liền bôn ba, chết liền mấy con, mấy thân binh không thể không cùng cưỡi chung ngựa.Ngựa Ô Tôn yêu quý của nàng cũng sắp không chống đỡ nổi nữa.Đó là ngựa Lý Trọng Kiền chọn tặng nàng.Dao Anh mở túi da thú, đưa cho Tạ Thanh: “Cầm đưa cho bọn họ chút đi.”Tạ Thanh không chịu nhận.Dao Anh nhấn mạnh giọng: “Mấy ngày liền mọi người vất vả, dù sao cũng phải ăn chút gì để giữ thể lực, ta giữ lại ít bánh thôi.

A Thanh, nếu các ngươi xảy ra chuyện, một mình ta cũng không đi được bao xa.”Tạ Thanh cầm lấy túi đi phân phát cho mấy thân binh khác.


Họ bảo không cần, họ gánh nổi.Mặt Tạ Thanh không cảm xúc, nói: “Ăn đi, các ngươi không ăn, công chúa cũng sẽ không ăn.”Đám thân binh đành phải nhận.

Tạ Thanh tay không quay lại bên cạnh Dao Anh.Dao Anh dựa vào vai hắn, đưa một miếng bánh vừa khô vừa cứng cho hắn: “A Thanh, ta để lại phần ngươi này.”Tạ Thanh không nói gì, nhận lấy nhét vào miệng, yên lặng nhấm nuốt.Dao Anh nhìn lên trời không đen như mực trên đỉnh đầu, nhẹ giọng hỏi: “A Thanh, ngươi nói bọn Tạ Lượng còn sống không?”Tạ Lượng là nhóm thân binh đầu tiên được phái đi đưa tin.Tạ Thanh trầm giọng: “Nhìn đám truy binh Bắc Nhung mấy hôm nay, họ dữ nhiều lành ít.”Dao Anh nhếch miệng: “Ngươi thật là người không biết an ủi.”Bọn Tạ Lượng rất có thể đã bỏ mạng trong tay người Bắc Nhung, vì bảo vệ nàng họ đi Diệp Lỗ ở xa ngàn dặm, vì chấp hành mệnh lệnh của nàng mạo hiểm xuyên qua tầng tầng phong tỏa, khi còn sống họ chỉ là thân binh của nàng, sau khi chết, dân chúng Trung Nguyên cũng sẽ không biết sự tích về họ.Dao Anh cóng đến run lẩy bẩy, cuộn tròn.Tạ Thanh cúi đầu cuộn tấm thảm nỉ đắp cho nàng, tròng mắt đen nhánh nhìn nàng: “Công chúa, bọn Tạ Lượng nếu chết thì cũng là chết vì trung nghĩa, chết không tiếc.”Dao Anh nhớ lại lúc Tạ Lượng vừa đến bên mình, là một thanh niên trung thực, vừa ngẩng nhìn nàng là cả khuôn mặt đỏ bừng, tay chân lóng ngóng.

Lúc bố trí kế hoạch trốn đi ở Diệp Lỗ, Tạ Lượng không hỏi một tiếng đã nhận chỉ lệnh.Dao Anh hỏi cậu có sợ chết không.Cậu gãi gãi đầu: “Sợ.”Vậy sao còn nghe theo lệnh ta?Tạ Lượng tiếp tục gãi đầu: “Vì ngài là Thất công chúa đó! Năm đó lúc tiểu nhân được Tần Vương chọn, đã từng lập lời thề với tổ tông trời đất!”Cậu cũng không hoàn toàn hiểu nổi đại nghĩa nước nhà, cậu chỉ biết cậu đến để bảo vệ công chúa, nghe hiệu lệnh của công chúa, công chúa muốn cậu làm chuyện gì đều đúng, cậu chỉ cần cố gắng hoàn thành.Mặc kệ chỉ lệnh đó nguy hiểm bực nào.Cậu ấy trung thành giản dị như vậy, đôn hậu như vậy.Dao Anh rất lạnh, rất đói, toàn thân lạnh cứng đau nhức, xương cốt khắp người như bị nghiền qua một lần rồi tùy ý chắp vá lại, đầu khớp xương đau nhức.

Nàng muốn sống, muốn trở lại Trung Nguyên, muốn dẫn những thân binh đồng cam cộng khổ với nàng trở về.Dao Anh nắm chặt mấy ngón tay, trong ý niệm muốn sống mãnh liệt ngủ thật say.Khi nàng tỉnh lại trời đã tảng sáng, hôm nay có lẽ trời vẫn nắng, mặt trời đỏ còn chưa thò đầu ra, gió lốc đã cuốn đi tất cả mây bay, bầu trời xanh thẳm.Có người nén ngạc nhiên kêu lên: “Không thấy con ưng kia đuổi tới!”Cả đám mừng khôn xiết, Tạ Thanh ôm Dao Anh, đưa nàng lên lưng ngựa.Dao Anh có phần thở phào trong lòng, chạy được không xa, nhìn lại mấy thân binh sau lưng phát hiện không thấy Lữ Hằng.Nàng ghìm ngựa dừng lại, đếm lại số người.

Không chỉ không thấy Lữ Hằng, tất cả thiếu đi bốn người.

Dao Anh nhìn Tạ Thanh.Tạ Thanh giật dây cương, giảm tốc, “Công chúa, đây là cách duy nhất.”Dao Anh lặng thinh thật lâu, nhắm mắt.Để thoát khỏi truy binh và con ưng kia, chia binh lôi kéo chú ý đúng là biện pháp tốt nhất.

Ưng có thể phát hiện tung tích của họ rất nhanh nhưng không thể phân biệt thân phận của họ.Lữ Hằng chưa hẳn có thể dụ con ưng trắng nhưng có thể giúp nàng tranh thủ chút ít thời gian.Chỉ vì một chút ít thời gian, họ không chùn bước vì nghĩa.Dao Anh nhắm chặt mắt, nhịn đi nước mắt sắp tràn mi xuống, vung roi giục ngựa tiếp tục phi nhanh.

Nàng không thể để cho bọn Lữ Hằng hy sinh vô ích.Bọn họ tiếp tục lao vụt về hướng Đông.Bỗng nhiên, ngựa Ô Tôn hí lên cao vút, móng trước ngã oặt, ngã ầm xuống tuyết.“Công chúa!”Tạ Thanh và nhóm thân binh quá sợ hãi, ghìm ngựa dừng lại, phóng người nhào tới.Dao Anh bị quăng xuống đất lăn mấy vòng, cũng may trước khi ngựa Ô Tôn ngã quỵ đã cố gắng chống đỡ một lát, tuyết đọng trên đất lại rất dày, nên nàng không bị thương, chỉ rách tí da.Tạ Thanh dìu nàng đứng lên, đầu nàng choáng váng, chao đảo mấy lần mới đứng vững.Ngựa Ô Tôn vẫn còn giãy dụa kịch liệt, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ tuyệt vọng.Thân binh ngăn trước mặt Dao Anh: “Con ngựa đã bị sợ hãi!”Mắt Dao Anh đỏ bừng, đẩy thân binh ra, nức nở: “Không, là nó mệt quá rồi.” Nàng quỳ trước mặt Ô Tôn, run rẩy vươn tay.Đây là ngựa anh trai cho nàng, là con ngựa yêu thích làm bạn với nàng nhiều năm, ngoan ngoãn mà cứng cỏi, rất hiểu tính người, thích ăn nhất là quả bình bà thanh trong, chưa từng nổi giận với nàng.Ngựa Ô Tôn nhìn thấy chủ nhân, dần dần yên tĩnh lại, con mắt đen láy ướt át nhìn nàng, thở hào hển, giống như bình thường làm nũng đợi nàng cho ăn, cố gắng ngẩng đầu lên, cọ xát vào lòng bàn tay nàng.Tay Dao Anh run run tìm trong túi da thú, ngựa Ô Tôn thích ăn quả ngọt, nó thích ăn quả ngọt!Trong túi da thú rỗng tuếch.Ngựa Ô Tôn không nhúc nhích nhìn Dao Anh, không đợi được trái cây yêu thích, ánh mắt nó vẫn dịu dàng ngoan ngoãn, lần cuối cùng lắc lắc cái đuôi mừng nàng, không còn hơi thở.Nước mắt Dao Anh nhịn rất nhiều ngày đã rơi xuống.Thật xin lỗi, ta không phải là một chủ nhân tốt, không thể cho ngươi ăn món hoa quả ngươi thích nhất.Tạ Thanh yên lặng ôm lấy Dao Anh, cùng nàng cưỡi chung một ngựa.Buổi chiều, họ lại mất đi hai con ngựa.Thịt ngựa có thể no bụng, nhưng mấy thân binh đều không giết ngựa yêu của mình, đến lúc con ngựa cuối cùng ngã xuống, họ đi bộ xuyên qua hoang mạc.Dao Anh bụng đói kêu vang, cơ thể ngày càng yếu đi, Tạ Thanh giao trường đao cho những người khác, cõng nàng bước tiếp.Mấy ngày sau, rốt cuộc họ nhìn thấy nơi chân trời dãy núi quen thuộc vắt ngang bờ sông lớn.Mấy thân binh xông lên dốc núi, “Chỉ cần thấy được mấy ngọn núi giống như màn thầu là sắp đến Lương Châu! Chỉ một ngày nữa có thể vượt qua ngọn núi kia! Chúng ta sẽ trốn được!”Dao Anh nằm trên lưng Tạ Thanh, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.Nàng có thể về nhà? Có thể đoàn tụ với anh trai?Nàng run cả người, còn chưa kịp nói gì, trong tầng mây đột nhiên có vài tiếng rít gào sắc nhọn, một con ưng tuyết trắng từ đám mây đáp xuống.Dao Anh mặt trắng bệch.Theo sau đôi cánh con chim ưng trắng xẹt qua giữa không trung, mặt đất dưới chân họ đột nhiên rung động, sau lưng tiếng vó ngựa đạp vang.Dao Anh quay lại.Trên vùng đất hoang vu mênh mông bụi đất cuồn cuộn cuốn, nơi chân trời, chỗ một vòng mặt trời đỏ chậm rãi lặn xuống, bầu trời đỏ tươi như máu, mấy trăm kỵ sĩ to lớn thân mặc giáp chiến đen giục ngựa lao vụt, thoáng như một dòng lũ đen ngòm, mang theo khí thế như bão nuốt chửng mọi thứ, đánh tới đoàn của Dao Anh.Mấy thân binh trợn mắt há mồm.Đội mấy trăm người nhanh như chớp, rất nhanh chạy đến gần họ.Dẫn đầu đội là một người đàn ông cánh tay thô dày, vóc người cao lớn mạnh mẽ, đầu đội mũ mềm rộng lớn, một thân cẩm bào màu đen thêu sợi vàng, cầm trong tay một thanh trường cung to lớn, con mắt màu vàng óng nhạt lóe ra tia nhìn lạnh lẽo như thú hoang trong bóng chiều.Y dừng lại cách Dao Anh không xa, khóe môi nhếch lên.

“Thất công chúa, không ngờ cô có thể chịu đựng được nhiều ngày thế.”Dao Anh nhắm mắt, run nhẹ.Nàng nhớ tới truyền thuyết của người Bắc Nhung, cách họ thuần phục ưng chính là ngao ưng*.*là một cách huấn luyện không cho ưng ngủ, quần nó, cho nó mệt mỏi, tạo gắn kết với chủ.Hải Đô A Lăng chính là cao thủ ngao ưng.Y đã tìm ra nàng từ lâu, luôn đi gần nàng, nhìn nàng nhịn ăn nhịn ngủ, xem nàng chịu đủ tra tấn, sau đó ngay tại thời khắc nàng cho là mình có thể về lại quê nhà thì xuất hiện, vô tình bóp vụn hy vọng của nàng trở về phía Đông.Một khắc trước vừa thấy hy vọng, chớp mắt tiếp theo liền lâm vào tuyệt vọng đen tối nhất, sao nàng có thể không sụp đổ?Hải Đô A Lăng đang thuần phục nàng.Nàng không chỗ để trốn.Tạ Thanh buông Dao Anh xuống, nhận lấy bội đao của mình, rút ra khỏi vỏ, đứng chắn trước Dao Anh.


Mấy thân binh khác cũng yên lặng rút bội đao.Khóe miệng Hải Đô A Lăng ngậm một ý cười nghiền ngẫm, không nhúc nhích, như hoàn toàn không thèm đặt mấy người Tạ Thanh vào mắt.Tạ Thanh đứng trước mặt Dao Anh, trong tay cầm đao, sắc mặt bình tĩnh.Như đối mặt với hắn không phải một quân đội chiến chưa từng bại.Họ chỉ có mấy người, sức cùng lực kiệt, đói đến choáng váng.

Đối phương binh mã hùng tráng, tinh lực dồi dào.Họ lấy trứng chọi đá, chết không còn nghi ngờ.Nhưng có sao đâu?Tạ Thanh từng chữ từng chữ đọc lên lời thề xưa: “Ta nguyện đi theo Thất Nương, bảo vệ người chu toàn, chân trời góc biển, muôn lần chết không chối từ.”Không phải Thất công chúa Lý gia, không phải Tiểu Thất nương Kinh Nam.Chỉ là Tiểu Thất nương của hắn.Hắn quay lại nhìn Dao Anh.

“Thất Nương, người nhận ra tôi à?”Dao Anh trong mắt rưng rưng, cười nhạt: “A Thanh, ta nhận ra từ lâu rồi.”Tạ Thanh nhẹ gật đầu, mặt vẫn không lộ cảm xúc: “Kẻ sĩ chết vì tri kỷ, ta Tạ Thanh nương tuy là nữ tử, cũng tuân theo ý chí tổ tiên, vì bảo vệ Thất Nương mà chết, Tạ Thanh nương chết không tiếc.”Cũng không hối hận.Nàng đối mặt với quân đội Bắc Nhung khí thế hung hăng, giơ trường đao.Mấy thân binh khác ngẩn ngơ, sau đó tranh nhau lộ ra vẻ “Thì ra là thế”, nhìn nhau, cười ha ha: “Xưa có Hoa Mộc Lan, nay có Tạ Thanh nương, có thể cùng cô kề vai chiến đấu, sau khi chúng ta chết cũng có thể khoác lác với mấy anh em nằm dưới đất.”“Tiếc quá, vậy mà lúc kia không thừa cơ chiếm chút tiện nghi của cô…”“Ngươi dám động tay động chân với cổ à? Thể lực cổ vậy, một tay có thể đập chết ngươi ấy!”Họ suy yếu thở phì phò, ráng chống đỡ một hơi, chặn trước người Lý Dao Anh, tuyệt không lùi lại.Giữa trời chiều, bóng lưng họ cao lớn kiên định trải dài, như dãy núi trùng điệp sau lưng Dao Anh.Những con người bình thường này chỉ vì một lời thề, bảo vệ nàng cho tới giờ.

Họ xem nàng là đối tượng thần phục, vì nàng không màng sống chết.Nàng cũng muốn đáp lại lòng trung thành của họ.Dao Anh đứng sau bọn Tạ Thanh, cười xoa xoa khóe mắt.Hải Đô A Lăng híp mắt, nâng lên cây trường cung to lớn, giương cánh tay, trường cung căng đầy lực.Dao Anh biết, trận chiến này kết thúc ngay từ khi bắt đầu.Một xíu cơ hội giãy dụa họ đều không có.Nàng lau khô nước mắt, tay tái nhợt khoác lên bờ vai Tạ Thanh.Tạ Thanh quay lại.“A Thanh, chúng ta phải sống, còn sống cho thật tốt.”Nàng nhìn Hải Đô A Lăng đang cỡi trên yên ngựa xa xa, ánh mắt kiên định.

“Chỉ cần có thể sống sót, nhất định chúng ta sẽ có ngày trở lại Trung Nguyên.”Tạ Thanh biết Dao Anh định làm gì, chộp lấy tay nàng, hô lên: “Không!”Dao Anh nhìn những người khác: “Ngăn cô ấy lại.”Mấy thân binh nhìn nhau.Dao Anh tránh khỏi tay Tạ Thanh, phủi sợi tóc bên tai: “Ta là công chúa của các ngươi, giờ ta lệnh cho các ngươi ngăn Tạ Thanh lại, các ngươi muốn chống lệnh hay sao?”Vẻ mặt mấy thân binh chấn động, vùng vẫy một hồi, mắt lóe tia sáng, ôm quyền xưng vâng.Tạ Thanh mi mắt nứt ra, gào lớn nhào tới trước: “Không! Thất Nương, người quay lại!”Mấy thân binh ngăn trước mặt cô, cố chống chọi với cô.Tạ Thanh rút đao chém điên cuồng, đám thân binh bất đắc dĩ, cướp đao trong tay cô, đẩy ngã nhào xuống đất, kẹp cánh tay và hai chân cô, không cho động đậy.Dao Anh quay sang Tạ Thanh mỉm cười, giọng dịu dàng: “A Thanh, ta không sao.”Lúc này Hải Đô A Lăng còn trẻ, không phải đế vương chinh phục vô số quốc gia sau này, y sẽ có nhược điểm, có kẻ địch mà y e ngại.Nàng luôn có thể tìm được cơ hội chạy thoát.Giữ được núi xanh, không lo thiếu củi đốt.Dao Anh từ sau lưng bọn hộ vệ chậm rãi đi tới, đứng chắn trước tại mọi người, mặt đối diệnHải Đô A Lăng.

“Ta đi với ngươi.”Cơn gió lạnh thổi quét qua váy áo và mái tóc dài của nàng, dù mấy ngày liền bôn ba dày vò, thần sắc tiều tụy, nàng vẫn rực rỡ cao quý như xưa, giống như đóa hoa nở rộ trên đỉnh núi tuyết.Hải Đô A Lăng nhíu mày, giơ cánh tay lên, ưng trắng đáp xuống, mổ mổ đầu ngón tay.

Khóe miệng y câu lên.Quá trình thuần phục cô công chúa người Hán này thật thoải mái, cảm giác càng sâu đậm hơn lần chinh phục con ưng ngày trước.…Dao Anh thành chiến lợi phẩm của Hải Đô A Lăng.Có vẻ rất hài lòng khi nàng chiều theo, y đồng ý giữ lại mạng mấy người Tạ Thanh.Trước khi bị đưa lên xe ngựa, Dao Anh quay lại nhìn dãy núi đứng sừng sững dưới hoàng hôn, tầng nham chồng lên, sơn hà tráng lệ.Nàng sẽ trở lại, nàng sẽ bay qua dãy núi nguy nga ấy, trở lại quê nhà.