Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 44: Được Cứu Rồi






Trong điện quanh quẩn tiếng kinh Phật trang nghiêm.

Hoa thơm xếp như núi, tượng Bồ Tát đắp đầy vàng bạc một tay cầm nhánh sen, một tay nâng hoa sen, ánh mắt rủ xuống, vẻ thương xót.Trên bảo tháp*, Đàm Ma La Già khoác cà sa, tướng mạo gầy gò, mắt sâu thẳm, quanh người như có ánh sáng Phật mờ nhạt, nhìn qua còn giống một tòa Phật thiền định hơn cả bức tượng vàng trên bàn thờ.*tạm hiểu là giường.(minh: Ở nhiều nơi người thành kính hay dán vàng giấy lên người bức tượng mỗi khi thăm viếng, là vàng thật, càng nhiều càng thành ý.)Chàng nhìn Dao Anh, ánh mắt an tĩnh giống như đang từ trên mây quan sát chúng sinh.

“Vương Đình không phải chỗ công chúa an thân, sáng mai Đề Bà Mông Đạt sẽ rời Vương Đình, công chúa hãy đi với ông ấy, thân vệ Duyên Giác của ta sẽ hộ tống công chúa đến Thiên Trúc.”Lông mi Dao Anh chao nhẹ, đôi mắt thon dài quyến rũ lặng đi nhìn Đàm Ma La Già.Bắc Nhung tuần tự bại ba lần dưới tay của Đàm Ma La Già, Ngõa Hãn Khả Hãn và Hải Đô A Lăng tạm thời không dám tiến đánh Vương Đình.

Nàng trốn tới Vương Đình, có sự che chở của Đàm Ma La Già tạm thời có thể thở phào, nhưng Đàm Ma La Già bệnh nặng, phía Bát Nhã mãi không có tin tức, nếu Đàm Ma La Già chết, Vương Đình lâm nguy như đống trứng xếp chồng, Hải Đô A Lăng sẽ không bỏ qua nàng.Mấy hôm nay Dao Anh đã cân nhắc, nếu Đàm Ma La Già vẫn không thoát khỏi bi kịch chết bệnh, nàng sẽ cùng Đề Bà Mông Đạt đi Thiên Trúc, sau đó từ đường biển về Trung Nguyên.


Chỉ cần Hải Đô A Lăng còn sống, nàng vĩnh viễn không thể chọn tuyến đường từ Hà Lũng về quê nhà, mà gián tiếp vòng qua Thiên Trúc, nếu không sẽ lại rơi vào tay Hải Đô A Lăng.Những quyết định này là nàng đã suy tính rất lâu.

Nên bữa giờ bị giam giữ nàng không hề rảnh, ngày ngày lôi thân binh cùng học tiếng Phạn với mấy sư.Không ngờ Đàm Ma La Già cũng nghĩ đến.Ngài là Quân chủ Vương Đình, không thân cũng chẳng quen nàng, sao lại tính toán giúp nàng chu toàn đến thế?Mới cả chuyện ai hộ tống nàng đi Thiên Trúc cũng thu xếp xong.Chẳng còn sống mấy ngày, vẫn không quên suy nghĩ cho người xa lạ như nàng.Ánh mắt Dao Anh dừng trên đùi Đàm Ma La Già.

Áo cà sa thùng thình che khuất cặp chân bị sưng, nhìn qua như chàng chỉ đang ngồi xếp bằng tham thiền.Người này còn sống vì tín ngưỡng của vạn dân, cả đời canh giữ Vương Đình, chết rồi vẫn giữ tư thế ngồi tĩnh tọa.

Đến khi người Bắc Nhung công chiếm Thánh Thành xông vào Phật Tử, nhìn thấy xác ngài không kẻ nào dám tiến lên, đến Hải Đô A Lăng cũng phải lần đầu nhân từ một lần, dẫn binh lùi khỏi Phật Tự.Dân chúng Tây Vực nói Đàm Ma La Già là Phật A Nan hóa thân, nên thân xác không thối rữa, tọa hóa đắc đạo*.*chỉ hòa thượng chết trong tư thế ngồi, đắc đạo thành Phật.Dao Anh chưa từng thấy cao tăng tọa hóa, nàng nhìn gương mặt Đàm Ma La Già đẹp trầm tĩnh, tưởng tượng cảnh ngài ấy giấu diếm bệnh tình của mình, ngày ngày suy yếu tiều tụy, trút mọi tâm huyết vào Vương Đình, mãi cho đến lúc cô độc chết đi, trong lòng tự dưng chua xót.Từ bé, cả họ bị Trương thị tàn sát chết thảm, công chúa Xích Mã vì đó mà căm hận người Hán, ngài cũng không giận chó đánh mèo vô tội, một mực nhân từ.Mười mấy năm qua Dao Anh và anh mình vì cha con Lý Đức, Lý Huyền Trinh giận cá chém thớt mà phải sống để ý từng chút một, gặp được Đàm Ma La Già trải qua lao đao vẫn là một Quân chủ giữ một lòng khoan hậu ôn hòa trong thời loạn lạc, không khỏi xúc động.Nàng kính ngưỡng những người như thế.

Đáng tiếc nàng không giúp được gì ngài.Dao Anh ngẩn ra hồi lâu, tiến lên một bước, ngồi quỳ bên giường, cầm lấy khay gỗ đựng hoa tươi nở rộ trên bàn bên, phủ miếng lụa mỏng, gấp thành hình một gối dựa, nhẹ nhàng nhét vào cạnh cà sa của Đàm Ma La Già, cẩn thận đặt sát chân ngài.Mấy cận vệ xung quanh đầy kinh ngạc, không biết nàng muốn làm gì, trong phút chốc đứng hình.Đàm Ma La Già giật mình.Dao Anh nhô nửa người tới trước, cẩn thận điều chỉnh vị trí mâm gỗ, tóc mai đen nhánh rớt vài lọn phất phơ dưới ánh nến, da thịt tuyết trắng, dây lụa buộc tóc màu đỏ thắm thả xuống cần cổ, khiến làn da trắng bóng như tỏa sáng.Trong mùi thơm nồng của cả căn phòng, vẫn nghe được mùi ngọt thanh nhẹ trên người nàng.“Pháp sư, ngài thử xem, thế này sẽ giúp ngài dễ chịu đôi chút.” Dao Anh ngẩng nhìn Đàm Ma La Già cười cười, đôi mắt sáng cong thành hai vầng trăng khuyết.Lúc nhỏ nàng không thể xuống đất bước đi, mỗi ngày chỉ nằm, đây là cách đại phu chỉ nàng.Đáy mắt của Đàm Ma La Già có nét kinh ngạc —— nhưng vẫn chỉ lộ vẻ hờ hững, như mây trôi phớt qua bầu trời quang đãng, không thấy gợn sóng.Chàng hiểu ra, chắp tay trước ngực.Dao Anh lùi về làm lễ rồi đứng dậy rời đi.

Nàng không thể làm gì cho ngài ấy, chỉ hy vọng trước khi lâm chung người đàn ông này bớt đau đớn đi chút ít.Duyên Giác đưa Dao Anh ra chính điện.

Lúc hai người đi tới hành lang, đột nhiên trong góc khuất vang lên mấy tiếng ùng ục.Binh sĩ phòng thủ nhao nhao lùi lại.Tiếng ùng ục ngày càng trầm thấp hơn, mang ý thị uy.Dao Anh ngẩng lên mà rùng mình cả người.Một con báo đốm hoa văn như tiền cổ đứng ở chỗ tối đầu tường, trên cao nhìn xuống đám người, con mắt màu vàng nhạt trong sắc tối lờ mờ phát ra ánh lân tinh khiếp người.Duyên Giác che trước người Dao Anh, khẩn trương nuốt ngụm nước miếng.“Đây là báo Nhiếp Chính Vương nuôi, dã tính chưa dứt, chỉ nghe lời ngài ấy… Công chúa, ngài tuyệt đối đừng động đậy, đừng nhìn nó!”Dao Anh dời ánh mắt, không nhúc nhích —— nhìn thấy con báo đốm mai phục chỗ tối hai chân nàng như nhũn ra, muốn động cũng không động được.Người và báo giằng co một lát, từ chỗ sâu hành lang có tiếng bước chân, một bóng người cao gầy ẩn hiện.

Duyên Giác vội vàng nhỏ giọng hô: “Nhiếp Chính Vương, A Ly ở đây!”Bóng người lay động mấy lần, bội đao bên hông sáng loáng, xoay người đi hướng khác, báo đốm thẳng người dậy nhảy xuống tường cao, đi theo.Dao Anh thở phào.Trong cung Thái Cực Trường An nuôi dưỡng không ít chim quý thú lạ, rảnh rỗi Lý Trọng Kiền thường dẫn nàng đi nghịch, trong đó cũng có báo, có điều đám đó đều là cống phẩm được hiến tới đã nuôi thuần, nàng chưa từng gặp con báo còn hung tàn như thế.Đêm nay, Bát Nhã và A Sử Na Tất Sa không về Thánh Thành.Ánh nến chính điện cháy cả đêm, kỵ sĩ Trung quân Thánh Thành chạy về Vương cung, trong cung cấm vệ rất nghiêm.

Chưa đến hai canh giờ, tin Nhiếp Chính Vương hủy cánh tay của Tiết Duyên truyền khắp Thánh Thành, tạm thời đại thần trong triều yên ắng, lặng lẽ triệu hồi thám tử còn chờ ngoài cung, kẻ nhát gan còn thu xếp hậu lễ đưa đến Vương cung.Trong khi các vị sư đang tụng niệm cầu khẩn cho Đàm Ma La Già, Đề Bà Mông Đạt về viện tử của mình thu xếp hành trang, triệu tập đệ tử tùy tùng, chuẩn bị lên đường.


Dao Anh cũng gói ghém xong hành lý, chuẩn bị rời đi cùng sư đồ Đề Bà Mông Đạt.Ra tới cửa cung, Đề Bà Mông Đạt nhìn lại Vương cung sau lưng thở dài: “Bần tăng vô năng, không thể cứu chữa cho Phật Tử.”Dao Anh cỡi ngựa đuổi theo ông, hỏi: “Sao không chờ thêm vài ngày?”Đề Bà Mông Đạt quay đầu, chắp tay trước ngực: “Không còn thời gian.”Dao Anh lặng người.Đề Bà Mông Đạt nói tiếp: “Phật Tử từ bi, lo đại thần Vương Đình sẽ xử khó bần tăng và công chúa.

Ngày bần tăng vừa tới Vương Đình từng cùng Phật Tử tranh luận kinh văn, thua dưới Phật Tử, bần tăng và ngài ấy đã lập ước định ở lại chẩn trị cho ngài ấy, hôm nay vừa mãn hạn, đi lúc này, đại thần Vương Đình không có lý do tạm giam bần tăng.”Nếu đúng quy định của tranh luận kinh văn, ông thua Đàm Ma La Già sẽ phải bái Đàm Ma La Già làm thầy.

Nhưng Đàm Ma La Già nói kinh Phật họ nghiên cứu khác biệt, giải thoát theo đuổi cũng khác, không dám nhận ông làm đệ tử, chỉ yêu cầu ông ở lại làm Ngự y trong cung hết thời hạn có thể đi.Dao Anh biết Phật giáo từ Thiên Trúc vẫn để tóc, truyền bá vào Tây Vực, Trung Nguyên giao hòa với tín ngưỡng bản địa phức tạp, trải qua mấy trăm năm phát triển dần dần phân hoá, giáo phái khác biệt.Ở Tây Vực, Phật giáo chiếm địa vị thống trị, cao tăng xuất hiện lớp lớp, tháp chùa san sát, từ quốc vương đến nô lệ đều là tín đồ thành tín nhất, các nước Tây Vực xây dựng rất nhiều chùa chiền, để lại một lượng lớn Phật kinh điển tịch, mỗi năm đều hành lễ Phật rất trọng thể, còn được các sư tăng ở Trung Nguyên gọi là “Tiểu Tây Thiên”.Mà ở Thiên Trúc quê hương của Đề Bà Mông Đạt, Phật giáo đã có dấu hiệu suy yếu.Dao Anh nhớ rõ trước kia Đề Bà Mông Đạt dù muôn vàn khó khăn cũng muốn đến Tây Vực, sao ông chỉ ở Tây Vực chưa đến một năm đã đi? Nàng hỏi ra nghi vấn của mình.Đề Bà Mông Đạt mỉm cười: “Bần tăng gặp được Phật Tử, biết sở cầu xưa nay của mình cũng không phải là hư ảo, Phật độ chúng sinh, đều có nhân duyên, ứng với hình thức độ nào sẽ có hình thức độ thoát đó, Tây Vực không phải nơi bần tăng hội tụ.”Dao Anh nhớ tới đôi mắt xanh sâu hun hút như che phủ hoa sen của Đàm Ma La Già, hỏi: “Tu hành mà Phật Tử theo đuổi, là độ thoát loại nào?”Đề Bà Mông Đạt chần chừ, như không tìm được từ ngữ để hình dung, lặng đi mãi mới nói: “Phật Tử lựa chọn một con đường tu hành rất khó khăn.”Dao Anh thầm than.

Nàng nghĩ Đàm Ma La Già thờ phụng có thể là giáo nghĩa Đại Thừa.Phật giáo chia làm Tiểu thừa và Đại Thừa, nói thông tục thì, Phật giáo Tiểu thừa cho rằng người bình thường không thể thành Phật, cường điệu tự thân tu luyện, mong bản thân đắc đạo giải thoát, là xuất thế.

Phật giáo Đại Thừa lại cho rằng thập phương tam kiếp có vô số Phật, Thích Ca Mâu Ni chỉ là một trong số đó, người người đều có Phật tính, ngoài tự độ mình còn theo đuổi phổ độ chúng sinh.Đàm Ma La Già bảo vệ Vương Đình, lòng mang vạn dân, hiển nhiên là giáo phái Đại Thừa.Họ rời Vương cung, xuyên qua mấy vách tường đá, trải qua một con đường rải đá xuyên qua một cái hang âm u chật hẹp thật dài, rồi thấy phía trước có ánh sáng rộng mở, ánh sáng nóng bỏng chiếu vào, trong gió có tiếng người ồn ã.Ngày Dao Anh vào Thánh Thành đã là đêm khuya, rồi ở mãi trong Vương cung, đến giờ chưa được ngắm nhìn Thánh Thành vào ban ngày, nghe thấy tiếng người, tò mò nhìn quanh.Một ánh nhìn này, không khỏi làm nàng nín thở.Nắng sớm tinh mơ, bầu trời mênh mông, ngàn dặm không một bóng mây, xanh trong veo vẻo.Nơi chân trời là dãy núi tầng tầng lớp lớp chập chùng, cao vút trong mây, nắng sớm nghiêng chiếu, quét lên đỉnh núi quanh năm tuyết phủ một mảng vàng sáng chói, rực rỡ hùng tráng không tả xiết.Giữa sườn núi từng mảng lớn xanh biếc đậm nhạt, mây lẫn sương mù, diễm lệ ướt át, mơ hồ nhìn thấy ẩn giữa núi rừng là cổ tháp trong hang đá.

Dưới chân hẻm núi tĩnh mịch, lòng chảo sông chảy quanh tạo những hồ nước to nhỏ xanh ngọc như đá quý khảm giữa thiên nhiên, phản chiếu sắc trời xanh thẳm, cỏ xanh rì bên hồ như tấm nệm rất nhẹ nhàng.Dao Anh đi về phía Nam nhìn lại, sóng lúa cuồn cuộn mênh mông vô bờ ngàn dặm màu mỡ đập vào mi mắt nàng.Cuối nơi phì nhiêu đó, là Thánh Thành mà Đàm Ma La Già canh giữ.Ấy là một tòa đô thành to lớn phồn hoa, rộng trải từ Tây sang Đông, tường thành cao lớn vững chải vòng quanh, bốn góc tường là tháp cao sừng sững, khí thế bàng bạc.

Trong thành bố cục tề chỉnh giống như Trường An, san sát khắp nơi, phía Nam là khu phố chợ náo nhiệt chập trùng theo địa thế, phía Bắc nhà ở dày đặc.

Ở cực Bắc là tầng tầng bậc cấp lên điện, bao quanh bảo vệ hơn ngàn tòa Già Lam đứng sừng sững trên cao, lầu cao điện tiếp điện, mái hiên răng lược, thoáng nhìn, Phật đường chùa chiền một tòa cạnh một tòa, mấy trăm tòa Phật tháp cao tới mấy trượng sừng sững đứng lẫn, vàng son lộng lẫy, trang nghiêm hùng vĩ, tuyên bố uy nghiêm ở Vương Đình.Đó là Phật Tự của Đàm Ma La Già.Trong thành xe ngựa đầy đường, dòng người như dệt, mặc đủ trang phục khác nhau, nhiều nhóm người đến từ nhiều bộ lạc khác nhau ghé qua phố lớn ngõ nhỏ, trên con đường lớn phía ngoài thành cát bụi cuồn cuộn, lạc đà, voi, ngựa, bò yak của thương nhân vội vàng vào thành, tiếng tì bà vui vẻ xen lẫn tiếng cười nói, một cảnh tượng rất giàu có phồn hoa.Dao Anh ghìm ngựa dừng lại, nhìn dưới chân Thánh Thành, cảm xúc vô cùng, thật lâu không nói gì.Thế núi hùng vĩ, sơn cốc xanh biếc, đô thành phồn hoa, nhà cửa san sát, Phật tháp cao thấp chập chùng, non sông tươi đẹp, nhân gian khói lửa thái bình yên vui, như những bức tranh tráng lệ đang chậm rãi trải ra di chuyển trước mắt.Trong hoang mạc xa cách Trung Nguyên tám ngàn dặm, nàng lại có thể nhìn thấy được cảnh giàu có đào mận nở rộ, đất đai trù phú.


Nếu không phải xa xa kia là núi tuyết chen lớp lớp mây mù, ngoài sông dài kia là biển cát vàng bát ngát, chùa chiền Phật tháp san sát trong thành khác hẳn với Trung Nguyên nhắc nhở, Dao Anh ngỡ như đã trải qua hết con đường gian khổ dài đằng đẵng và lập tức về đến Kinh Nam.Quốc gia cạnh ốc đảo sa mạc này lại giàu có phồn hoa đến thế.Khó trách Bắc Nhung luôn ép Vương Đình vào thế khó, hèn gì Đàm Ma La Già nhiều năm qua đau đớn chèo chống, canh giữ toà đô thành này…Dao Anh ngắm nhìn tòa Thánh Thành trong nắng mai, quanh quẩn như thấy cả một cuộc đời cô độc của Đàm Ma La Già.Đám Đề Bà Mông Đạt đã đi xa, nàng vẫn còn dừng trước cửa hang ngây ra nhìn cảnh tượng trước mắt.Thân binh cũng chấn kinh như nàng, thật lâu không bình tĩnh nổi.Dao Anh cúi xuống, phát hiện bản thân họ đang ở một vùng đất cao treo trên sườn núi, dưới là vách đá dốc đứng, sóng nước vỗ động từ lòng sông uốn lượn qua vách núi, gió thổi vù vù.Đêm đó đợi trời tối hẳn Đàm Ma La Già mới đưa người về thành, chọn đường nhỏ khuất, trực tiếp trèo từ thềm đá sau núi vào Vương cung.

Nàng chỉ kịp thấy sườn núi cao ngất và con sông lớn rộng chừng mấy chục trượng, cứ ngỡ Thánh Thành chỉ là một tòa thành nhỏ cạnh ốc đảo bình thường.

Thì ra Thánh Thành dựng sâu trong thung lũng, bốn phía sườn núi bao bọc tạo thành một tấm bình phong thiên nhiên, hẳn địa hình đặc biệt này cũng là một trong những nguyên nhân mà Bắc Nhung mấy lần tiến đánh đều không được.Đáng tiếc thật, sau khi Đàm Ma La Già chết nó vẫn phải chôn dưới gót sắt Bắc Nhung.Dao Anh thúc ngựa quay đầu.

Các thân binh lần lượt đuổi theo nàng.Họ xuống tới một khe núi yên tĩnh, lúc quay lại đã không còn nhìn thấy những tòa Phật tháp cao ngất kia nữa.

Đoàn người dừng lại nghỉ ngơi, Dao Anh cho ngựa mình ăn hai bánh cỏ, phía trước bỗng nhiên vang tiếng vó ngựa như mưa.Cát bụi đầy trời, một người một ngựa nhanh như tia chớp vụt tới, tiếng vó ngựa quanh quẩn giữa những vách đá cao.Duyên Giác hộ tống Dao Anh đi Thiên Trúc bỗng nhảy dựng, chỉ vào người cưỡi trên lưng ngựa, mừng rỡ vô cùng: “Là A Sử Na tướng quân! A Sử Na tướng quân đã về!”Dao Anh nhìn theo tầm mắt cậu, vị Tướng quân trẻ tuổi kia đã kịp chạy đến gần nàng, là một người đàn ông hơn hai mươi, tóc vàng mắt xanh, nét mặt sâu sắc, trường bào trắng tuyết phần phật trong gió.Ánh mắt hai bên chạm nhau, A Sử Na Tất Sa thoáng thất thần nhưng không dừng lại, phóng ngựa vọt qua.Dao Anh ngẩn người, đột nhiên thấy ánh mắt đối phương hơi quen thuộc.Anh ta cũng có một đôi mắt màu xanh biếc.…A Sử Na Tất Sa kịp thời chạy về, Đề Bà Mông Đạt lập tức quay lại Vương cung.Đàm Ma La Già được cứu rồi.Dao Anh không do dự, cùng theo về Thánh Thành.Từ Thiên Trúc đi đường biển về Trung Nguyên có thể thoát khỏi Hải Đô A Lăng, nhưng đường xá xa xôi, vô cùng nguy hiểm, vạn bất đắc dĩ nàng vẫn hy vọng có thể đi từ Hà Lũng về Trung Nguyên.Vì nàng sợ bỏ lỡ Lý Trọng Kiền.

Nàng rời đi lâu thế này, anh trai chắc chắn sẽ đến tìm nàng, dù vết thương của anh có xấu cỡ nào, tin Diệp Lỗ bị hủy diệt có đến được Trường An hay không, Dao Anh vững tin, chỉ cần anh còn sống nhất định sẽ tìm nàng.Đàm Ma La Già đã có thể cứu, nàng nên ở lại tìm cơ hội vậy.Hải Đô A Lăng sớm muộn sẽ đánh Trung Nguyên, so với lo sợ nơm nớp mỗi ngày, chi bằng chuẩn bị sớm.

Hiện giờ y chỉ đang là một Vương tử Bắc Nhung căn cơ chưa ổn, u ám táo bạo, còn thua xa y đa mưu túc trí của mấy chục năm sau, đã là địch thủ của y vậy chi bằng khi y còn chưa lớn mạnh thì chặt đứt cánh chim hẵng tính!