Nguyệt Nhi Viên

Chương 6




Mặt trời mùa xuân dần lộ ra khỏi đám mây, tiết trời trở nên ấm áp, dễ chịu.

Lúc thấy bức tường thành hùng vĩ của thành Hoán Sa, Nguyệt Nhi gần như muốn nhảy lên reo hò. Hai người ở lại trấn Lâm Hải vài ngày, chờ trà giống và đại sư trồng trà đến thôn Phượng Dương, sau khi giải quyết ổn thỏa tất cả mọi chuyện, mới lên đường về nhà.

Tần Bất Hoán cưỡi tuấn mã, đi trước dẫn đường, dẫn đầu tiến vào thành Hoán Sa. Nguyệt Nhi cưỡi lừa con, đi theo phía sau như thường lệ, chỉ khác lúc mới đi ở chỗ là trong ngực nàng có cả đống túi đồ ăn lớn nhỏ. Tải một khối lượng lớn như vậy, lưng con lừa nhỏ suýt chút nữa đã bị đè gãy luôn.

Vừa mới vào đường lớn trong thành, mọi người liền tranh nhau đi thông báo, chưa đầy một khắc, một bóng người cao lớn từ Phương phủ chạy vọt ra.

"Nguyệt Nhi, cuối cùng muội đã về rồi!" Người nọ lướt qua Tần Bất Hoán, lao thẳng tới phía trước con lừa, nhếch miệng cười với Nguyệt Nhi.

Hắn là Lôi Trướng, chủ quỹ trong đội quân Hắc Sam, thân hình cao lớn, sức lực vô hạn. Ở trên chiến trường, nhóm địch nhân nhìn thấy hắn đều sợ tới mức kêu cha gọi mẹ. Nhưng lúc này, ở trước mặt Nguyệt Nhi, hắn lại cười ngây ngô, trông vô cùng hiền lành.

"Ta đến trấn Lâm Hải chơi một chuyến." Nàng cười ngọt ngào, vụng về xoay người, nhảy xuống khỏi lừa con.

"Lôi Trướng đại ca, ngươi có thể dắt lừa con về chuồng giúp ta không? Ta sợ nó mệt sắp chết rồi."

"Được! Không thành vấn đề." Lôi Trướng vỗ ngực, dắt lừa con, định đi vào Phương phủ.

Vừa ngẩng đầu, liền bất ngờ phát hiện Tần Bất Hoán đang ngồi trên lưng ngựa, híp mắt nhìn mình.

"Ừm, Tần tiên sinh." Hắn có chút xấu hổ, gãi gãi đầu, lúc này mới phát hiện Tần Bất Hoán ở ngay bên cạnh.

"Thành chủ bảo ngươi đến đón chúng ta?" Tần Bất Hoán nhíu mày.

"Hả, không phải." Lôi Trướng lại gãi gãi đầu.

"Ta, ờ, ta đến đón Nguyệt Nhi."

Nguyệt Nhi cười hì hì, vươn bàn tay trắng mịn vỗ lên bả vai của hắn: "Sao rồi? Vết thương cũ trên bả vai lại tái phát à?"

"Không có, phương pháp muội dạy ta cực kỳ hữu dụng, trong thời gian mưa dầm này, cánh tay cũng không còn đau nữa." Lôi Trướng lắc đầu, vẻ mặt cảm kích.

"Lão bà của ta la hét muốn cảm tạ muội, vừa nghe tin muội về thành Hoán Sa, vội vàng kêu ta tới đón muội."

"Không vội." Nàng phất phất tay, cười đến cực kỳ vui vẻ.

"Ngươi lại làm cái gì vậy?" Tần Bất Hoán hỏi.

Nàng chớp chớp mắt: "Hả?"

Hắn nhìn về phía Lôi Trướng, hất hất đầu, ý như nhắc nhở. Nguyệt Nhi lập tức hiểu ra.

"À, trên vai Lôi Trướng đại ca có vết thương cũ, cứ mỗi khi mưa dầm lại phát đau, ta chỉ dạy cho hắn phương pháp của phương bắc, giúp hắn giảm đau thôi."

"Trong thành Hoán Sa, ngươi toàn bận rộn những việc thế này sao?" Hắn nhàn nhạt hỏi.

Nguyệt Nhi nghiêng đầu nghĩ một lúc, liền nở nụ cười, trả lời vô cùng hào sảng: "Có thể giúp đỡ, ta liền cố hết sức."

Lôi Trướng hơi sốt ruột, mở miệng chen ngang: "Cứ quyết định vậy đi, tối nay muội qua nhà ta dùng cơm nhé." Lệnh của thê tử khó tránh, hắn phải dặn dò tỉ mỉ.

Nguyệt Nhi há miệng, chữ 'được' còn chưa kịp thốt ra, phía sau đã có người bắt đầu hô to.

"Không được, không được, Nguyệt Nhi không được! Trở về thành là phải đến nhà ta, để cha mẹ ta làm cho nàng bộ xiêm y, coi như cảm ơn." Sư phó trẻ tuổi chuyên dệt may, tay cầm thước vải, vội vàng chạy ra cướp người.

Phu tử dạy trong học đường, chống cây trượng gỗ, thong thả bước đến bên cạnh con lừa.

"Không được, Nguyệt Nhi đã hứa trước với lão phu, lúc trước ta bị ngã xuống mương, chính nha đầu đó đã cứu ta, lại còn nhảy xuống mương mò thư giúp ta, chẳng ngại dơ bẩn, ta còn chưa cảm tạ nó đâu.” Phu tử vuốt chòm râu dài, nghiêm nghị nói.

Nhóm nữ công nuôi tằm nhìn thấy cũng sáp lại, nhưng ngại đạo lý tôn sư trọng đạo, nên không dám đắc tội phu tử. Chỉ có thể hợp sức, nhấc phu tử lên, ngăn ở bên cạnh, lúc này mới líu ríu mở miệng.

“Nguyệt Nhi, muội đã về, những con tằm nhỏ muội chọn giúp chúng ta đã ấp trứng thành công rồi. Phu nhân biết muội giúp đỡ, liền nói muốn cảm tạ muội thật tốt đó!”

Mọi người vây quanh Nguyệt Nhi, không ngừng ầm ỹ, chỉ có Tần Bất Hoán thờ ơ đứng nhìn.

Xem ra, nàng làm không ít chuyện đâu.

Nàng không phải là nữ tử khuynh quốc khuynh thành, nhưng tính cách ấm áp, nhiệt tình là tự xuất phát từ tận đáy lòng, nên dễ dàng được mọi người yêu mến. Ngay cả hắn, cũng dần cảm nhận được hương vị ngọt ngào của nàng…

Sâu trong con ngươi đen láy hiện lên vẻ phức tạp, hắn vẫn chăm chú nhìn nàng.

Nguyệt Nhi giơ hai tay lên, tỏ ý muốn ngăn lại trận đấu khẩu này.

“Mọi người đừng cãi nhau nữa, chi bằng tối nay chúng ta tụ họp ở khách điếm đi. Coi như là mọi người giúp ta đón gió tẩy trần, ta cũng sẽ kể cho mọi người nghe những chuyện thú vị ở trấn Lâm Hải.” Nàng đưa mắt lần lượt nhìn từng người một.

“Như thế được không?”

Mọi người suy nghĩ một lúc, để tránh làm tổn thương hòa khí cũng như không muốn Nguyệt Nhi khó xử, tất cả đành gật đầu đồng ý.

Tần Bất Hoán xoay người xuống ngựa, đứng sau lưng Nguyệt Nhi.

“Trước tiên để nàng về phủ đã, đợi lát nữa sẽ trả lại cho mọi người.” Hắn nói ngắn gọn, rồi liếc Nguyệt Nhi một cái, ý bảo nàng theo sau.

Nguyệt Nhi không dám chậm trễ, chạy vội lên trước, dứt khoát kéo ống tay áo của hắn.

Dọc đường đi, mọi người đều hô to tên nàng, trên môi còn nở nụ cười, tranh nhau chào hỏi. Người lớn hỏi tình hình gần đây của nàng, tiểu oa nhi nắm làn váy của nàng, ầm ỹ muốn nàng ôm hôn.

Đến cả lão nhân nghiêm khắc, ít nói, rất hiếm thân thiết với người nào, lúc thấy Nguyệt Nhi trở về, cũng nở nụ cười tươi rói, chủ động mở lồng hấp, lấy vài cái bánh bao đậu, nhét vào tay Nguyệt Nhi.

Tần Bất Hoán đứng một bên, vẫn không mở miệng nói chuyện. Ánh mắt hắn vẫn dõi ttheo nàng, nhìn nàng chào hỏi mọi người, giống như quen biết hết dân chúng trong thành Hoán Sa.

Một lúc lâu sau, Nguyệt Nhi mới phát hiện ra ánh mắt của hắn. Nàng hơi sửng sốt, hôn nhẹ đứa bé trong lòng, rồi cầm một cái bánh bao đậu đi tới.

“Đây, cho ngươi.” Nàng chia bánh bao đậu làm đôi, hào phóng đưa một nửa cho hắn.

“Cái này ăn ngon lắm đó!”

Hắn hơi nhướng mày, rồi cắn một miếng. Bánh bao đậu thơm ngọt được hấp bằng rượu, mùi vị ngon hơn rất nhiều so với bánh thường.

“Phải rồi, ta luôn muốn hỏi ngươi một vấn đề.” Nguyệt Nhi vừa ăn vừa nói.

“Vấn đề gì?”

“Ừm, ngươi thật sự không được sao?” Nàng thành thật hỏi.

Vấn đề này quấy nhiễu nàng rất lâu rồi! Lão bà bà ở thôn Phượng Dương lén nói cho nàng biết, nàng nghe mà má phấn đỏ bừng, lại càng thêm lo lắng. Suốt đường đi, nàng vẫn mãi suy nghĩ, nếu Tần Bất Hoán… Ừm, không được, vậy phải làm sao đây?

Câu hỏi bất ngờ này làm cho Tần Bất Hoán ngây người, bánh bao còn chưa kịp nuốt xuống liền nghẹn ứ trong cổ.

Khụ! Hắn mắc nghẹn rồi!

“Tần tiên sinh?” Có người phát hiện ra sự bất thường.

Tần Bất Hoán lắc đầu, đang định vận công, đẩy miếng bánh xuống bụng.

“Để ta giúp ngươi!” Giọng nói trong trẻo của Nguyệt Nhi vang lên, thân hình tròn vo nhảy lên trước, bám vào lưng hổ của hắn, đấm thùm thụp, muốn hắn nhổ miếng bánh ra ngoài.

Sức lực vĩ đại công kích sau lưng khiến hắn ho tới gập cả người, cố gắng nâng tay trái lên ngăn lại sự ‘hung ác’ của nàng.

“Đã khá hơn chưa?” Nguyệt Nhi thò đầu ra hỏi, vừa vặn thấy trên khuôn mặt tuấn tú của hắn còn dính vụn bánh.

“A, bánh đậu!” Nàng kinh hô, rồi cúi thấp người, vô cùng tự nhiên vươn đầu lưỡi đinh hương, liếm qua khóe miệng hắn.

Hành động của nàng xuất phát từ bản năng, chưa hề thông qua sự kiểm nghiệm của bộ não.

Chỉ là, cảm giác non mềm hòa quyện với mùi hương thơm ngọt bất chợt xông vào mũi, làm cho Tần Bất Hoán cứng đờ. Hắn ngẩng đầu, trừng Nguyệt Nhi, tâm như bị hút vào đôi con ngươi trong suốt kia.

Trên người nàng luôn có mùi kẹo ngọt ngào, nhiệt tình của nàng như nước hồ trong trẻo khiến người ta say mê. Nàng thẳng thắn, sôi nổi còn đơn thuần, đáng yêu hơn so với những nữ nhân hắn từng gặp. Một tấm lòng như vậy, một tính cách như vậy, bất kỳ ai cũng sẽ yêu mến nàng, bất kỳ ai…

Đùng! Như có đám pháo hoa nổ tung trong lòng, những ám muội mơ hồ trước kia đều trở nên quá rõ ràng.

Nguyệt Nhi nháy nháy mắt, sững sờ nhìn hắn, hai cánh môi thủy nộn hơi hé ra.

Hắn như bị bỏ bùa mê, không chịu được mà tiến lại gần, đôi môi nóng rực dán chặt lên cánh môi nàng, hút hết mùi vị ngọt ngào.

Hắn hôn nàng!

Giữa trưa, trên đường phố lớn của thành Hoán Sa đột nhiên yên tĩnh.

Người bán bánh không phát hiện ra bánh cháy xém.

Kẻ bán rượu chẳng hề biết rượu đổ ra.

Tên bán gà chưa biết gà đã chạy.

Tất cả mọi người đều ngây dại.

Trên con đường náo nhiệt nhất thành Hoán Sa, Tần Bất Hoán đang hôn Nguyệt Nhi say đắm.

Thân hình cao lớn kề sát vào thiếu nữ trong lòng, vòng tay càng siết chặt thêm. Thân thể của nàng thật mềm mại, thật nhu nhược, thật huyền diệu.

Thân hình rắn chắc như đá tảng ôm sát Nguyệt Nhi, bàn tay to giữ chặt gáy nàng, ép môi nàng dán chặt môi hắn.

"Ưm, ưm..." Nàng không thể giãy dụa, hai mắt trợn to, trong đầu trống rỗng.

Đây là sao? Đây là sao? Sao tay hắn lại ôm eo nàng? Môi của hắn sao dính vào môi nàng?

A, Tần Bất Hoán đang hôn nàng!

Vòng tay rắn chắc, hơi thở nam nhân nóng rực phả vào mặt, đều chứng tỏ đây là cảnh thực chứ không phải mơ.

Xương cốt Nguyệt Nhi dần rã rời, toàn thân không còn một chút khí lực, chỉ có thể bám chặt lấy hắn.

Đó là một nụ hôn vô cùng mãnh liệt, môi mỏng nóng rực dán chặt môi nàng, thừa dịp nàng than nhẹ, đầu lưỡi linh hoạt chui vào trong miệng nàng, dây dưa với chiếc lưỡi thơm tho non mềm, hấp dẫn nàng, bức bách nàng phải có phản ứng.

Nàng run rẩy kịch liệt, hai tay đặt ở lồng ngực rắn chắc của hắn, cảm nhận sự gặm, hút mãnh liệt. Nàng chưa từng trải qua cảm giác như thế, so với chuyện thưởng thức mỹ vị, càng thêm tiêu hồn...

Hai người đều chìm đắm trong men say mang theo hương bánh đậu thơm ngọt. Nhiệt độ trên người hắn như ủi phẳng da thịt nàng, máu toàn thân như sôi trào, ngực nổi lên cảm giác kỳ lạ, ngưa ngứa, ấm áp còn có chút bối rối.

Đáng ghét, hắn cứ hôn như vậy làm cho nàng choáng váng quá đi!

Bất an dần biến mất, nàng ngượng ngùng vòng tay qua cổ Tần Bất Hoán, ngây ngô hôn trả lại hắn. Giữa lúc mông lung, còn nghe thấy tiếng gầm nhẹ phát ra từ cổ họng hắn.

Một lúc sau, Nguyệt Nhi mới mở to đôi mắt mờ sương. Đầu óc choáng váng, má phấn đỏ bừng, trông như vừa mới uống cạn chén nữ nhi hồng.

Giữa chợ một mảnh vắng lặng, nửa điểm tiếng động cũng chẳng có. Nàng ngẩng đầu, nhìn lên trên liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Tần Bất Hoán.

Hắn đang nhìn nàng, hai cánh tay rắn chắc vẫn ôm chặt eo nàng, môi mỏng nhếch lên, trong con ngươi đen toát ra ánh sáng kỳ dị, gương mặt tuấn tú trắng bệch.

Bách tính toàn thành đang nhìn hắn!

Nguyệt Nhi chớp mắt, vươn tay sờ mặt hắn.

"Ngươi làm sao vậy?" Nàng có chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi. Sao lại thế này? Dáng vẻ của hắn như là đang sợ hãi?

Nguyệt Nhi cố gắng nhớ xem vừa rồi mình có cắn hắn hay không? Không có mà, nàng chỉ dựa theo phương thức dụ dỗ của hắn, e lệ hôn trả thôi...

Ngẫm nghĩ một hồi, khuôn mặt phấn nộn đỏ bừng như quả táo chín.

Đụng tới sự non nớt của nàng, vẻ kinh ngạc trong mắt hắn càng sâu thêm. Hắn đột ngột rút tay về giống như bị bỏng, rồi lùi nhanh về sau vài bước.

"Bịch" một tiếng, Nguyệt Nhi không chút phòng bị, ngã ngồi xuống đất.

"Á, ngươi làm gì vậy?" Nàng hô to, cảm giác ấm áp, phấn khích lúc trước lập tức tan biến.

Tần Bất Hoán đứng im, liên tục hít sâu, đôi mắt đen nhìn chằm chằm nàng. Hắn cảm nhận được, toàn thành đang nhìn hắn, mọi đôi mắt đều nhìn thấy nụ hôn kia.

Hắn hôn nàng!

Hiện tại, cái đầu thông minh của hắn lại hoàn toàn vô dụng. Tần Bất Hoán không nói một lời, thân thể cứng ngắc, nhìn Nguyệt Nhi tròn vo.

Nàng không phải tuyệt thế mỹ nhân, càng không phải dạng khuynh quốc khuynh thành hay quyến rũ, kiều mỵ. Thế nhưng, hắn lại động tâm, còn mặc kệ ánh mắt mọi người, hôn nàng giữa thanh thiên bạch nhật.

Chưa từng có nữ nhân nào khiến hắn thần hồn điên đảo, vậy mà hắn lại vì Nguyệt Nhi mà mất đi lý trí...

Nữ nhân này có thể khiến hắn mất đi lý trí!

Tần Bất Hoán chậm chạp lắc đầu, sắc mặt càng thêm tái nhợt, thân hình cao lớn hơi nghiêng ngả, từ từ lùi về phía sau, hai mắt vẫn nhìn Nguyệt Nhi chằm chằm.

Nàng phủi bụi trên người, bò dậy: "Này, ngươi là..."

Hắn nhanh chóng lùi về sau, vẻ mặt đầy kinh sợ.

Nguyệt Nhi nhíu mày, vội bước lên trước, muốn hỏi cho rõ ràng.

"Tần Bất Hoán, ngươi có ý gì hả, vừa nãy..."

Lúc này, hắn liền thi triển khinh công, trong nháy mắt, đã đến bên cạnh tuấn mã, đứng từ xa nhìn nàng. Nhìn dáng vẻ đó như là hạ quyết tâm giữ khoảng cách với nàng.

Hơi quá đáng đó! Nguyệt Nhi nắm chặt quả đấm, nhịn xuống kích động muốn mắng chửi người, hạ quyết tâm phải bắt được Tần Bất Hoán, để hỏi cho rõ ràng!

Vì sao hắn hôn nàng? Sau khi hôn xong, lại bày ra vẻ mặt bị đả kích trầm trọng? Nàng mới là người bị trộm đi nụ hôn đầu mà!

Nguyệt Nhi xách váy lên, bịch bịch chạy qua, sắc đỏ trên mặt vẫn chưa giảm.

Chỉ thấy Tần Bất Hoán khẽ rùng mình, dứt khoát xoay người lên ngựa, lấy tốc độ sét đánh kéo cương giục ngựa, xoay đầu ngựa chạy như điên về phía cổng thành.

"Báo với thành chủ: ta đến kinh thành xử lý chuyện triều đình vay tiền của Phương phủ." Hắn chẳng hề quay đầu, cao giọng dặn dò, âm thanh hùng hậu còn vang vọng quanh thành Hoán Sa. Trong nháy mắt, một người một ngựa đã chạy ra khỏi cổng thành.

Hắn, trốn, rồi!

Cảnh xuân ấm áp nhưng thành Hoán Sa lại im ắng lạ thường. Mọi người dõi theo Tần Bất Hoán đang giục ngựa phi như điên giống như phía sau có quỷ đuổi theo, phi như tên bắn về phương bắc.

Tiếp theo, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Nguyệt Nhi vẻ mặt mờ mịt, đang đứng ngây ra giữa đường. Hai mắt nàng trợn to, chẳng hề nhúc nhích như bị rút mất linh hồn.

Một lúc sau, nàng đột nhiên ‘híc’ một tiếng, òa khóc to. Tiếng khóc kinh thiên động địa vang vọng tận trong phủ, không ai có thể khuyên được, tiếng khóc kia càng lúc càng vang.

Y Vũ ở trong đại sảnh, đang dặn dò Xuân Bộ mang đồ ăn lên.

Hiếm khi Sở Cuồng gác lại chuyện gia cố đê, về phủ dùng bữa, nàng vô cùng lo lắng, chẳng những tự mình xuống bếp làm một lồng sủi cảo hải sản, mà còn nấu đầy một bàn đồ ăn hắn thích. Chỉ có điều, Sở Cuồng chưa thấy đâu, ngược lại Nguyệt Nhi dưới sự vây quanh của mọi người, khóc sướt mướt xông vào.

“Phu nhân!” Nguyệt Nhi khóc đỏ cả mắt, nước mắt tựa như trân châu đứt dây, tí tách rơi xuống. Nàng tủi thân nhào vào long Y Vũ.

“Sao vậy? Vì sao lại khóc thành thế này?” Y Vũ vội vàng mở rộng hai tay đón người.

Nếu không phải nàng thân cường thể kiện, có chút võ công thì đã bị Nguyệt Nhi hất bay rồi.

Nguyệt Nhi khóc thút thít, không có cách nào để nói chuyện, tay nắm chặt y phục của Y Vũ, mặt tròn đầy nước mắt, ra sức rúc vào lòng Y Vũ.

Y Vũ vỗ nhẹ đầu nàng, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.

“Tần Bất Hoán à?” Nàng đoán rằng: tiểu nha đầu này khóc nức nở như vậy, chắc chắn có liên quan đến hắn.

Ngoài cửa có tiếng đáp nhỏ: “Ừm, hắn nói muốn tới phương bắc.”

“Đến phương bắc?”

“Vâng, hắn nói muốn tới kinh thành giải quyết chuyện triều đình vay tiền.”

Nguyệt Nhi càng khóc to hơn.

“Hắn chạy mất rồi!” Nàng hét to, nhớ tới hành động đáng giận của Tần Bất Hoán, lòng lại đau như cắt.

Hu hu, lúc nàng bắt đầu có tình cảm với hắn thì hắn lại chạy mất!

Y Vũ trợn mắt, vỗ nhẹ đầu Nguyệt Nhi rồi nhìn sang Từ Hương.

“Triều đình dám quỵt nợ thì hoàng đế đâu còn thể diện nữa. Chuyện này để tới mùa thu bàn bạc là được, không phải hắn mới về sao? Sao đã đi vội như vậy?”

“Ừm… ngài, ngài ấy…” Từ Hương vô cùng khó xử, không biết nên giải thích thế nào.

Nguyệt Nhi ngẩng đầu, lệ tuôn như suối: “Sau khi hắn hôn ta, liền bỏ chạy luôn.” Nàng vừa khóc vừa tố cáo.

Hả? Hai mắt Y Vũ trợn to, nghi ngờ bản thân nghe lầm. Nàng nhìn Từ Hương đứng ở cửa, nhíu mày xác nhận.

Từ Hương khẽ gật đầu, xác nhận chuyện này là thật.

“Tần tiên sinh… ờm, hôn Nguyệt Nhi giữa chợ, sau đó…” Từ Hương liếc Nguyệt Nhi một cái, vẻ mặt đồng tình.

“Sau đó ngài ấy bất ngờ nhảy lên ngựa, bảo là muốn đến phương bắc. Dứt lời liền chạy mất, cũng chẳng thèm quay đầu lại.”

Y Vũ thầm mắng một câu, lông mày càng nhíu chặt.

Nam nhân kia bình thường thì lý trí hơn người, vô cùng can đảm, sao bây giờ lại thành con rùa rụt cổ rồi? Trong thời gian ngắn, toàn bộ thành Hoán Sa đều phát hiện Nguyệt Nhi rất tốt, một đám thanh niên vừa nhìn thấy Nguyệt Nhi đã mặt đỏ tai hồng. Đến cả Y Vũ cũng nhìn ra hiếm có cô nương nào thiện lương, nhiệt tình như thế.

Dù sao thì Tần Bất Hoán cũng là ‘chủ sở hữu’ trên danh nghĩa, vừa tuấn mỹ lại túc trí đa mưu, còn là nhân vật số một trong thành Hoán Sa. Nàng đang định dùng chút thủ đoạn để kéo hai người lại gần nhau nữa đó.

Trước mặt mọi người, hắn dám hôn Nguyệt Nhi chứng tỏ còn có mắt nhìn người. Song, Y Vũ thật không ngờ, hắn lại bị đả kích sâu như vậy mà bỏ chạy.

Nam nhân có thể đối mặt với thiên quân vạn mã chẳng hề biến sắc, lại bị đánh bại bởi một nụ hôn sao?

Nguyệt Nhi vẫn không ngừng khóc, ánh mắt quét qua đồ ăn trên bàn, lập tức vươn tay theo phản xạ. Trong lòng nàng như bị khoét một cái động lớn, trống rỗng đến phát đau, đang cần đồ ăn lấp đầy.

“Hu hu, hắn chạy rồi, hắn chạy mất rồi!” Nàng vừa khóc vừa nhét cái chân bồ câu ngũ vị béo mập vào miệng.

“Nguyệt Nhi bình tĩnh đi.” Y Vũ dỗ dành.

Nguyệt Nhi không nghe, vẫn tiếp tục khóc, cũng liên tục ăn, hóa bi phẫn thành sức ăn.

“Hu hu, chúng ta đã hôn rồi mà!” Mặc dù nguyên nhân là do nàng luyến tiếc mấy cái bánh đậu, kiên quyết liếm môi hắn, nhưng nụ hôn đó là do hắn chủ động mà…

Khổ sở trong lòng làm cho hai tay nàng tự động tiến về món tiếp theo. Nàng bưng ngay bát canh đậu hũ hạnh nhân lên, há mồm uống sạch.

Y Vũ nhìn mà đau lòng, song chẳng thể ngăn được. Đó là món Sở Cuồng thích nhất, nếu như không thấy món này, chắc chắn hắn sẽ mất vui. Nàng bắt đầu hoài nghi Nguyệt Nhi vào đây không phải để khóc lóc kể lể mà là tới giành ăn.

“Nguyệt Nhi đừng khóc nữa, ta sẽ quyết định giúp muội nhé?” Y Vũ nhẹ giọng nói, không nhìn đám chén bát ngổn ngang trên bàn nữa, để tránh đau lòng.

Nâng hai mắt đẫm lệ, miệng vẫn nhét đầy khoai môn cuộn chiên giòn.

“Quyết định thế nào? Hắn đã chạy rồi!” Nàng hàm hồ nói, hơi thở còn vương hương khoai môn.

Y Vũ cười thần bí, rồi lấy miếng khoai môn cuốn từ trong tay Nguyệt Nhi ra, cầm khăn tay, lau sạch vụn bánh trên tay nàng.

“Đúng vậy, bây giờ hắn chạy rồi, nhưng ta cam đoan với muội, không bao lâu nữa hắn sẽ quay về thôi.”

Tần Bất Hoán thông minh tuyệt đỉnh, chỉ cần cho hắn chút thời gian để hồi phục lý trí, hắn sẽ tự nhiên hiểu ra ước muốn thật sự trong lòng mình.

Nguyệt Nhi ngừng ăn, vẻ mặt nghi ngờ: “Hắn thật sự về sao?”

“Ta bảo đảm.”

Nàng cúi đầu, cắn môi đỏ mọng: “Hắn mà về, ta sẽ không để ý tới hắn nữa.” Nàng nhỏ giọng nói.

“Thật sao?” Y Vũ trêu chọc.

“Thật!” Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Nguyệt Nhi cũng không dám xác định.

Tuy hắn rất đáng ghét lại kém cỏi, nhưng con người và nụ hôn của hắn đã in sâu trong lòng nàng, nàng thật sự không thể ngừng nghĩ đến hắn. Nụ hôn đó đã sớm gieo hạt mầm yêu thương vào lòng nàng.

Hiện tại, nhớ về hắn, không chỉ có oán giận mà còn vô cùng mâu thuẫn.

Y Vũ mỉm cười, khẽ lắc đầu, tầm mắt nhìn về Từ Hương.

“Dì Hương, nhìn muội ấy khóc tới bẩn hết cả xiêm y, phiền người đun ít nước nóng để muội ấy tắm rửa rồi nghỉ ngơi.”

Từ Hương gật đầu, dẫn Nguyệt Nhi đang nước mắt đầm đìa, rời đi.

Sau khi cửa đóng lại, Y Vũ liền bước tới trước cửa sổ. Vừa nghĩ đến dáng vẻ chật vật chạy ra khỏi thành Hoán Sa của Tần Bất Hoán, nàng liền không nhịn được cười. Nếu không phải vì thân phận phu nhân, nàng nhất định sẽ bật cười to rồi.

Ngay cả kẻ thông minh nhất cũng khó có thể thoát khỏi lưới tình nha!

Trăng sáng vằng vặc, đêm xuân ấm áp.

Ban đêm yên tĩnh, tất cả người trong Phương phủ đều chìm trong giấc ngủ say. Chỉ có một mình Nguyệt Nhi ở lại trong viện của Tần Bất Hoán.

Lúc hắn còn ở đây, tuy không hay phát ra tiếng ‘hừ’ lạnh nhưng lại có cảm giác tồn tại mãnh liệt. Cho dù hắn không để ý tới nàng, song nàng vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ. Hiện tại hắn đi mất, gian phòng này thật vắng lạnh.

Nàng mài mực, lấy một tờ giấy Tuyên Thành, trải rộng ra bàn, dùng bút lông viết thư gửi ‘Sơn trang Dương Liễu’ báo bình an. Không muốn để cho đám tỷ muội lo lắng, nàng chỉ dám vẽ một khuôn mặt tươi cười trên giấy, tốt khoe xấu che.

Sau đó, nàng lại lấy một tờ giấy Tuyên Thành khác, vẽ từng cái vòng tròn. Tương tư chẳng thể nào gửi được, đành vẽ vòng tròn minh họa.

Hắn không có ở đây, tâm nàng giống như thiếu mất một mảnh, có vẽ như thế nào, cũng chẳng thể họa tròn được.

Vẽ rồi lại vẽ, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, thấm ướt tờ giấy Tuyên Thành.

Đêm khuya tĩnh lặng, Nguyệt Nhi nằm úp sấp lên bàn, khẽ nấc lên.