Nguyệt Xuất Kinh Sơn Điểu

Chương 13: Mọi chuyện đều có nguyên do




Lúc ta ăn nhờ ở đậu nhà họ Trình, họ Yến kia cũng có dăm ba lần đến bái phỏng, cơ hồ muốn thỉnh Trình tiên sinh xuất sơn đến nhà làm đại phu riêng cho hắn. Trình tiên sinh đã dùng lời lẽ dịu dàng từ chối, hắn cứ mặt dày mày dạn đến hoài. Ngẫu nhiên gặp được chúng ta, trước mặt Trình tiên sinh hắn vẫn giả bộ nho nhã lễ độ, trừ bỏ cặp mắt láo liên thì không có hành động nào vô lễ. Nỗ Nỗ chăm chăm canh giữ bên người ta, không cho hắn có cơ hội tới gần.

Ta nhờ Trình tiên sinh trước đưa Xuân Hạnh về nhà truyền tin, phái đến vài người hộ tống chúng ta quay về, sau đó an tâm ở tại Trình gia, mỗi ngày truyền thụ tri thức Tây y cho người nhà Trình gia già trẻ lớn bé. Dục Chi vẽ tranh rất giỏi, ta liền chỉ hắn vẽ tranh ảnh giải phẫu cơ thể làm tài liệu dạy học.

Bởi vì dụng cụ hạn chế, ta cũng chỉ có thể nói sơ sơ, vậy mà bọn họ cứ liên tục tán thưởng, nghe như si như túy. Bọn họ cũng có tò mò hỏi qua vì đâu ta biết được những thứ này, ta chỉ nói là từng được cao nhân chỉ điểm, mà cao nhân kia lại yêu cầu giữ bí mật. Bọn họ đều là quân tử, từ đó về sau không hỏi han gì nữa.

Trình tiên sinh cũng rất thức thời, dốc lòng chỉ dẫn cho ta tri thức Trung y. Đáng tiếc từ lúc học đại học ta đã rất kém về dược lý học, tay đổi thân thể cũng chẳng học hành giỏi giang hơn được, cho nên nghe giảng mà cứ mây mù dày đặc, học được nửa buổi liền kiên định từ chối.

Người nhà họ Trình quả thật bậc chính nhân quân tử, họ cảm thấy như vậy đối với ta không công bằng, cứ tìm cách bồi thường. Thịnh tình không thể chối từ, ta liền thỉnh Trình tiên sinh vì Mộ Dung gia nghiên cứu chế tạo thuốc tránh thai, nếu kế hoạc thắt ống dẫn tinh thất bại có thể thay đổi phương án khác.

Những lúc rảnh rỗi, ta cùng Dục Chi chế lại tên cho các loại thuốc bí mật của Trình gia. Tên trước kia rất đơn giản, cái gì mà Trình thị 1 hào hoàn, 2 hào hoàn… Chúng ta căn cứ dược hiệu đổi thành nào là Cứu tâm hoàn, Viên đơn Giọng oanh vàng,…

Theo chỉ dẫn của ta, Trình gia y quán trang bị một bộ dụng cụ giải phẫu, ta lại chỉ cho bọn họ một chút về quan niệm vô trùng, chuẩn bị khẩu trang, mũ, áo giải phẫu ra sao. Ta còn thiết kế một hệ thống chưng cất, nhờ Dục Chi họa bản vẽ, nhờ người mang về xưởng đồ gốm của Mộ dung gia chế tác, về sau có thể dùng để chiết xuất cồn và nước cất.

Có khi gặp được người bệnh thích hợp, ta sẽ làm mẫu cho bọn họ xem vài ca tiểu phẫu, chủ yếu là xử lý cấp cứu các chấn thương bên ngoài.

Tránh gặp phiền toái không cần thiết, thân phận của ta được giữ bí mật, mỗi lần giải phẫu ta đều mặc áo, đeo khẩu trang kỹ càng. Vì thế bên ngoài có nhiều phỏng đoán lẫn tin vịt, có người nói ta là tiên nữ hạ phàm, sùng bái ta; có kẻ nói ta là yêu nghiệt, lo sợ ta. Về phần người nhà họ Trình, đều toàn những kẻ y si, chỉ chuyên tâm nghiên cứu y học, không hề cảm thấy được hành động của ta có chỗ nào kinh thế hãi tục.

Phụ tử Trình tiên sinh nghiên cứu ra một phương pháp châm cứu gây tê để hỗ trợ việc giải phẫu, mặc dù không thể so sánh với thuốc tê của thời hiện đại, nhưng vẫn tạm dùng được. Nỗ Nỗ cũng chỉ thêm cho họ cách điểm huyệt. Mỗi lần giải phẫu thì điểm huyệt bệnh nhân, không cho nhúc nhích, rồi châm cứu gây tê, thêm chút mê dược, trong miệng cho ngậm một khối băng gạc đề phòng bệnh nhân cắn lưỡi, cứ thế là yên tâm mà mổ. Tuy rằng sau phẫu thuật không có thuốc kháng sinh, Trình tiên sinh có thể kê thuốc Đông y thay thế. Chúng ta dùng Đông y và Tây y kết hợp trị liệu thực thành công.

Vài lần ta tiến hành tiểu phẫu, họ Yến cũng đứng bên quan sát. Bình thường chúng ta làm phẫu thuật đều không muốn có người can thiệp, nhưng Trình gia đối với họ Yến cũng có cố kỵ, khuyên can không có hiệu quả đành phải cho hắn mặc áo mổ đứng ngoài quan sát.

Hắn mới đầu cho rằng ta chỉ biết nói càn nói nhảm, không thể làm được. Đợi thấy ta không hề chớp mắt cắt thịt cắt da, còn vững vàng giảng giải cho Trình gia, hắn liền tin tưởng ta quả thực có năng lực cắt cổ người, ánh mắt nhìn ta cũng giảm nhiệt rất nhiều.

Có một lần, có một giang hồ nhân sĩ vì quyết đấu bị thương tìm đến chữa trị, hắn bị đối thủ chém mở ổ bụng, lúc đưa đến đã máu chảy đầm đìa, ruột gan lòi ra cả. Khó gặp được tài liệu giảng dạy “nóng hổi” như thế, ta liền trấn định cầm máu lại, lấy nước muối rửa sạch miệng vết thương và nội tạng, thuận tiện làm luôn một bài giải phẫu hệ thống đường ruột và dạ dày.

Ta xử lý từng đoạn ruột một, vừa không ngừng giảng giải. Ba kẻ y si của Trình gia đứng bên nghe hết sức chăm chú, kẻ đứng xem ở ngoài thì bắt đầu nôn mửa. Trong lúc mổ, bệnh nhân vài lần tỉnh lại, đau quá lại xỉu, huynh đệ của hắn ở bên cạnh uy hiếp bắt ta nhẹ tay lại.

Ta vốn chán ghét mấy kẻ chỉ biết đấu qua đấu lại rỗi hơi như bọn hắn, lúc huynh đệ bị chém trên võ đài sao không thấy ra mặt, lúc này lại dám quấy rối ta giải phẫu, phạm vào tối kỵ của ta. Cho nên ta mạnh tay bốc cả đoạn ruột lôi ra, cả giận nói: “Mẹ nó, các ngươi có bản lĩnh thì nhét vào cho ta xem, muốn nặng muốn nhẹ cứ tùy ý. “

Kẻ đang hôn mê bị ta làm một phát liền giật nảy run rẩy như ếch bị điện giật. Mấy người kia mặt trắng toát, gấp gáp muốn rút đao, Nỗ Nỗ liền đổi sang từ thế nghênh địch. Mấy kẻ lão thành trong đám nhanh chóng ngăn lại, Trình tiên sinh lại ở giữa điều đình, ta mới đáp ứng tiếp tục thao tác, còn dặn Nỗ Nỗ nếu có kẻ nào dám làm ầm nữa liền điểm á huyệt của hắn, lúc này mấy tên đầu bò kia mới im thin thít.

Ta xử lý xong phần ruột, bắt đầu khâu lại. Ta một bên may vá thành thạo, một bên giảng giải đặc điểm kết cấu các tầng tổ chức, sau đó hoàn mỹ khép lại vết thương trên bụng. Trình tiên sinh bôi lên thuốc trị thương đặc chế, băng bó đẹp đẽ, giải phẫu thắng lợi hoàn thành. Huynh đệ của hắn xúm lại giúp đỡ nâng người bệnh, ánh mắt nhìn ta như thấy yêu quái, vô cùng e ngại.

Ta không để ý đến bọn hắn, tự mình đến giếng sau hậu viện, Nỗ Nỗ giúp ta múc nước rửa tay.

Lúc này họ Yến nghiêm mặt trắng lại gần, nuốt cổ họng không ngừng, như đang ức chế cảm giác nôn mửa, “Ngươi không hề thấy ghê tởm?”

Ta lườm hắn một cái, “Có cái gì ghê tởm? Cũng như thợ mộc xử lý gỗ, thợ rèn đúc kim loại, chỉ là đối tượng xử lý khác nhau thôi. “

Hắn mặt lại trắng bệch, chuyển sang Nỗ Nỗ, “Ngươi thật có thể chịu được việc nữ nhân như nàng cứ sờ tới sờ lui thân thể nam nhân khác?”

Nỗ Nỗ kỳ thật cũng buồn bực ta mấy ngày nay, chẳng qua là hắn quá rành tính ta nên không ngăn cản. Thế nhưng, trước mặt người ngoài, hắn tuyệt đối che chở ta, hỏi ngược lại họ Yến: “Chẳng lẽ thợ rèn, thợ mộc lại có ý đồ với tấm gỗ hay khối kim loại sao? Ta chẳng qua là tin tưởng nàng!”

Họ Yến chưa từ bỏ ý định truy vấn: “Ngươi không biết nữ nhân như vậy thực đáng sợ sao? Ngươi đắc tội nàng, nàng sẽ cầm dao trả đũa a?”

Nỗ Nỗ không để ý ôm lấy ta cả người dơ bẩn đầy máu, nhìn ta thâm tình chân thành cười, “Có cái gì đáng sợ? Nàng sẽ không vô duyên vô cớ xuống tay, ta cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với nàng.” Ta lại tín nhiệm nhìn hắn.

Họ Yến kính nể nói với Nỗ Nỗ: “Nữ nhân như vậy thật ghê gớm, Mộ Dung huynh đệ có thể chấp nhận nàng lại càng phi thường.” Hắn nhìn về phía ta, trong mắt cuối cùng một chút nhiệt độ cũng không có, “Mộ Dung phu nhân, xin thỉnh giáo một chút, luận quyền thế, luận địa vị, luận tài phú ta có chỗ nào thua hắn? Vì sao ngươi đối ta khinh thường như vậy?”

Ta nhìn hắn trong mắt đã không ý đồ chiếm giữ, thuần túy là thắc mắc, cho nên cũng kiên nhẫn đáp lại, hy vọng hắn hoàn toàn hết hy vọng, “Ngươi mọi thứ đều hơn hắn, chẳng qua là tốt nhất không nhất thiết là phù hợp nhất, mà hắn chính là người phù hợp nhất với ta.”

Ta nhìn về phía Nỗ Nỗ, “Ta thích ánh mắt của hắn chỉ nhìn ta, không hề vì quyền thế, địa vị hay tài phú; ta thích hắn mạnh hơn ta, võ công cao hơn ta, lại tùy ý để ta đánh đấm, còn lo sợ ta đánh hắn sẽ đau tay, luôn dễ dàng tha thứ mọi chuyện ta làm; ta thích hắn rõ ràng không muốn ta chữa bệnh cho người khác, lại không biết lấy thân phận trượng phu ta áp chế ta, để ta hoàn toàn tự do; ta thích toàn tâm toàn ý yêu hắn, vĩnh viễn không cần lo lắng đã đem một mảnh chân tâm trao nhầm người; ta thích có thể hoàn toàn tin cậy hắn, bởi vì hắn luôn đem ích lợi của ta đặt ở trước nhất.”

Ta và Nỗ Nỗ đưa tình nhìn nhau một hồi, đem tầm mắt quay lại nơi họ Yến, “Mà ngươi, trừ bỏ quyền thế, địa vị và tài phú, còn có thể cho ta cái gì? Ta không phải khinh thường ngươi, mà là hắn đã cho ta cả thế giới, ta chẳng cần quan tâm đến kẻ khác nữa.”

Họ Yến thở dài một tiếng, “Ta minh bạch, Yến mỗ tuy rằng quen thói tùy hứng làm bậy, cũng không phải hạng đê tiện vô sỉ, sẽ không vì khí phách tranh đua lại chia rẽ một đôi giai ngẫu. Về sau các ngươi không cần đề phòng ta nữa.” Nói xong liền quay mặt bỏ đi.

Ta và Nỗ Nỗ ở phía sau hai mặt nhìn nhau, họ Yến kia đã thông suốt ư? Dễ dàng như vậy. Sớm biết thế không cần tốn công bảo người nhà người đến đón về.

Họ Yến và Trình tiên sinh đạt thành hiệp nghị, Trình gia phụ trách huấn luyện vài tên thầy thuốc cao tay cho Yến phủ, gặp phải bệnh chứng khó khăn gì cần đến Trình gia, Trình gia sẽ không chối từ. Sau đó hắn lặng lẽ ra đi trong yên bình.

Hai ngày sau, đại ca và Thiên Thiên đến đón chúng ta, chuyển đạt lời nhắn nhủ yêu thương của cả nhà. Mặc kệ là họ Yến hay họ Thu, ai muốn khi dễ người nhà Mộ Dung, chính là đối đầu với Mộ Dung gia, mọi người nhất định sẽ xem hắn như kẻ thù.

Thật là một gia tộc tuyệt đối bao che khuyết điểm, bất quá ta thích.

Bọn họ nghe chuyện ta tung hoành ở Trình gia y quán, vô cùng kinh ngạc. Ta đành lừa gạt, bảo rằng Trình tiên sinh khách sáo mà nói quá, bọn họ vì kính trọng Trình tiên sinh, thấy ông ấy tin tưởng ta liền sái cổ tin theo, ta trở thành người có dị năng siêu phàm. Dù sao Thu gia đã bị Mộ Dung gia liệt vào hạng cự tuyệt lui tới, ta cũng không sợ lòi ra chân tướng.

Ta lôi kéo Thiên Thiên đi vào Trình gia y quán, cho nàng xem ta chữa bệnh, Dục Chi cùng ở một bên chứng minh. Ta trực tiếp xử lý một người bị ngoại thương để nàng xem công phu phẫu thuật của ta.

Trở lại hậu viện thay áo mổ ra, ta thành khẩn khuyên nhủ Thiên Thiên: “Thiên Thiên, muội đã tin tưởng ta không phải lấy Nguyên Hạo ra thử tay nghề chưa? Ta thật sự có thể giúp muội.”

Thiên Thiên vẻ mặt hạnh phúc liếc nhìn ta, cúi đầu vỗ về bụng, “Đã không còn kịp rồi.”

Ta chuyển tầm mắt theo nàng, chẳng lẽ…? Ta vội vàng xoay người chạy ra tìm Trình tiên sinh.

Trình tiên sinh và đại ca lẫn Nỗ Nỗ đang nói chuyện, ta ào đến, “Trình bá phụ, người có sẩy thai dược không? Mau cho ta một ít.”

Thiên Thiên đuổi theo sau, “Tam tẩu, tẩu không cần lo lắng, ta muốn có hài tử này.”

Đại ca và Nỗ Nỗ sắc mặt kịch biến, “Cái gì? Thiên Thiên ngươi có hài tử?”

Thiên Thiên rất kiên định nhìn chúng ta: “Đúng vậy, hơn nữa ta muốn lưu lại hài tử.”

Đại ca sốt ruột răn nàng: “Muội điên rồi, đã nhiều đời như vậy, đều không phải là mẹ chết vì con sao? Hài tử này muội nói muốn là muốn sao? Tam tẩu nói đúng, mau bỏ cái thai đi.”

Thiên Thiên kiên quyết không chịu buông tha cho hài tử, chúng ta khuyên như thế nào cũng vô dụng, càng nói càng ầm ĩ cả lên. Đại ca và Thiên Thiên tranh luận, còn ta thì trách cứ Nỗ Nỗ lúc trước đã cản trở ta làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh.

Trình tiên sinh đứng giữa điều giải, “Mọi người đừng cãi nữa, loại dược này hầu hết đều là độc, không thể dùng tùy tiện. Để ta bắt mạch cho cô nương ấy, xem có biện pháp gì không.”

Trình tiên sinh xem mạch cho Thiên Thiên, buồn rầu tiếc nuối nói cho chúng ta biết: “Thể chất của nàng thể chất giống hệt cô cô của các ngươi, từ thai vị mang đến một cỗ hàn khí. Nếu dùng sẩy thai dược sẽ xuất huyết ồ ạt, khí huyết nhất hư, không thể khắc chế cỗ hàn khí kia, sẽ có nguy hiểm đến tánh mạng. Hiện tại chỉ có thể chờ xem thiên mệnh, dùng một ít cường dược ôn tính chống lại hàn khí, có lẽ may mắn có thể tránh được nguy hiểm”

Đại ca và Nỗ Nỗ sắc mặt trắng bệch, ta tuy rằng còn có chút nửa tin nửa ngờ, xem bộ dạng bọn hắn không khỏi lo sợ theo bọn họ, Trình tiên sinh cũng đồng dạng nhìn Thiên Thiên.

Chỉ có Thiên Thiên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, “Tam tẩu không cần trách cứ tam ca nữa, tam ca cũng đừng tự trách mình, đều là chính ta nguyện ý. Ta muốn làm một nữ nhân bình thường, muốn vì người mình yêu sinh con đẻ cái. Dù chỉ có một chút hy vọng ta cũng phải thử, dù có mất đi tánh mạnh ta cũng vô oán vô hối.”

Nàng thật sự vô oán vô hối, muốn xảy ra việc bất trắc, để người trong nhà ôm oán ôm hối hay sao? Ta thật sự không hiểu nổi phụ nữ cổ đại, sao có thể xem nhẹ bản thân như vậy? Ai, việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể đi từng bước xem từng bước, nói không chừng hiện đại y học tri thức của ta có thể xoay trở số mệnh thì sao.

Chúng ta than thở từ biệt Trình gia, mang theo cả đống phương thuốc cùng rất nhiều dược liệu quý báu về nhà.

Người trong nhà biết được Thiên Thiên có thai rồi đều lâm vào bi thương buồn khổ. Nguyên Hạo trở thành chuột bọ giun dế, ai cũng hắt hủi, hành hạ hắn, ngay cả hai thằng quý tử song sinh của ta cũng học theo phỉ nhổ hắn. Nhiều năm chịu giáo dục của chủ nghĩa duy vật, ta vốn không tin tưởng 100% vào số mệnh, nên cũng có chút đồng tình hắn. Ta ra mặt khuyên mọi người nể tình Thiên Thiên mà đừng khó xử hắn, trong lòng Thiên Thiên cũng sẽ khổ sở. Từ đó mọi người cũng ráng nhịn, chỉ thể hiện cừu hận với Nguyên Hạo bằng ánh mắt, mà ta cũng nối lại quan hệ tốt đẹp với Thiên Thiên.

Thấy Thiên Thiên biết trước mình sẽ chết vẫn hạnh phúc ngập tràn chờ mong hài tử, ta tuy rằng cảm thấy được nàng có chút ngu dũng, nhưng cũng không thể không bội phục dũng khí của nàng. Bị nàng cảm nhiễm, ta cùng muốn chuẩn bị sinh thêm hài tử.

Trong lúc Thiên Thiên mang thai, chúng ta và Trình gia vẫn duy trì liên hệ chặt chẽ, đến lúc Thiên Thiên mang thai được hơn bảy tháng, Trình tiên sinh mang theo Dục Chi đúng hẹn đến Mộ Dung sơn trang.

Thiên Thiên uống hết chén thuốc bổ lại đến chén thuốc bổ khác, mà mặt mũi Trình tiên sinh vẫn nghiêm trọng như cũ, tình huống không hề lạc quan, hàn khí trong người nàng vẫn rất thịnh. Chúng ta và vài vị bà đỡ có kinh nghiệm hội chẩn, thai nhi sinh trưởng quá nhanh, rất có khả năng là một ca sanh khó.

Ta giảng giải cho hai ông cháu Trình gia kiến thức về sinh mổ, âm thầm tìm vài con mèo mang thai làm thí nghiệm trước đều thành công, trong lòng cũng có chút hy vọng.

Trưng cầu ý kiến của người trong nhà và Thiên Thiên, bọn họ đều đồng ý vạn bất đắc dĩ có thể áp dụng sinh mổ.

Tuy rằng gia tăng lượng vận động cho Thiên Thiên, với mỗi ngày nằm nghiêng nằm sấp để điều chỉnh cho đúng thai vị, tới gần ngày sanh, thai nhi vẫn quá lớn, quả nhiên là khó sanh.

Trước mắt có thể thấy không thể để nàng sinh nở tự nhiên, chúng ta nhanh chóng quyết định mổ. Giải phẫu thuận lợi, hài tử được lấy ra an toàn khỏe mạnh, nhưng dù cho chúng ta cố gắng thao tác nhanh chóng, Thiên Thiên vẫn mất quá nhiều máu, hơi thở chỉ còn thoi thóp. Trình tiên sinh âm thầm nhìn ta lắc lắc đầu.

Thiên Thiên cũng ý thức được mình không ổn, lại không một chút sợ hãi, tràn đầy cảm kích lôi kéo tay của ta, “Tam tẩu, đa tạ tẩu, hài tử của ta có thể sống sót, ta chết cũng an lòng, chỉ có thể đến kiếp sau kết cỏ ngậm vành báo đáp tẩu.”

Ta nắm lấy tay nàng, “Thiên Thiên, ta không muốn chờ đến kiếp sau, ta muốn ngươi đời này liền báo đáp ta, ngươi nhất định phải cố gắng sống sót.”

Lúc này đại tẩu ôm hài tử đã lau rửa sạch sẽ, quấn trong chăn ấm mang đến cho nàng, những người khác trong nhà cũng đều tiến vào. Nữ quyến một nhà đều đang thấp giọng khóc thút thít, Nỗ Nỗ chạy đến ôm ta, vỗ về an ủi ta.

Thiên Thiên không muốn xa rời, sờ sờ hài tử, nhất nhất xem qua mọi người, cuối cùng đối diện Nguyên Hạo, trên mặt nở nụ cười như hoa, hạnh phúc nhắm hai mắt lại. Mà nụ cười trên mặt Nguyên Hạo cũng nguyên vẹn không thay đổi.

Đại gia khóc òa, ta đẩy những người khác ra, nhấn tim cấp cứu, nhưng quả thật không có thiết bị y khoa hiện đại, ta cũng đành bất lực bó tay. Nỗ Nỗ yên lặng ôm ta, ngăn chặn ta phí công vô ích, ta tựa vào ngực hắn bắt đầu khóc lớn.

Đại gia dùng ánh mắt cừu hận xoay đầu nhìn trượng phu của Thiên Thiên, lại phát hiện hắn không biết khi nào phục hạ độc dược, khí tức đã tuyệt, hình ảnh tươi cười còn đọng nguyên trên mặt.

Cổ nhân sao có thể coi thường mạnh sống như vậy? Thiên Thiên đã thế, trượng phu của nàng cũng chẳng khác gì, đi chết dễ dàng cứ như đi du lịch. Chỉ trong tích tắc, hai mạng người đã không còn.

Ta vì bọn họ cảm động, kinh ngạc, đau lòng, bi thương… Nhưng, có một chữ nhưng, ta không ưa thích như vậy a. Ta vẫn tâm niệm: tình yêu đáng quý, tự do còn quý hơn, nhưng so với mạng sống, hai cái kia đều là thứ vứt đi.

Vừa khóc rống ta vừa bấu chặt lấy tay của Nỗ Nỗ, miệng không ngừng kêu la: “Hu hu… Nỗ Nỗ, nếu ngươi ra đi trước, ta không cần tự tử có được không? Hu hu…”

Nỗ Nỗ đang thương tâm muốn chết, bị ta làm cho kinh ngạc, gật gật đầu lại nhìn ta tiếp tục khóc.

“Hu hu… Ta có đi trước, ngươi cũng không được tự tử, ôi, ta choáng váng quá… ” Ta té xỉu trong lòng Nỗ Nỗ.

Tỉnh lại, thấy Nỗ Nỗ dùng ánh mắt sầu lo nhìn ta, hắn nói cho ta biết, ta lại có thai, bởi vì mấy ngày này quá độ mệt nhọc, có dấu hiệu hư thai, cần nằm trên giường tĩnh dưỡng.

Vì vậy, lễ tang của vợ chồng Thiên Thiên ta cũng không thể tham dự. Như vậy cũng tốt, ta rất sợ hãi những cảnh ly biệt thân nhân, không phải tận mắt nhìn thấy bọn họ bị chôn dưới ba tấc đất, cứ tưởng tượng như họ đang đi du lịch, trong lòng cũng dễ chịu hơn.

Tuy rằng Trình tiên sinh hết mực cam đoan Thiên Thiên ly thế bởi vì cổ hàn khí trong người, không phải do giải phẫu xảy ra vấn đề, ta vẫn vô cùng tự trách bản thân mình.

Thế nên nương đến thăm ta, ta sám hối vô cùng: “Nương, đều là ta không tốt, nếu động tác của ta nhanh hơn, Thiên Thiên sẽ không bị mất máu quá nhiều, có lẽ sẽ không nguy tới tính mạng. “

Nương thở dài: “Nhu Nhu, sao có thể là lỗi của con? Từ trước đến nay đều là mẫu tử đồng táng, lần này hài tử có thể sống sót đã là vạn hạnh trong bất hạnh, đều là nhờ có con. Hiện tại con đang mang thai, ngàn vạn lần không thể suy nghĩ linh tinh, lỡ mà con có chuyện gì, kêu ta, kêu ta làm sao có thể tiếp tục sống? Ô…”

Ta ôm bà cùng khóc, mang thai lần này cảm giác không giống lần trước, ta có một trực giác mãnh liệt đây là con gái. Nhưng mà, cái chết của Thiên Thiên đã làm tiêu tan hết những hoài nghi của ta về số mệnh trời định của nữ nhân Mộ Dung gia, con gái của ta sau này phải làm sao đây?

Từ lúc Thiên Thiên mang thai, cả nhà đã chuẩn bị tâm lý sẵn, cho nên bi thương cũng nhanh chóng vơi đi, cuộc sống vẫn tiếp tục đâu vào đấy.

Bệnh tình của ta chuyển biến tốt đẹp, Trình tiên sinh cũng cáo từ về nhà. Mấy tiểu tử trong nhà đều sớm bị Dục Chi thu phục, một đám cứ lôi kéo hắn gọi “Trình ca ca đừng đi”.

Nương nhìn Dục Chi lại nhìn bụng của ta thở dài: “Đáng tiếc nữ nhân nhà Mộ Dung ta có mệnh khổ, bằng không ta thật muốn chỉ phúc vi hôn gả cho Dục Chi, bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn và chúng ta không có duyên vậy.”

Đúng vậy, để lọt tay một hài tử siêu cấp như vậy thật là tiếc muốn chết mà.

Trải qua cái chết của Thiên Thiên, Nỗ Nỗ thấy ta mang thai thì vô cùng sợ hãi, khẩn trương cùng cực, nhãn tình một khắc cũng không chịu rời ta, cứ ngủ đến nửa đêm là tỉnh, rồi nhìn chằm chằm ta đến hừng đông. Hắn không ngừng tự trách, đến cuối cùng ta đành phải giúp hắn phẫu thuật thắt ống dẫn tinh.

Hắn cứ căng thẳng như vậy, không chừng ta mang thai thêm lần nữa hắn sẽ phát điên mất, để bảo trì hắn có một tinh thần khỏe mạnh, ta đành giúp hắn thắt ống dẫn tinh. Nhưng ta hoài nghi làm giải phẫu là dư thừa, ống dẫn tinh của hắn có xu hướng tự khóa, không cần phẫu thuật qua hai năm cũng tự thắt. Đây có lẽ là nguyên nhân gây nên hiện tượng sinh dục kì quái của nam nhân nhà Mộ Dung.

Ta lo lắng cho Nỗ Nỗ, không có thời gian nghĩ ngợi linh tinh, bất tri bất giác đã nhanh chóng quên đi cái chết của Thiên Thiên. Những người trong nhà rút kinh nghiệm xương máu, chế định một bộ 《 Giai nhân tuyệt đại kế hoạch 》. Chỉ vì có một hôm ta thuận miệng nói một câu “Nếu ta sinh nữ nhân, nhất định phải đem nàng bồi dưỡng thành kẻ đáng ghét nhất trên đời, để nam nhân không có cách nào ưa thích nàng, xem nàng như thế nào sinh hài tử?” Vài ngày sau, một kế hoạch làm cho người ta không biết nên khóc hay cười liền nóng hổi ra lò.

Ta hưởng ứng kế hoạch đồng thời mài dao soàn soạt, nếu như thật sự sinh nữ nhân, ta nhất định phải giúp nàng tuyệt dục, tuyệt đối không thể thất bại.