Nhà A Nhà B

Chương 24




Sáu giờ sáng mùa đông, sắc trời còn rất u ám, cô vệ sinh môi trường đô thị nghiêm túc với công việc đang đánh vật với vô số lá rụng đầy đường phố, mấy quán ăn sáng bên đường mặc dù còn chưa có khách hàng nhưng mùi thơm của đồ ăn đã bay khắp phố, thỉnh thoảng có người mặc quần đùi áo lót chạy thể dục không sợ lạnh khiến những người đi làm sớm liên tiếp quay đầu nhìn mà ngưỡng mộ. Mạch Tiểu Hân đứng ở ven đường, vừa nhìn về phía khu nhà "Tượng thụ nhân gia" vừa dùng hai bàn tay có đeo găng tay xoa xoa mặt. Buổi tối hôm qua hát Karaoke với các anh chị họ đến hai giờ đêm mới ngủ, mới ngủ được hơn ba tiếng đã mơ mơ màng màng bị mẹ kéo dậy khỏi giường, lúc xuống lầu vẫn còn ngái ngủ, bây giờ bị gió lạnh thổi vào mặt cuối cùng mới tỉnh hẳn ngủ. "Đến rồi đến rồi, bố, phải mua ba suất bánh nướng, năm suất bánh quẩy, cả ba bát tào phớ nữa". Nhìn thấy xe của Mục Tư Viễn tới, Mạch Tiểu Hân kéo kéo tay bố mình kêu lên, "Nhanh lên nhanh lên!"

Xe chạy tới gần, Mục Tư Viễn hạ cửa kính xuống thò đầu ra, "Tiểu Hân, đi thôi!"

"Đây rồi đây rồi!" Giáo sư Mạch đi mua đồ ăn sáng theo mệnh lệnh của con gái chạy về, nhìn người ngồi trong xe hỏi, "Là tổng giám đốc Mục đúng không?"

Mục Tư Viễn không ngờ bố Mạch Tiểu Hân lại đưa con gái ra đây đợi xe, vội mở cửa xe bước xuống. Thấy giáo sư Mạch mặc một chiếc áo lông sẫm màu, áo len cổ cao, quả nhiên rất đẹp trai, tinh thần sáng láng, Mục Tư Viễn cũng bất giác ưỡn thẳng lưng lên.

Giáo sư Mạch vừa đưa đồ điểm tâm trong tay cho anh vừa nói: "Đúng là làm phiền cháu quá, Tiểu Hân bảo chú mua đồ ăn sáng, ăn luôn đi cho nóng, thời gian chắc vẫn còn đủ".

"Cảm ơn chứ", Mục Tư Viễn nhận lấy, cung kính nói, "Để chú phải mua điểm tâm, đúng là ngại quá".

"Nhà chú có phân công rõ ràng, mẹ nó phụ trách đánh thức nó dậy, chú chịu trách nhiệm mua đồ ăn sáng". Giáo sư Mạch chiều chuộng nhìn con gái rồi quay lại mỉm cười với Mục Tư Viễn, "Lên xe đi, buổi sáng nhiệt độ thấp lắm, cẩn thận kẻo cảm lạnh".

Vì vội vã xuống xe nên Mục Tư Viễn chỉ mặc một chiếc áo len, không hề mặc áo khoác. Trong trí nhớ của anh, trước kia bố mình cũng luôn dùng giọng nói quan tâm như vậy để dặn dò mình, đơn giản, rõ ràng nhưng vẫn tỏ ra cực kì quan tâm. Đó là một loại phương thức biểu đạt tình cảm của bố, giọng nói nhẹ nhàng, thần sắc ấm áp, và cả sự giúp đỡ thực tế nhất. Xe đã chạy rất xa Mục Tư Viễn vẫn đắm chìm trong loại dư vị đó.

Tiểu Trần cực kì buồn bực trừng mắt nhìn Mạch Tiểu Hân đang nghiêng đầu ngủ rất ngon lành qua gương chiếu hậu. Được rồi, cậu thừa nhận, đò ăn sáng Mạch tiểu thư mang tới rất hợp khẩu vị mình, bánh quẩy chiên giòn tan, bánh nướng rắc vừng cũng rất thơm, tào phớ thì hơi có vị cay, rõ ràng là ngon hơn quá nhiều so với phần điểm tâm chỉ có bánh mì và sữa mà tổng giám đốc Mục dặn mình chuẩn bị. Bánh quẩy còn có hai suất, đủ để mình ăn thoải mái, có thể thấy Mạch tiểu thư suy nghĩ rất cẩn thận. Nhưng một cô bé hiểu ý người khác như vậy làm sao vừa lên xe đã chỉ lo ngủ rồi, lúc đi đã ngủ suốt dọc đường, chẳng lẽ lúc về cũng phải ngủ suốt cho đủ bộ? Tiểu Trần rất ấm ức thay cho sếp mình, trong công ty, ngoài công ty, nhiều người đẹp như vậy muốn bợ đỡ vị giám đốc trẻ tuổi này, nhưng trừ thư ký Ngải và tiểu thư Lục thì đến nay cậu chưa thấy sếp mình mời cô gái nào lên xe mình mà không phải vì nguyên nhân công việc cả. Năm năm rồi, ông chủ rất ít khi tự mình lái xe, tiểu Trần chính là phụ tá sát người của anh, tận mắt thấy anh trừ công việc vẫn chỉ có công việc, không có giải trí, cũng không có phụ nữ. Bây giờ khó khăn lắm mới nhìn thấy hình như tổng giám đốc Mục có một chút ý đối với một cô bé, nhưng cô gái này ở trong phúc mà không biết phúc. Cậu thở hổn hển nhìn Mạch Tiểu Hân, lén mở nhạc to lên một chút, hi vọng đánh thức được cô bé không coi ai ra gì này dậy.

"Tắt nhạc đi", Mục Tư Viễn nhẹ giọng dặn dò. Anh hơi cúi đầu nhìn Mạch Tiểu Hân, cô ấy ngủ thật sự quá say rồi, không biết buổi tối hôm qua đã quậy đến mấy giờ, hai hàng lông mi dày như hai chiếc bàn chải nằm yên trên khuôn mặt trắng nõn đó, dường như cũng đã mệt lắm rồi. Đầu cô đang dựa vào vai anh, gần như vậy nhưng tiếng hít thở lại gần như không thể nghe thấy, anh không nhịn được đưa tay kiểm tra hơi thở của cô, một luồng hơi thở ấm áp khẽ phả lên ngón tay, buồn buồn, làm anh bỗng cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu, vội vàng rụt tay lại.

"Cái cô Mạch tiểu thư này sao cứ như ba ngày ba đêm chưa được ngủ vậy". Tiểu Trần lầm bầm nói. Cô ấy có biết sếp Mục hôm nay phải phá lệ dậy sớm chỉ vì cô ấy hay không.

"Trẻ con ham chơi mà". Mục Tư Viễn mỉm cười nói. Anh muốn lấy chiếc gối dựa cho cô ôm chống đầu nhưng hiện gối dựa đang để ở sau ghế, mình chỉ cần hơi động là cô ấy sẽ tỉnh lại. Nghĩ để cô dựa vào vai mình cũng không nặng nề gì, thôi thì cứ dựa tiếp đi, chính mình cũng phải ngủ thêm một hồi, dậy sớm như hôm nay đúng là không quen. Anh nhắm mắt lại rồi cũng yên tâm ngủ trong mùi thơm thoang thoảng như có như không của cô bé bên người.

Năm năm trước tiểu Trần từ bộ đội phục viên, khi tìm công việc ở sàn giới thiệu việc làm đã gặp được Mục Tư Viễn tự mình đến tìm tài xế riêng. Cậu không tưởng tượng được một thanh niên tuổi na ná như mình lại là tổng giám đốc, anh ta đeo kinh cận, tuấn tú trắng trẻo như một sinh viên khiến cậu còn tưởng rằng Viễn Dương là loại công ty nhỏ do mấy sinh viên mới ra trường chung sức lập nghiệp. Nhưng anh chàng Mục Tư Viễn trẻ tuổi đó lại có thể cho người khác một loại cảm giác lúc nào cũng nắm chắc toàn cục trong tay, tất cả đều tính trước kỹ càng, vì vậy thời gian mới vào công ty tiểu Trần luôn căng thẳng nói chuyện lắp bắp trước mặt anh ta, nửa năm sau mới có thể đối thoại bình thường với Mục Tư Viễn. Một năm sau, Mục Tư Viễn nói với cậu, cậu chỉ cần chịu trách nhiệm với tôi là được, bất kể ai hỏi hành tung của tôi thì cậu cũng không cần trả lời, bao gồm cả chủ tịch. Trong lòng cậu biết rõ ràng, kỳ thực Mục Tư Viễn muốn nói đến là Lục tiểu thư, cậu thấy rất đáng tiếc cho Lục tiểu thư, con gái của ông chủ, xinh đẹp như hoa, trước giờ đối với Mục Tư Viễn đều luôn ăn nói nhỏ nhẹ không có một chút kiêu ngạo của đại tiểu thư nào, nhưng lại không làm cho Mục Tư Viễn thích được. Cậu cũng thấy đáng tiếc cho Mục Tư Viễn, tập đoàn Văn Cẩm lớn như vậy mà anh ta coi như không nhìn thấy, nếu là người khác thì không biết sẽ phải xoay sở tìm cách lấy lòng Lục Tử Tình như thế nào. Có điều cậu cũng âm thầm bội phục Mục Tư Viễn, đàn ông, muốn có tiền thì phải dựa vào bản lãnh thật sự của chính mình, dựa vào phụ nữ thì gọi là ăn bám đàn bà. Lại một năm sau, Mục Tư Viễn hỏi cậu có cần đón vợ con đến thành phố B hay không, cậu từ chối, bởi vì bố qua đời sớm, mẹ không chịu đi khỏi quê hương, cho nên cậu không thể để một mình mẹ ở nhà. Nghe xong Mục Tư Viễn im lặng hồi lâu rồi mới nói với cậu, "Cậu hiếu thảo hơn tôi". Sau đó hàng năm đến tết Mục Tư Viễn đều luôn đưa một bao lì xì nhờ cậu mang về cho mẹ. Tiểu Trần không nghĩ ra tại sao Mục Tư Viễn nhỏ hơn một tuổi so với mình, đến tết này đã sang tuổi băm rồi mà còn không tìm bạn gái, mẹ anh ta cũng không lên sống với con trai, suốt ngày sống một mình cô độc. Cậu biết Mục Tư Viễn rất có tiền, chỉ không có thời gian tiêu tiền, ngay cả một người phụ nữ tiêu tiền giúp anh ta cũng không có, vậy thì kiếm tiền để làm gì? Cậu chỉnh lại gương chiếu hậu, phát hiện Mạch Tiểu Hân đang dựa đầu vào vai Mục Tư Viễn ngủ say, Mục Tư Viễn cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cậu khẽ cười vui vẻ, hai người nhìn qua hết sức xứng đôi. Như vậy hình như cũng không tồi, cậu rất hài lòng nhếch môi cười.

Xe đến trạm thu phí đường cao tốc, Mục Tư Viễn mở mắt ra, giấc ngủ này rất sâu, hiệu quả ngủ bù không tồi. Tiểu Trần hạ cửa kính xe quẹt thẻ, gió từ bên ngoài tràn vào, thổi lên trân mặt lạnh buốt, Mục Tư Viễn cúi đầu nhìn Mạch Tiểu Hân, vậy mà cô ấy còn chưa tỉnh mà chỉ hơi nhíu mày một chút, gương mặt hơi cọ cọ lên vai anh tìm một vị trí thoải mái hơn rồi tiếp tục ngủ. Mục Tư Viễn chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng manh, cô nhẹ nhàng cọ lên vai như vậy khiến anh cảm thấy bờ vai tê dại, toàn thân chợt cứng đờ, vô thức liền ngẩng đầu nhìn tiểu Trần. Thấy tiểu Trần đang thò đầu ra nhận chiếc thẻ do nhân viên thu phí trả lại liền cảm thấy yên lòng, sau đó lại cười cười tự giễu, có gì mà căng thẳng chứ, hai ngày nay bị mẹ tẩy não đến mức không có tật cũng giật mình rồi.

Tiếng còi ô tô bên ngoài rốt cục đánh thức Mạch Tiểu Hân đang ngủ say, cô rất không tình nguyện mở mắt ra, nhất thời còn chưa rõ ràng mình đang ở đâu, ngẩn ngơ nhìn về phía trước.

"Tỉnh rồi à?"

Âm thanh của Mục Tư Viễn rất nhẹ, gần như thì thầm nhưng lại dọa Mạch Tiểu Hân nhảy dựng lên, cô nhanh chóng ý thức được mình lại dựa vào vai người ta, vội vàng ngồi dịch về vị trí bên cạnh sau đó mới quay đầu sang nhìn Mục Tư Viễn, sắc mặt đỏ ửng không thể khống chế được.

"Tối hôm qua quậy suốt đêm à? Thế thì bà ngoại em cũng bị bọn em làm khổ lắm nhỉ!" Mục Tư Viễn mỉm cười hỏi, thấy Mạch Tiểu Hân lúng túng khó xử anh cũng bông nhiên trở nên căng thẳng, cố gắng bình tĩnh kéo ra một đề tài.

"Tiệc mừng thọ tám giờ đã tan rồi, em với mấy anh chị họ cùng đi KTV, hát đến hơn 2 giờ", Mạch Tiểu Hân xấu hổ dụi mắt, "Mặc dù là họ hàng nhưng cũng chẳng mấy khi gặp nhau, có điều kiện tụ tập đương nhiên phải quậy một trận tưng bừng".

"Anh chị em tuổi sàn sàn nhau thì chơi với nhau rất hợp. Anh có một cô em họ tầm tuổi em mà anh đã cảm thấy có khoảng cách thế hệ với cô ấy rồi, mỗi lần trở về đều không biết nên nói chuyện gì với cô ấy".

"Khoảng cách thế hệ?" Mạch Tiểu Hân kinh ngạc nhìn anh, "Chẳng lẽ tổng giám đốc Mục cảm thấy mình già rồi sao? Hay là anh cảm thấy em rất non nớt? Đến bố mẹ em cũng không chịu thừa nhận có khoảng cách thế hệ với em đấy!"

"Không không không", Mục Tư Viễn cảm thấy khó xử, thấy Mạch Tiểu Hân cười ranh mãnh liền chậm rãi nói: "Bố mẹ em nhất định là chiều em lắm, em đã lớn như vậy rồi mà sáng sớm bố em còn đi mua đồ ăn sáng cho em, đúng là không khác gì bảo bối!"

"Bố mẹ nào không chiều con chứ, nên em cũng đành phải để cho họ chiều thôi. Bà ngoại em cùng đi qua đường với mẹ em mà còn nhất định phải dắt tay mẹ em, sợ mẹ không để ý đèn xanh đèn đỏ đấy". Mạch Tiểu Hân cười nói, "Bố em không nhìn thấy em lên xe là biết ngủ không yên, bố anh..." Mạch Tiểu Hân đột nhiên im miệng, cô nhớ ra đến nhà Mục Tư Viễn không hề nhìn thấy bố anh, hình như khi đó tất cả mọi người ở đó đều hơi kiêng kỵ đề tài này.

"Bố anh qua đời năm năm trước rồi", Mục Tư Viễn thấy cô chần chừ liền giải thích.

Mạch Tiểu Hân sửng sốt, nhớ lại hôm đó mình nhắc tới Ôn Châu Lục Tử Tình đã tỏ ra không vui, cô rất hối hận vì sự mau mồm mau miệng của mình.

"Không có gì, đã nhiều năm qua rồi, anh chỉ hâm mộ em có bố để đi mua đồ ăn sáng cho em thôi". Mục Tư Viễn nói.

"Bố em hôm nay đã mua ba suất điểm tâm mà, anh Trần, anh thấy bánh nướng với bánh quẩy ngon không?" Thấy sắc mặt anh vẫn bình thản, Mạch Tiểu Hân cũng chuyển hướng đề tài một cách tự nhiên.

"Ngon, ở thành phố B anh còn chưa bao giờ được ăn bánh nướng ngon như vậy", tiểu Trần vội nói. Như vậy thật tốt, tổng giám đốc Mục lẽ ra phải trò chuyện với phụ nữ như thế này từ lâu rồi, để tổng giám đốc Mục chịu nói đến gia đình của mình, Mạch tiểu thư có lẽ là một cô gái tương đối đặc biệt.

"Bên cạnh tòa nhà Văn Cẩm có một quán làm cũng rất tốt, đó là quán lẩu cừu ở chỗ giao giữa đường Trung Sơn Bắc và đường Kiến Quốc, họ bán đồ ăn sáng đến 10 giờ, lúc anh đến mua nhất định phải nhớ lấy tương ớt, ngon lắm, mấy người cùng công ty em toàn nhờ em tiện đường mua cho. Có một lần em mua tận sáu suất, bị mấy người xếp hàng phía sau trợn mắt nhìn", Mạch Tiểu Hân nhớ tới tình cảnh khi đó, cười nói, "Làm em sợ đến mức không dám ở lại đó ăn".

"Em thích ăn bánh nướng thế à?" Mục Tư Viễn cười nói, tưởng tượng cảnh cô đội mũ thỏ trắng ngồi ăn bánh nướng, nhất định là cực kì đáng yêu.

"Khi còn bé ăn quen rồi, lớn lên không đổi được nữa. Mẹ em thường nói em ăn nhiều bánh nướng quá nên mới ngốc thế, không thi vào được mấy trường đại học danh tiếng".

"Như bây giờ không phải rất tốt sao? Ngốc đâu mà ngốc". Mục Tư Viễn quay đầu nhìn cô, thần sắc dịu dàng, "Không ngốc tẹo nào, còn biết làm mì cá đập, hơn nữa làm rất ngon".

Mạch Tiểu Hân lại bất giác đỏ mặt nhìn anh, nhất thời không biết nói gì cho phải.

Tiểu Trần cố hết sức lái xe thật chậm, chả bao giờ thấy tổng giám đốc Mục chịu mở miệng dỗ dành cô bé nào, tốt nhất là có thể dỗ dành thêm vài câu làm cho cái cô Mạch tiểu thư chỉ biết ngủ này hiểu được tấm lòng của tổng giám đốc. Đáng tiếc dòng xe cộ giờ cao điểm không phải thứ cậu có thể khống chế được, dù cậu có không cam lòng đến mấy thì đến 8 giờ 45 phút cũng chỉ có thể dừng xe lại trước cửa tòa nhà Văn Cẩm.

Những người đi làm bắt đầu lục tục đi vào tòa nhà, Mạch Tiểu Hân cảm ơn Mục Tư Viễn rồi xách túi du lịch chạy vụt đi, để lại Mục Tư Viễn dở khóc dở cười nhìn theo bóng lưng cô, chuyện mẹ dặn anh còn chưa kịp nói với cô ấy.